Kiếm Lai

Chương 383: Chỗ Dựa Cùng Trợ Thủ (1)

Dưới mặt nước sông bị một chiếc thuyền con đè lên, toàn bộ cá tôm rắn cua rùa vân vân, tất cả Thuỷ tộc còn sống, hầu như toàn bộ đều nằm bẹp ở đáy sông, run bần bật.

Ông lão thu hồi đèn lồng và sách vở, người và thuyền cùng nhau đắm chìm trong ánh trăng yên tĩnh.

Ông lão lại biến ra một bầu rượu, không vội lập tức uống rượu mà nhìn quanh, thổn thức nói: “Thổi tắt đèn đọc sách, một thân đều là trăng.”

“Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ, chỉ có người say để lại tên. Uống rượu uống rượu!” Ông lão cười ha ha, bắt đầu uống rượu, hết ngụm này đến ngụm khác, bầu rượu nho nhỏ, dung lượng nhìn chỉ một cân rưỡi, nhưng ông lão đã uống không dưới trăm ngụm rượu.

Cuối cùng Ông lão uống tới mức say mèm, đầu lảo đảo, tiện tay ném bầu rượu kia vào dòng sông lớn, rồi ngã về phía sau, ‘bụp’ một tiếng, nằm thẳng xuống con thuyền nhỏ, ngủ say.

Con thuyền nhỏ tiếp tục ngược dòng, đột nhiên đầu thuyền nhỏ hơi nhếch lên, rời khỏi mặt nước, sau đó cả chiếc thuyền nhỏ cứ như vậy rời khỏi dòng sông lớn, trôi về hướng trời cao.

Càng lúc càng cao.

Con thuyền nhỏ xuyên thủng tầng tầng biển mây, con sông lớn đã biến thành một sợi tơ, cả Hoàng Đình quốc biến thành một hạt đậu tương, Đông Bảo Bình châu biến thành chiếc bình một tấc.

Khi ông lão đủng đỉnh tỉnh lại, không biết thuyền nhỏ đã rời khỏi mặt đất xa bao nhiêu, gần bầu trời bao nhiêu.

Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lay động.

Lại một dòng sông lớn, chỉ là khác với nhân gian, dòng sông lớn này tựa như không có điểm cuối, các ngôi sao lấp lánh, vô cùng rực rỡ.

Ông lão nét mặt bi thương, môi run rẩy, lẩm bẩm: “Rượu đâu?”

Ông lão bảy mươi tuổi một lần nữa ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt, như là nhớ lại hồi ức khó chịu nhất, vẻ mặt đau khổ, lặp đi lặp lại lẩm bẩm, “Rượu của ta đâu, rượu của ta đâu, rượu đâu...”

Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.

Trích trong bài thơ Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ của thi sĩ Đường Ôn Như, dịch nghĩa: Say rồi chẳng biết trời trong nước. Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.

Một vị nho sĩ tiêu sái đứng ở trên dốc đá bên bờ dòng sông lớn, chờ đợi chiếc thuyền nhỏ kia quay về.

Chính là Thôi Minh Hoàng của thư viện Quan Hồ, làm một trong hai đại quân tử nho gia nổi tiếng nhất Bảo Bình châu, hắn từng tự mình tham dự tàn cuộc của Ly Châu động thiên.

Sau khi hắn nhận được hai phong thư mật thì chạy liền tới đây, muốn làm vụ giao dịch với lão giao này thay quốc sư Thôi Sàm và Dương lão đầu của trấn nhỏ.

Bởi vì Đại Ly hôm nay có được nửa con chân long cuối cùng của thế gian.

Đây là thẻ đánh bạc lớn nhất, thật ra cũng là thẻ bạc duy nhất.

Địa chỉ cũ lão thành hoàng, khách điếm Thu Lô.

Miệng giếng và đáy giếng có hai vị thiếu niên tuổi tác gần nhau, nhưng thân phận lại cách xa nhau đang đứng đó.

Trần Bình An nhẹ nhàng sải bước bên miệng giếng, hơi nghiêng về phía trước, nhìn về phía dưới giếng nước âm u, hô một tiếng: “Thôi Đông Sơn.”

Thiếu niên áo trắng chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi à?”

Trần Bình An tiếp tục nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi tự xưng là cái gì?”

Trong nháy mắt, thiếu niên Thôi Sàm đột nhiên cảnh giác, da đầu phát tê, hồ nước tâm thần sôi trào.

Ngay sau đó, một dải cầu vồng trắng như tuyết từ miệng giếng lao vào đáy giếng!

Kiếm khí như thác nước trút xuống, che kín cả giếng nước.

Một cái thác nước phủ đầu nện xuống.

Thiếu niên áo trắng ngoài việc bị chấn động, thì túi da thân thể đang ở tuổi hừng hực khí thế, ít nhiều ảnh hưởng đến một phần tính khí của Thôi Sàm, hơn nữa trong giếng cổ, tốc độ thân thể chìm xuống dưới đáy nước nhất định không nhanh bằng kiếm khí phủ đầu, Thôi Sàm đã không thể lui thêm được nữa, bèn dứt khoát không lùi bước nào, một tay để trước thân thể bấm tay niệm thần chú, lòng bàn tay hướng về phía miệng giếng, gọi ra một lá bùa giữ mạng có thể nói là áp đáy hòm.

Chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của thiếu niên xuất hiện một tấm gương, mặt gương chỉ hơi nhỏ hơn miệng giếng một chút, trên mặt gương phát ra một vầng sáng màu vàng nhạt.

Có một ít kiếm khí cầu vồng theo mép của mặt gương đổ ập xuống, nước giếng trong tích tắc bốc hơi sạch sẽ.

Toàn bộ mặt gương đã ngăn cản phần lớn kiếm khí, dưới sự va chạm, mặt gương nở rộ ra những ánh điện rực rỡ chói mắt.

‘Bốp’ một tiếng.

Thân hình thiếu niên áo trắng rơi xuống, thân hình rơi xuống hơn nửa trượng, cả cánh tay không ngừng run rẩy, sau đó bị kiếm khí trấn áp từ từ gập lại, cuối cùng bàn tay dần dần hạ xuống ngang với đầu.

Đầu của thiếu niên Thôi Sàm bắt đầu nghiêng qua, chuyển thành vai gánh gương cổ, đồng thời dùng hai tay ra sức nâng phía dưới tấm gương, đầu có thể nghiêng, nhưng nếu gương nghiêng, bị kiếm khí tưới đầy người, như vậy sẽ không chỉ bị thiêu hủy một thân thể sạch sẽ giá trị liên thành, mà bản thân “thiếu niên Thôi Sàm” hắn ta từ đây cũng thân tử đạo tiêu, thế gian chỉ để lại Thôi Sàm quốc sư Đại Ly kia.

Thiên nhiên sinh ra một bộ thân thể cốt cách “cành vàng lá ngọc” thượng phẩm nhất này, toàn bộ các khớp đều phát ra tiếng vang nặng nề như đậu tương phát nổ.

Thiếu niên Thôi Sàm khuôn mặt dữ tợn, đầu vai bị đáy gương mài chảy máu máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể ở đáy giếng bị ép xuống từng tấc một, vẫn khàn khàn cười nói: “Lão tử cũng có hôm nay? Lão tú tài, Tề Tĩnh Xuân, hai tên khốn các ngươi, hại người không ít! Một kẻ hại ta từ cảnh giới thứ mười hai rơi xuống cảnh giới thứ mười, một kẻ hại ta từ cảnh giới thứ mười rơi xuống cảnh giới thứ năm! Có bản lãnh khiến đồ đệ và sư đệ của các ngươi Thôi Sàm ta hoàn toàn trở thành phàm phu tục tử đi! Có bản lãnh thì làm đi! Ta không tin một đạo kiếm khí của thiếu niên võ phu cảnh giới thứ hai, có thể đánh vỡ một cái Lôi Bộ Ti Ấn Kính này!”

Lục địa kiếm tiên đánh ra một kiếm, thường thường khí thế nuốt trời, bắt nguồn từ đại địa, rực rỡ trên bầu trời.

Một kiếm này của Trần Bình An, bởi vì là hướng về phía dưới giếng nước nên gần như không thể hiện ra hiện tượng gì, nhưng đường thủy đáy giếng đi thông dòng sông lớn đã gặp họa lớn, liên lụy phủ đệ Đại Thủy bên sông xa xa, khí vận cũng bắt đầu lay động.

Nam tử áo bào xanh thân là thủy thần Hàn Thực giang, vốn tưởng cảnh ngộ tối nay là bởi họa được phúc, đang cùng hai vị tâm phúc hà bá văn sĩ Tùy Bân, hà bá Cóc Ngăn Sông uống rượu chúc mừng, kết quả trời giáng tai họa bất ngờ, cho một lần như vậy, tấm biển ba chữ vàng “Đại Thủy phủ” đã bắt đầu nứt ra một khe hở, làm hại nam tử áo bào xanh vội vàng bay lướt tới cửa chính, đưa tay đỡ lấy hai đầu của tấm biển, để tránh tấm biển chữ vàng tan vỡ từ đây, khiến khí vận một dòng sông trên người mình theo đó lưu động ly tán.

Dưới đáy giếng, thiếu niên tuấn mỹ mi tâm có nốt ruồi lấy vai đỡ gương, vẻ mặt đau khổ nói: “Trần Bình An! Lần này nếu ngươi không giết được ta, Thôi Sàm ta cho dù liều nửa cái mạng không cần nữa, sau khi đi lên cũng phải tự tay giết ngươi! Cạo hồn phách của ngươi ra từng chút một, cho ngươi sống không bằng chết một trăm năm!”

Ở trên trấn nhỏ, họ Thôi từng trộm câu đối xuân trên tường nhà Tống Tập Tân, sau đó Trần Bình An đã đến sân sau cửa hàng Dương gia, từng nói với Dương lão đầu về danh xưng Tú Hổ sư bá này, nhưng lão nhân không nói gì, Trần Bình An cũng không truy hỏi tới cùng, chỉ cho rằng Dương lão đầu không biết việc này, hoặc là hoàn toàn không có hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận