Kiếm Lai

Chương 1171: Kiếm tu quê hương ở đâu

Ninh Diêu lại để cho Trần Bình An đi trước đáp trả đầu tường, nhắc nhở một câu trên đường cẩn thận.
Đổng Họa Phù cảm thấy những lời này nói ra có hơi thừa thãi.
Có chuyện nói thẳng, luôn luôn là phong cách của Đổng Họa Phù.
Trần Tam Thu cười nói:
"Giữa nam nữ, nếu như không có vài câu nói thừa, thì phiền toái."
Đổng Họa Phù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi:
"Ngươi có cái cơ hội nói lời thừa thãi kia sao?"
Trần Tam Thu học theo cái điệu cười của Nhị chưởng quỹ.
Đổng Họa Phù sợ Nhị chưởng quỹ thù dai tính sổ, thật sự là không sợ cái kẻ nằm mơ cũng muốn làm anh rể của mình là Trần Tam Thu, cho nên mới đi một tí đã nói ra lời cay độc như vậy, "Tỷ của ta sở dĩ trở thành kiếm tu của ẩn quan nhất mạch, chẳng phải là cố ý trốn tránh ngươi sao? Nếu thật sự là như vậy, thì quá đáng rồi, để ta trở về giúp ngươi nói rõ, chút nghĩa khí bạn bè này, vẫn có đấy."
Trần Tam Thu lắc đầu nói:
"Không đến mức vậy đâu. Chị của ngươi là người thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích, sẽ không cố ý như vậy."
Thích một người, dù sao vẫn là cái gì cũng tốt.
Huống chi Trần Tam Thu từ khi còn bé đã cảm thấy Tiểu Đổng tỷ tỷ nhà hàng xóm không phải là mới đây mới tốt đẹp trong mắt mình, mà là nàng vốn đã tốt đẹp rồi.
Giống như Trần Tam Thu lần đầu tiên nhìn thấy bốn chữ thanh mai trúc mã trong sách, liền cảm thấy đó là những lời rung động lòng người nhất dưới đời, những gì hồ lớn trong như gương, thu sơn đỏ rực, đều phải đứng sang một bên hết.
Nói Đổng Bất Đắc đẹp bao nhiêu, kỳ thực cũng không hẳn.
Chỉ là nhiều năm như vậy, Trần Tam Thu càng uống nhiều rượu lại càng thấy nàng ưa nhìn.
Vào cái thời điểm Trần Bình An còn chưa tới Kiếm Khí trường thành, dĩ vãng mấy lần xuống thành chém giết, Trần Tam Thu ở trên chiến trường của mình chỉ cần sớm thu kiếm, đều sẽ chạy đến chỗ Đổng Bất Đắc ở xa để xem cuộc chiến, một lần tình thế nghiêm trọng, Trần Tam Thu ra tay giúp đỡ, Đổng Bất Đắc sau đó nói lời cảm tạ, kết quả nhận một câu gọn gàng dứt khoát gọt thẳng tim gan, là Đổng Bất Đắc lần thứ hai nói rõ với Trần Tam Thu, tất cả mọi người đều là kiếm tu, còn là người quen, bạn bè, trên chiến trường giúp đỡ có thể, chỉ là xin khuyên Trần Tam Thu không cần có cái ý niệm đạo lữ trên núi, nàng Đổng Bất Đắc nghĩ tới chuyện này là toàn thân nổi da gà. Lần đó, Trần Tam Thu trở về thành trì, uống rượu trên đường về nhà, liền lại đụng vào tường rồi ngã vào cây.
Trần Bình An bị thương không nhẹ, không chỉ là da thịt gân cốt, vô cùng thê thảm, phiền toái nhất chính là những kiếm khí còn sót lại từ phi kiếm của các kiếm tu, cùng với bị thương do rất nhiều Yêu tộc tu sĩ dùng bổn mạng vật công phạt gây ra.
Nhưng mà tinh thần của cả người không hề giảm ngược lại còn tăng lên, Ninh Diêu đã rất lâu rồi không nhìn thấy Trần Bình An có ánh mắt sáng ngời như vậy.
Hiện giờ thân thể nhỏ bé của cả người hắn, khí cơ hỗn loạn không chịu nổi, không hoàn toàn là chuyện xấu, có xấu có tốt, Lý Nhị từng nói, sư đệ Trịnh Đại Phong trước kia quan sát tấm biển phường Bàng Giải này, có chút tâm đắc, sau khi trở về từng nhắc với hắn, đại khái ý là, thân người chính là một di chỉ chiến trường cổ xưa, vì vậy bốn chữ "mạc hướng ngoại cầu" không hoàn toàn chỉ là lời tu tâm suông.
Cho nên bây giờ thân thể của Trần Bình An chẳng khác gì một võ trường, cẩn thận thăm dò một chuyện, cùng với dùng chân khí thuần túy áp đảo một đường linh khí của tu sĩ, vừa vặn Trần Bình An cũng coi như là am hiểu.
Nhặt được một thanh trường kiếm không rõ lai lịch bị hao tổn, bản thân trường kiếm không có gì quá huyền diệu, chẳng qua cầm vào tay rất nặng, đoán chừng chất liệu đúc kiếm không tệ, đáng giá một ít tiên tiền.
Ước chừng ở trên giang hồ của những tiểu quốc phiên thuộc Bảo Bình châu kia, cái này chính là một thanh thần binh lợi khí có giá trị thực sự rồi, đến cả sơn thần thủy thần ở những nơi đó đều phải kiêng kị vài phần.
Trần Bình An trước tiên ngự kiếm đi về hướng bắc, chọn chỗ có chiến trận mỏng manh của đại quân Yêu tộc, trên đường đi vừa rồi vung nắm đấm mà thôi.
Không trực tiếp đi về phía đầu tường, mà lại là ngự kiếm đi đến chỗ cao nhất của chữ "Mạnh" trên tường thành chỗ nét gạch ngang, ngồi xếp bằng, lấy ra hồ lô dưỡng kiếm, đã uống vài ngụm quế hoa nhưỡng, quan sát thêm vài lần xu thế chiến trường. Một bên tĩnh tâm điều chỉnh khí tức, một bên thành thục băng bó vết thương.
Trên đầu tường khắc xuống từng chữ to, mỗi một nét ngang, đều gần như là nơi tu hành tuyệt hảo.
Nhưng đã đến giai đoạn công thành chiến của đàn kiến, những ngày này nơi đạo tràng của kiếm tu thường thường lại là chỗ phải chết.
Vì vậy những lão kiếm tu có thể ở đây tu đạo động đến mấy trăm năm, chắc chắn sát lực vô cùng lớn, lại vô cùng am hiểu bảo toàn tính mạng.
Bên cạnh Trần Bình An không xa, có một vị lão kiếm tu nhắm mắt dưỡng thần, đối phương không đứng dậy đón khách, Trần Bình An liền không lên tiếng đã làm quấy rầy thanh tu dưỡng kiếm của đối phương.
Xem dáng vẻ của lão giả, hẳn là vị kiếm tu Nguyên Anh Ân Trầm ở trang thứ sáu của bính bản, tuổi đã cao, nhưng mà bình cảnh khó phá, luôn đình trệ ở cảnh giới Nguyên Anh, tính tình ngang ngạnh, là một kẻ cô độc không người thân thích, các kiếm tu ở Kiếm Khí trường thành gần như đều có bạn chí cốt, hoặc là còn sống, hoặc là đã chết trận, tóm lại đều có mấy người như vậy, nhưng mà Ân Trầm thì lại chưa từng có, chỉ cần xông vào chiến trường, sát tâm vô cùng lớn, hơn nữa một khi xuất kiếm, thích đánh bất phân địch ta, vì vậy giết yêu không ít, tích góp được chiến công không nhiều, thậm chí không bằng rất nhiều kiếm tu Kim Đan trẻ tuổi, bởi vì rất nhiều chiến công đều bị xóa mất rồi, thanh danh của lão kiếm tu Ân Trầm cũng không được tốt, dù sao không ai nguyện ý đến gần một cái kẻ giết cả kiếm tu phe mình như quái vật.
Giáp bản, bính bản mỗi một vị kiếm tu bản địa, từng trang đều ghi những lời chú giải khác nhau của kiếm tu ẩn quan nhất mạch, nếu như lời giải thích của kiếm tu hành cung nghỉ ngơi quá nhiều, sẽ có thêm vài trang giấy vào.
Về Ân Trầm xếp hạng cao trong danh sách bính bản, trái lại những lời giải thích lại lác đác, chỉ có Sầu Miêu cùng Lâm Quân Bích viết vài nét, đều hoàn toàn trái ngược với cái nhìn phổ biến của Kiếm Khí trường thành.
Nếu nói là bị thương ngoài ý muốn trên chiến trường, gần như bất kỳ một kiếm tiên nào cũng có, loại tổn thương người vô tội đó, rốt cuộc chưa đến mức mang tiếng xấu, nhưng Ân Trầm thì không giống, thường khi lão nhân xuất kiếm ác liệt, chính là chắc chắn sẽ có vài kiếm tu phải chết.
Dựa theo phân chia trách nhiệm của ẩn quan nhất mạch, lão kiếm tu Ân Trầm chỉ cần trấn thủ ở tại chỗ, không cần ra thành chém giết.
Trần Bình An băng bó xong tất cả vết thương lớn nhỏ, lấy ra một tấm phù trừ uế thanh, nhanh chóng diệt trừ vết máu, dù sao là khách, dù chủ nhà không có mặt tươi cười, khách không có lý do không nói một chút lễ nghi.
Lão nhân mở mắt ra, khàn khàn lên tiếng:
"Ngươi tiểu tử này cũng thật thú vị, Kiếm Khí trường thành toàn là phường vũ phu, ta cũng thấy được một vài kẻ. Người khác ra quyền, là bị phi kiếm, pháp bảo khắc chế, ngươi thì ngược lại, tự mình đè chính mình."
Trần Bình An quay đầu cười nói:
"Ân tiền bối thật tinh mắt."
Lão nhân hỏi:
"Không ai gọi ngươi một tiếng ẩn quan đại nhân, trong lòng không có chút khó chịu phiền muộn nào sao?"
Trần Bình An đáp:
"Không có."
Ân Trầm nhìn về phía tiền tuyến chiến trường, phía bắc dòng sông vàng, có người đang giúp Ninh Diêu, phía nam có các kiếm tu đang có chức trách mở trận, Ân Trầm cười khẩy:
"Mỗi lần thấy những cái gọi là thiên tài trẻ tuổi này, thật đúng là khiến người ta tinh thần suy sụp không ít. Người so với người, sao so được."
Trần Bình An cười nói:
"Càng nhiều kiếm tu gặp Ân tiền bối, cũng sẽ như vậy."
Trên thực tế, Ân Trầm từng là một trong những thiên tài trẻ tuổi, hơn nữa vô cùng nổi tiếng, năm đó ở Kiếm Khí trường thành có địa vị lớn, tương đương với Cao Dã Hầu, Tư Đồ Úy Nhiên ngày nay.
Luyện kiếm vô cùng trôi chảy, một đường phá cảnh như chẻ tre, thẳng đến Nguyên Anh mới dừng bước, chưa từng nghĩ sự dừng bước này, lại chính là một sự phí hoài thời gian mấy trăm năm.
Ân Trầm cười lạnh:
"Phế vật ngoài việc ngửa mặt xem người, vụng trộm chảy nước miếng, còn có thể làm được việc gì có ích? Ví dụ như ta đây, quanh năm suốt tháng ngồi đây, liền từ phế vật trẻ tuổi ngồi ra một cái lão phế vật."
Một người ngoan độc đến mức chửi cả mình, nếu chỉ nói cãi nhau, về cơ bản là không có đối thủ.
Trần Bình An hỏi:
"Người cầm kiếm kia, Ân tiền bối có nhìn ra chút căn cơ nào không?"
Ân Trầm cười nhạo:
"Ẩn quan đời sau không bằng đời trước, ngươi tiểu tử từ nơi khác đến, cũng đã cảnh giới không cao rồi, dựa vào chút quan hệ vớ vẩn, cướp tổ chim khách, có được cái hành cung nghỉ mát này của Tiêu Tấn tiền bối, hồ sơ bí mật đầy rẫy, kết quả đến chút thông tin này cũng không biết? Không nhận ra, thì không đoán được à?"
Trần Bình An không để bụng những lời này, ngươi mắng cứ mắng, ta hỏi cứ hỏi, tiếp tục thăm dò hỏi:
"Là cái người đứng đầu trong trăm kiếm tiên của Thác Nguyệt sơn đó sao? Xếp hạng không kém Trúc Khiếp, Ly Chân?"
Ân Trầm thì ngươi hỏi cứ hỏi, ta mắng cứ mắng, "Hiện tại ta xem ở cả tòa Kiếm Khí trường thành này, mắng lời khó nghe Tiêu Tấn tiền bối đó cũng có cả đấy nhỉ? Đúng là một đám đồ vật có mẹ sinh không có cha dạy. Nếu ta là Tiêu Tấn tiền bối, đánh sập Kiếm Khí trường thành, từng người từng người tìm hết các kiếm tu đã từng mắng mình, dám mắng trước mặt thì cho sống, không dám mắng thì đi chết. Như vậy mới thống khoái. Đúng rồi, trước kia đại yêu Ngưỡng Chỉ tại trận đánh chết vị nam du kiếm tiên kia, tiểu tử ngươi vì đại cục cân nhắc, cũng không ít bị mắng chứ, có mùi vị như thế nào? Nếu có thêm một lần, có thể tùy theo những kiếm tu kia muốn chết thì cứ chết luôn hay không?"
Trần Bình An nói:
"A Lương từng nói với ta rồi, một người có thể đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết. Nếu chịu vài câu mắng mà có thể cứu được không ít người, có món nào hời hơn không? Ta thấy ít lắm."
Ân Trầm lập tức im bặt.
Không phải là đạo lý của người trẻ tuổi có bao nhiêu đúng, hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Ẩn quan trẻ tuổi này, là cái gì mà đệ tử bế quan của Văn thánh, tiểu sư đệ Tả Hữu, thậm chí có quan hệ không tệ với lão đại kiếm tiên, Ân Trầm đều căn bản không để vào mắt, duy chỉ nhắc đến quan hệ với A Lương kia, Ân Trầm mới đau đầu như búa bổ.
Thực chất là hơn trăm năm trước, Ân Trầm bị cái tên khốn kiếp chó hoang kia lừa cho thảm hại rồi, đúng là tóm được một con dê béo, ra sức vặt lông, vặt hết dê béo, đổi sang dê gầy, dê gầy cũng hết, dê béo có vẻ khôi phục lại được chút của cải rồi, tốt lắm, lại vặt thêm một đợt nữa. Nếu A Lương chỉ dùng thủ đoạn đó thôi thì Ân Trầm cùng lắm chẳng để ý, nhưng mà người kia thật sự có thể ngồi xổm bên cạnh hắn, lảm nhảm lầu bầu, nói hết mấy canh giờ, chỉ vì "Có thể nói với Ân lão thần tiên một câu, Kiếm Khí Trường Thành mới không uổng chuyến này", Ân Trầm lúc đó không nhịn được chửi một câu tục tĩu, kết quả đối phương lập tức trở mặt, bị đè xuống đất đấm cho một trận đau điếng.
A Lương lúc ra đi phải nói là sảng khoái tinh thần, làm điệu cái động tác quen thuộc, hai tay vuốt vuốt tóc, bỏ lại một câu "Đã rồi đã rồi, cãi nhau đánh nhau, tổng cộng cũng hơn tám trăm trận rồi, vẫn là toàn thắng".
Ân Trầm lúc đó nằm trên đất, ngơ ngác cả buổi.
Sau đó A Lương thường xuyên đến tìm Ân lão thần tiên, lấy danh nghĩa tốt là nói chuyện phiếm tâm sự, tiện thể cộng thêm số lần thắng trận một hai lần.
Nhớ lại A Lương kia, Ân Trầm cũng không hoàn toàn oán hận, dù sao hai bên thực ra chưa bao giờ luận bàn hỏi kiếm, phần lớn là người đàn ông kia khoác lác bản thân ở Hạo Nhiên thiên hạ được các cô nương thích như thế nào, chỉ là từ đầu đến cuối, không thể nói với Ân Trầm một cái tên cô gái. Có điều, A Lương thỉnh thoảng buột ra vài câu nghiêm chỉnh, đều nhằm vào bình cảnh Nguyên Anh của Ân Trầm cả.
Ân Trầm dù tính khí có tệ thế nào, vẫn là muốn niệm chút tình này.
Ân Trầm có lẽ không giỏi giao tiếp, nhưng mà người tốt người xấu, vẫn là hiểu rõ.
Có lúc có lẽ vì quá rõ ràng, ngược lại không muốn biết cách làm người.
Hai người không thân, lại thêm tính cách hai bên khác nhau quá nhiều, thực ra chẳng có gì để nói, huống chi Ân Trầm cũng không thích uống rượu, nếu không thì Trần Bình An có thể tặng một bình rượu Trúc Hải động thiên.
Ân Trầm đột nhiên nói:
"Hạo Nhiên thiên hạ toàn bọn vũ phu, đều luyện quyền kiểu vậy sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Đường luyện quyền, thực ra về cơ bản giống nhau, đều không tránh khỏi việc học quyền trước phải chịu đòn, chỉ là lực mạnh yếu khác nhau."
Ân Trầm lại hỏi:
"Trước mặt nha đầu Ninh mà nhặt nhạnh nhiều đồ rách nát như thế, ngươi cũng không thấy ngại à?"
Đã biết nói chuyện rồi.
Trần Bình An cười nói:
"Ta có một thân tật xấu, may mà Ninh Diêu không để ý."
Ân Trầm hỏi:
"Ta thấy ngươi lớn lên cũng bình thường, qua được thôi, làm sao lại quen nhau? Ta chỉ nghe nha đầu Ninh đi qua một chuyến Hạo Nhiên thiên hạ, không ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo. Để ta thấy, ngươi thua xa Tào Từ kia, ta đã cố ý ra đầu tường bên kia nhìn một cái rồi, dáng dấp cũng được, quyền pháp cũng giỏi, ngươi căn bản không so được."
Trò chuyện thế này mới đúng ý rồi, lão tiền bối đây là khen người đấy.
Trần Bình An tranh thủ thời gian đứng dậy, ngồi sát lại gần Ân lão thần tiên, uống một hớp rượu, cười ha ha nói:
"Quyền pháp không so được, ta nhận, nhắc đến dáng dấp thì, cũng không khác nhiều, không khác nhiều."
Không ngờ Ân Trầm đột nhiên trở mặt, "Ta phải nuôi kiếm rồi, làm phiền ẩn quan đại nhân nhường một chút, bớt ở đây chướng mắt, không được ưa thích."
Trần Bình An bực bội đứng dậy, ngự kiếm rời đi.
Ân Trầm hai tay vịn trên đầu gối, cười cười, người đọc sách của Hạo Nhiên thiên hạ, đều mẹ nó một cái bộ dạng đáng ăn đòn.
Trần Bình An đi về phía đầu tường nhà tranh, trước chào hỏi Ngụy đại kiếm tiên đang cất quán rượu ở góc trời.
Ngụy Tấn cười nói:
"Một trận quyền con rùa ngon đấy, dù sao trông có vẻ rất lợi hại, có phong thái của lão bang chủ Vô Địch Thần Quyền Bang, chỉ là xuất chiêu hơi chậm."
Dùng song quyền đấm chết một tên vũ phu Viễn Du cảnh ở Man Hoang thiên hạ, chiến công này, so với kiếm tiên ra kiếm, đương nhiên không lớn, nhưng tương đối hiếm thấy.
Sẽ là một món nhậu ngon.
Trần Bình An cười ha ha nói:
"Lần sau đi tiệm, ta sẽ cho ngươi thêm một chén rượu mì vằn thắn, để bớt nói nhảm."
Ngụy Tấn chỉ vào phía sau nhà tranh, "Tâm tình lão đại kiếm tiên không được tốt, ngươi biết ăn nói thì nên nói nhiều một chút."
Trần Bình An chia tay Ngụy Tấn, vừa xuống đầu tường, lão đại kiếm tiên liền ra khỏi nhà tranh, vẫn thói quen chắp tay sau lưng, "Ôi!, Trần Vũ Thần giá lâm, nhà tranh nhỏ hẹp, thật vinh hạnh."
Trần Bình An cảm thấy kỳ lạ, trước kia lão đại kiếm tiên nói chuyện, không "khách khí" như thế, trong ấn tượng, lão đại kiếm tiên là người rất đức cao vọng trọng, kiệm lời cơ mà.
Trần Thanh Đô liếc Trần Bình An, thương thế không nặng, thu hoạch không ít, truyền âm nói:
"Trước đây nợ ngươi hai bí mật, giờ có thể nói cho ngươi rồi."
Trần Bình An thu liễm vẻ mặt.
Kết quả, hai bí mật nhỏ bé mà lão đại kiếm tiên nói ra, một cái còn lớn hơn cả trời.
Một là về quê hương của các kiếm tu hình đồ Kiếm Khí Trường Thành.
Nhóm hình đồ viễn cổ đầu tiên đó, quê hương có đến một nửa đến từ Man Hoang thiên hạ, một nửa đến từ nơi sau này tạo thành tòa thiên hạ thứ năm.
Trần Bình An ngạc nhiên.
Vậy có nghĩa, một nửa hình đồ và con cháu đời sau, thực chất từ đầu đã ở quê nhà?
Vậy là sinh ra ở Kiếm Khí Trường Thành, chết ở Kiếm Khí Trường Thành, đều là ở quê nhà?
Vậy còn một nửa hình đồ con cháu còn lại, nếu muốn lá rụng về cội, vậy là liên quan đến tòa thiên hạ thứ năm? Chỉ cần còn sống, ít nhất vẫn còn cơ hội về quê?
Bí mật thứ hai, còn lớn hơn.
Lời lão đại kiếm tiên nói, hết sức kinh thế hãi tục, đường lên trời của thuần túy vũ phu, thực chất lại là một con đường thành thần, trong đó có dính dáng đến tu sĩ binh gia.
Trần Bình An tuy trước đó đã đoán được đôi chút, nhưng khi nghe chính miệng lão đại kiếm tiên nói ra, thì càng hiểu rõ nhiều mạch lạc hơn, ví dụ như không còn thấy kỳ lạ vì sao trên đường võ học, lại có Kim Thân cảnh? Mà thần sông thần núi, đều đúc một cái Kim Thân, làm căn bản đại đạo. Không bàn đến những chuyện quỷ mị anh linh thành thần, chỉ bàn người sống thành thần, giống như thủy thần Dương Hoa ở sông Thiết Phù, "Da bọc xương", đều là con đường phải qua, kỳ thực con đường này với việc vũ phu rèn luyện thể phách, chịu đựng gân cốt cũng không khác mấy.
Trần Thanh Đô cũng không nói thẳng ra, dù sao thằng nhóc này thích suy nghĩ, sau này có rất nhiều thời gian, cứ suy xét trang sách trong bộ lịch cũ.
Trần Thanh Đô dẫn Trần Bình An chậm rãi bước đi, nếu đã đi dạo rồi, thì không thể vừa đi được vài bước đã quay đầu lại, nên ông nói nhiều thêm chút, "Từ xưa thần tiên có khác. Trước thần sau tiên, vì sao? Theo cách nói ngày nay, người chết đi hồn phách không tan, được gọi là thần. Được nhân gian thờ cúng hương khói, căn bản không cần tu hành, vẫn có thể củng cố Kim Thân."
"Không chết thành tiên, chính là những kẻ đào hang luyện khí trên núi ngày nay. Người đọc sách sáng tác sách sử, dù sao vẫn xóa sửa, dần dà, khoảng cách chân tướng ngày càng xa, sau này nếu ngươi có cơ hội, cứ đi các thư viện lớn dạo một vòng, danh nghĩa đệ tử bế quan của lão tú tài, lật một vài quyển sách cũ mà thôi, mặt mũi đó thì vẫn có."
Những điều này, Trần Bình An chỉ nghe nhớ kỹ thôi, tạm thời không có ý nghĩa gì lớn, nếu nói thiết thực hơn chút, thì là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chỉ là câu tiếp theo rất hợp lẽ, khiến Trần Bình An ngoan ngoãn vểnh tai lên, sợ bỏ lỡ mất một chữ.
"Trước phải đi đường vòng lên đỉnh, sau đó là võ đạo cảnh giới thứ mười, chia làm ba tầng, khí thịnh, quy chân, thần lai. Cái gì gọi là thần lai? Ta nhớ quê hương ngươi có một cách nói, gọi là cái gì nhỉ?"
"Đến cửa!"
Trần Bình An buột miệng thốt lên:
"Nếu tay nghề của một người đủ tốt, dù là kỹ năng trồng trọt, hay làm gốm, người khác đều thích tán thưởng là 'đến cửa'."
Trần Thanh Đô gật đầu, "Đến cửa, là đến cửa gì? Đường đi như thế nào? Ai đứng canh? Đáp án đều ở trong trấn nhỏ quê hương của ngươi... Vậy thì nên nói tiếp thế nào?"
Trần Bình An nói:
"Để dành."
Trần Thanh Đô cười gật đầu, sau đó giải thích chi tiết hơn về mười cảnh giới và ba tầng môn đạo.
Chỉ là, lão nhân lần đầu tiên lộ ra vẻ hoài niệm.
Ở Bảo Bình châu bên kia, có một người bạn cũ, cũng có hạn chế phạm vi hoạt động suốt cả vạn năm rồi nhỉ.
Vậy nên Trần Thanh Đô nói một câu vu vơ, "Tú Hổ Thôi Sàm, lợi hại thật."
Trần Bình An nói:
"Năm đó ván đầu tiên tự vấn lương tâm, vì có Tề tiên sinh nên đã bình an vượt qua, đến khi Tề tiên sinh không có ở đó, ván thứ hai, ta thế nào cũng không qua được. Mà đó còn là do Thôi Sàm không hạ cờ hết sức."
Trần Thanh Đô nói:
"Tất cả gian nan và cực khổ đã vượt qua, đều là một cái hố nện xuống trong lòng, hố càng lớn, về sau dung nạp được càng nhiều."
Trần Bình An ừ một tiếng.
Nhưng là có khả năng cả đời đều phải bù đắp cái hố kia, ví dụ như làm cho thế đạo mắc nợ một người khi còn nhỏ càng nhiều, làm cho người kia lớn lên sau đó, sẽ một mực ở may vá và đền bù.
Rời khỏi đầu tường, Trần Bình An ngự kiếm đi về hướng hành cung nghỉ mát tư trạch, bắt đầu an tâm dưỡng thương.
Vỏn vẹn hai ngày sau, Trần Bình An đi lại trong hành cung nghỉ mát một cách tự nhiên, tay cầm lệnh bài bằng ngọc, không cần tiêu hao một tấm Súc Địa Phù nào.
Trần Bình An chọn một chỗ hẻo lánh, xem Bạch ma ma dạy quyền cho bọn nhỏ, vừa vặn nói đến như thế nào "Toàn thân là một quyền", ý tứ ở đâu, học như thế nào, rồi luyện ra sao.
Trong đó có một đứa nhỏ, Trần Bình An không hề xa lạ, chính là cái tên gọi Nguyên Tạo Hóa kia, đưa cho nàng hai cái quạt xếp, là người duy nhất của Kiếm Khí Trường Thành, có thể dùng bản lĩnh thật sự gạt được tiền của Nhị chưởng quỹ thần tiên.
Những hài tử còn lại, thực tế thì Trần Bình An đều quen mặt cả, bởi vì đều là những hạt giống võ đạo được hắn và Ẩn Quan nhất mạch tỉ mỉ chọn ra, một trong số đó đã được Úc Quyến Phu mang đến Trung Thổ Thần Châu, những đứa còn lại học quyền vẫn chưa muộn, đều ở chỗ này.
Kiếm tu của Kiếm Khí Trường Thành rất nhiều, thuần túy vũ phu thì lại rất ít.
Vạn nhất Kiếm Khí Trường Thành bị công phá, thiên địa thay đổi, biến thành một phần bản đồ của Man Hoang, chẳng lẽ số mệnh của nhiều vũ phu như vậy lại để lại cho Man Hoang thiên hạ sao?
Đương nhiên là không thể.
Chỉ là Trần Bình An cũng biết, tạm thời thì nước đến chân mới nhảy, muốn đám trẻ con này đi tranh đoạt hai chữ "mạnh nhất" kia, quả thật là vọng tưởng. Huống chi Kiếm Khí Trường Thành có một loại áp chế tự nhiên, đại đạo tương trùng đến mức cực kỳ lợi hại, trước kia nghĩ mãi không ra, sau khi bị lão đại kiếm tiên vạch trần trên đầu thành, mới có chút hiểu rõ. Nữ võ thần Bùi Bôi của Trung Thổ Thần Châu, rất có thể là đã chuẩn bị trước mà đến, còn Tào Từ, luyện quyền thuần túy, vốn không nên có võ vận, điểm này Trần Bình An tự nhận kém xa Tào Từ, hôm nay chỉ cần võ vận chịu đến, Trần Bình An hận không thể để cho cái phần võ vận kia kêu lên "người nhà", "người thân thích", một chút ý thức mở cửa nghênh đón khách, càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà cho dù đám trẻ này có gấp rút luyện quyền, kiếm không được võ vận, cũng không sao cả, chỉ cần có một nghề thành thạo, nắm vững nội tình, tương lai bất kể đến nơi nào cũng có thể sống, hoặc là nói cơ hội sống sót sẽ lớn hơn. Thân ở loạn thế, muốn sống yên phận, tranh giành một chỗ cắm dùi, phần lớn, thân phận không có tác dụng lớn.
Bên kia diễn võ trường, Bạch ma ma đưa ra một quyền, khoảng cách quá ngắn, ra quyền không quá nửa cánh tay, nhưng ý quyền rất nặng, phản phác quy chân, tự nhiên hình thành một chỉnh thể.
Đến trình độ vũ phu cảnh giới thứ bảy này, người ta thường hướng tới chỗ cao, cái gọi là chiêu quyền, kỳ thật cũng là so đấu ý quyền nông sâu, tựa như một loại hiển hóa đại đạo chất phác.
Một quyền kia, Bạch ma ma không hề báo trước đánh tới một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh bên cạnh, bé sau vẫn đứng yên tại chỗ, mặt lộ vẻ thách thức "ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi".
Đó là Khương Quân, xuất thân từ gia tộc giàu có ở Thái Tượng Phố, tư chất cũng thuộc loại cực kỳ xuất chúng.
Đến khi Bạch ma ma thu quyền, bé con vẫn chưa tự nhận ra được, trong lòng không hề sợ hãi, nhưng thật ra đã mồ hôi đầm đìa.
Đây là một loại thiên phú tiềm ẩn rất hiếm có.
Bạch ma ma lại xuất một quyền, nắm đấm gần như muốn chạm vào trán một tiểu cô nương Ngọc Hốt Phố, cô bé này có phần kém hơn Khương Quân, tuy không hề nhúc nhích nhưng thân hình hơi rung nhẹ.
Hơn mười đứa trẻ đứng thành một hàng, Bạch ma ma từng bước một đi qua, vài đứa lùi về sau, vài đứa cắn răng đứng nguyên tại chỗ.
Bạch ma ma không tung một quyền nào cả.
Nhưng Trần Bình An nhìn ra được, khi Bạch ma ma đến gần mấy đứa trẻ, quyền chưa ra ý đã tới, đáng tiếc chỉ có một đứa trẻ tên Hứa Cung ở Mộ Mông Hẻm, trực giác của cậu bé rất tốt, ngay khi ý quyền của Bạch ma ma khẽ động, cậu bé đã kịp lùi về sau, mặc dù là một lựa chọn trái ngược hoàn toàn với Khương Quân, nhưng cả hai đều là những hạt giống tốt có triển vọng nhận biết ý quyền sớm "hơn người".
Nhìn lại tên tiểu tử giả mạo Nguyên Tạo Hóa, vẻ mặt như lâm đại địch, chỉ là cả người căng cứng, quyền ý của Bạch ma ma lặng lẽ tỏa ra mà nàng vẫn không hay biết.
Trần Bình An thấy những điều này cũng chẳng có gì, con đường luyện võ, không phải là không nói đến tư chất căn cốt, mà cũng rất quan trọng, nhưng so với luyện khí sĩ thì lại không quá hà khắc, càng không phải là đánh cược mạng dựa vào vận như kiếm tu. Kiếm tu không thể chỉ dựa vào chịu khổ là có thể thành công, nhưng mà luyện quyền, một khi có tư chất nhất định thì có thể từ từ đạt được công lực, bước chân vững chắc, chậm rãi có được thành quả. Đương nhiên, tam cảnh sẽ là một cửa ải lớn, nhưng với bọn trẻ này, việc vượt qua tam cảnh chắc chắn không khó, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
Trần Bình An dựa vào cột hành lang, hai tay bỏ trong tay áo, nhìn đám trẻ, phần lớn những đứa có tâm học quyền đều xuất thân nghèo khó từ Nghiên Xuy Hẻm, Mộ Mông Hẻm, những đứa không quá muốn học thường là đám con cháu nhà giàu như Khương Quân.
Bọn trẻ lại bắt đầu luyện tập đứng cọc gỗ, Bạch ma ma thỉnh thoảng sẽ giúp vặn gân, nắn xương, vừa ra tay, đứa trẻ liền lăn lộn trên mặt đất, gào khóc om sòm.
Nhìn thấy cảnh đó, Trần Bình An vốn có tâm trạng bình thản bỗng trở nên khoái trá, cười tủm tỉm.
Chỉ là thấy cậu bé giả mạo và một đứa trẻ ở ngõ hẻm, cả hai đau đớn nằm bẹp trên đất, lại thấy lòng có chút xót xa.
Bạch ma ma liếc nhìn hướng cô gia, vẻ mặt hiền lành, ánh mắt của bà lão mang chút dò hỏi.
Trần Bình An vội vàng xua tay, ý nói mình chỉ đến đây nhìn xem.
Không ngờ Bạch ma ma vẫn cười nói:
"Ẩn Quan đại nhân, có người trong này nói muốn học quyền với ngươi, chê quyền pháp của ta quá đàn bà, chi bằng ngươi ra tay dạy thử?"
Trần Bình An vừa muốn từ chối khách sáo, thì Khương Quân liền khoanh tay trước ngực, cất cao giọng:
"Ẩn Quan ở đâu? !"
Mẹ nó nhóc con, rốt cuộc ai mới là Ẩn Quan đại nhân.
Trần Bình An liếc nhìn cậu bé giả mạo đang ngồi dậy, lặng lẽ giơ tay lên, run rẩy xoa đi bụi bẩn và mồ hôi trên mặt.
Bạch ma ma mỉm cười.
Trần Bình An đành phải nhanh chân đi đến diễn võ trường.
Trần Bình An cũng không làm gì nhiều, chỉ nói vài điều tâm đắc về quyền pháp Lục Bộ Tẩu Thung, vài câu tóm tắt đơn giản dễ hiểu.
Khương Quân cho rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, ai ngờ vị ẩn quan trẻ tuổi đã im bặt, nhóc con không kìm được hỏi:
"Vậy là hết rồi hả?"
Trần Bình An gật đầu nói:
"Quyền lý vốn dĩ không quá nhiều, nó cũng giống như những quyển sách càng mỏng lại càng chứa đựng nhiều kiến thức, đạo lý là như vậy."
Hắn nói tiếp một nửa.
Học vấn của các bậc thầy Tam giáo Chư Tử Bách Gia, càng là tôn chỉ cốt lõi, hậu thế càng ghi chép kinh điển, diễn giải sách cổ đa dạng, cuối cùng thành một rừng cây rậm rạp, bao quát tất cả.
Chỉ là giao tiếp với trẻ con, nói càng dài dòng, ngược lại khiến bọn chúng không biết làm sao, không biết phải thế nào.
Bạch ma ma cười nói:
"Ẩn Quan đại nhân, nếu như không vội về hành cung nghỉ mát, vừa vặn hôm nay việc lập thung diễn luyện cũng đã kha khá, có thể chỉ giáo đám trẻ một chút về việc tiêu sái cái cọc của Hám Sơn quyền."
Có người ngoài ở đây, cô gia đương nhiên không thể gọi.
Trần Bình An nghĩ một chút, ở lại đây nửa canh giờ chắc chắn không vấn đề, liền gật đầu đồng ý, cười nói:
"Môn tẩu thung này, bắt nguồn từ Hám Sơn quyền."
Khương Quân lại chen vào nói:
"Khoan đã, cái tên quyền phổ này không có khí thế gì cả, lay núi á? Chúng ta ở Kiếm Khí Trường Thành, kiếm tu nào mà không phải một kiếm xuống là san bằng núi?"
Trần Bình An mỉm cười nói:
"Vậy ngươi đến dạy ta quyền pháp đi?"
Khương Quân cau mày nói:
"Được, nói chút đạo lý đi!"
Trần Bình An hiểu ý cười, tiếp tục nói:
"Tên quyền phổ có thể thật sự không hay cho lắm, để ta nói thêm một chút vậy."
Anh kể sơ qua tình cảnh của các vũ phu Hạo Nhiên thiên hạ, nói về những vũ phu xuất thân bình dân đường phố, quyền chiêu pha tạp, hổ lốn, chỉ cần đấm vỡ được gạch, đá được vụn gạch cũng đã là võ kỹ không tệ rồi, vì vậy hai chữ "lay núi" kỳ thực cũng chẳng hề nhẹ nhàng chút nào. Trong lời nói, anh lồng ghép thêm những hiểu biết của bản thân. Vì vậy mà bọn trẻ nghe rất chăm chú và say mê, đương nhiên, bọn chúng cũng bớt được vài lần trốn lười, không phải đứng cọc gỗ chịu đòn, cũng không phải buồn tẻ tập tẩu thung, ai mà không thích chứ.
Nói xong, Trần Bình An diễn luyện mấy lượt tẩu thung, rồi giúp bọn trẻ chỉ ra một số khiếm khuyết nhỏ trong tẩu thung, sau một nén nhang, trong lúc nghỉ ngơi, Trần Bình An tiếp tục kể về phố phường giang hồ mà mình đã nhắc tới, rồi lại nói về phong cảnh đỉnh núi võ đạo của vũ phu cửu cảnh, thập cảnh, đám trẻ rất thích nghe điều này, dù sao hành cung nghỉ mát cũng như cái lồng giam, trốn cũng không thoát, Khương Quân từng khuyên nhủ một tiểu nha đầu ở Ngọc Hốt Phố cùng trốn đi, nửa đêm trèo được lên đầu tường đã bị bà lão hung thần ác sát bắt về, phạt hai người đứng cọc gỗ, tiểu cô nương đứng đến ngất xỉu, Khương Quân thì trực tiếp đứng đến ngủ luôn.
Lúc đó Khương Quân và cô bé bị phạt đứng không xa, có hai đứa nhỏ chủ động đứng cọc gỗ, chỉ là hai người này bị Bạch ma ma đuổi đi nghỉ ngơi rất nhanh.
Luyện quyền kị chữ chết.
Nghèo học văn giàu tập võ, tập võ cần có thầy giỏi dẫn dắt, tu luyện gân cốt lại càng tốn tiền, nếu không quá dễ đi sai đường, luyện quyền mà thành ra tổn thương thân thể, bào mòn nguyên khí của người ta.
Ý quyền chưa ngấm vào người, ngược lại như bị quỷ nhập, đúng là nỗi khổ lớn nhất của những kẻ võ phu không có duyên bái sư.
Trần Bình An tính toán thời gian, cáo từ rời đi.
Bạch ma ma tiếp tục dạy quyền cho bọn nhỏ.
Khương Quân nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Gặp mặt rồi, thất vọng quá."
Bạch ma ma cười nói:
"Đợi đến ngày nào đó ngươi tự nhận có tư cách hỏi quyền ẩn quan, ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng."
Khương Quân lắc đầu:
"Thôi đi, Nhị chưởng quỹ quỷ quyệt lắm, chờ ta cảnh giới cao, đuổi kịp Nhị chưởng quỹ, ta nhất định phải dò hỏi trước đã, chỉ cần hắn đồng ý cho ta hỏi quyền, ta sẽ không đánh."
Bạch ma ma lắc đầu, dòng họ Khương rất chất phác, sao lại sinh ra một tên nhóc không biết giữ mồm giữ miệng thế này.
Khương Quân liếc bà lão, nhóc con lúc này lại thấy kỳ quái, năm đó ông mình sao lại thích một bà già như vậy?
Trần Bình An trở về hành cung nghỉ mát, sau đó gọi Sầu Miêu kiếm tiên, cùng đi Xuân Phiên trai ở đảo Huyền Sơn, tiện thể ghé qua Mai Hoa viên, quyển sổ Đà Nhan phu nhân mang đến hành cung nghỉ mát, không tệ, nên lần này Trần Bình An đi đảo Huyền Sơn, mang thêm hai món đồ, đều là mượn của Yến Minh và Nạp Lan Thải Hoán, ở Mai Hoa viên trống rỗng, Sầu Miêu kiếm tiên nhìn đại nhân ẩn quan đang khuân đồ với hai mắt sáng rỡ, không nhịn được hỏi:
"Ngươi ở mật khố Ninh phủ, cũng thế này sao?"
Trần Bình An lười đáp.
Chuyện này có thể giống nhau sao?
Đến Xuân Phiên trai cẩn thận xem sổ sách, Vi Văn Long ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích những mánh khóe trong đó, Mễ Dụ kiếm tiên nghe đến có chút mệt lả.
Kết quả mà Sầu Miêu và Lâm Quân Bích lo nhất, tạm thời vẫn chưa xảy ra.
Đường thuyền tám châu vẫn thông suốt, có thể thuận lợi đến đảo Huyền Sơn.
Trên đường đi, Sầu Miêu đề nghị có thể tăng giá cả một chút, Trần Bình An thấy khả thi, bèn cùng Yến Minh, Nạp Lan Thải Hoán và Thiệu Vân Nham cùng bàn bạc chi tiết, giá cả của một số vật tư quan trọng vẫn giữ nguyên, nếu không áp lực vận chuyển tiền tài của Kiếm Khí Trường Thành quá lớn, dù có thêm tài sản của Xuân Phiên trai và Mai Hoa viên cũng không đủ dùng, nhưng đối với một số vật tư thứ yếu "dư thừa" của mỗi bến thuyền ở tám châu, có thể điều chỉnh tăng giá một chút, để tăng lợi nhuận dần dần.
Trở về Kiếm Khí Trường Thành, đây là lần đầu Trần Bình An đến gần hải thị thận lâu ở phía bắc thành, không đi vào trong đó, chỉ là đứng từ xa quan sát.
Sầu Miêu kiếm tiên ngẩng đầu nhìn màn trời, rồi lại dùng tiếng lòng nói:
"Không nói đến sát lực của kiếm cao thấp, chỉ nói đến bản chất sự việc, ngươi có thể làm được như lão đại kiếm tiên không?"
Trần Bình An lắc đầu:
"Khó mà làm được."
Ở bên Kiếm Khí Trường Thành, đám kiếm tu Ninh Diêu đã ngự kiếm trở về đầu tường trước.
Ai nấy đều bị thương, Điệp Chướng bị thương nặng nhất.
Trần Thanh Đô đi ra khỏi nhà tranh.
Trần Tam Thu gọi một tiếng lão tổ tông, Trần Thanh Đô ừ một tiếng.
Chỉ thế thôi.
Nếu người ngoài gặp Trần Tam Thu khi uống rượu, khó mà tưởng tượng được rằng gã trai trẻ phóng khoáng hay nhậu này, khi nhận tổ quy tông, lại chính là Trần Thanh Đô.
Lão kiếm tiên Trần Hi đã từng khắc chữ "Trần" trên tường thành, từng bí mật hỏi Trần Thanh Đô, liệu có thể để Trần Tam Thu rời đi, đi theo một vị thánh nhân Nho gia đến Hạo Nhiên thiên hạ học hành.
Trần Thanh Đô chỉ hỏi một câu.
Trần Tam Thu về sau còn họ Trần không?
Cuối cùng Trần Hi ảm đạm rời đầu tường.
Trần Tam Thu cung kính cáo từ rồi ngự kiếm đi ngay.
Con cháu họ Trần, từ xưa đến nay đều vậy.
Có một lão tổ kiếm thuật chính thức thông thiên, coi như không có, thậm chí còn không bằng không có.
Đổng Họa Phù, Yến Trác bọn họ cũng rời đi, sẽ về thành dưỡng thương mấy ngày, Điệp Chướng cần dưỡng thương lâu hơn.
Chỉ còn lại Ninh Diêu.
Trần Bình An ngự kiếm đến đầu tường.
Cùng Ninh Diêu ngồi trên đầu thành, Trần Bình An hai chân nhẹ nhàng đung đưa.
Ninh Diêu hỏi:
"Một năm nay ở hành cung nghỉ mát, có tâm sự nên không dám gặp ta sao?"
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Ninh Diêu nói:
"Trừ việc ngươi thích người khác, không có gì không thể nói."
Trần Bình An bật cười, trầm mặc một lát, nói:
"Vốn không định nói, nhưng đột nhiên phát hiện, mình cảm thấy cái gì là tốt nhất thì kết quả thường tệ nhất. Dù sao chuyện hai người thích nhau mà đến với nhau, thật sự không phải chuyện riêng tư nữa rồi. Nên vẫn cứ nói với ngươi. Nghe rồi có thể đánh người, nhưng không được tức giận."
Ninh Diêu nghe xong, gật đầu.
Trần Bình An nói chuyện đó, xem như ước định với môn hạ của lão đại kiếm tiên.
Ninh Diêu im lặng.
Trần Bình An khẽ hỏi:
"Không tức giận sao?"
Ninh Diêu hỏi lại:
"Tức giận có ích gì?"
Trần Bình An nghĩ, hình như là không có ích.
Chỉ là không dám nói như vậy thôi.
Ninh Diêu nhíu mày.
Thế là sao chứ.
Nàng đâu có nói như vậy.
Trần Bình An gót chân nhẹ nhàng gõ xuống đầu tường.
Cùng Ninh Diêu ở bên nhau, từ khi gặp nàng, thích nàng, rồi đến đi bên cạnh Ninh Diêu, vượt núi băng đèo, bôn ba bốn phương, luyện quyền gì đó, có hơi mệt mỏi, nhưng sẽ không bao giờ thấy lòng mệt mỏi.
Ninh Diêu hỏi:
"Về sau có chuyện gì lớn như vậy, cứ nói thẳng, ta dù có tức giận, cũng sẽ cho ngươi biết."
Trần Bình An nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sau đó hai người im lặng nhìn về phía xa.
Trần Thanh Đô đang đi tản bộ, lần nào cũng đi không xa, thong thả rồi quay về.
Liếc nhìn bóng lưng đôi trai gái trẻ tuổi ở đằng xa.
Trần Thanh Đô mỉm cười, bởi vì nhớ đến một việc nhỏ rất thú vị.
Sở dĩ năm đó lần đầu gặp mặt, đã có ấn tượng tốt về Trần Bình An, không liên quan gì đến bất cứ điều gì.
Không liên quan việc Trần Bình An ba lần hỏi quyền Tào Từ, dám ra quyền, dám nhận thua.
Cũng không liên quan đến việc thiếu niên đơn độc một mình, lặn lội đến Kiếm Khí Trường Thành, đưa kiếm cho cô nương mình yêu.
Thậm chí việc Trần Bình An có liên quan với vị tiền bối nọ, cũng không liên quan.
Trần Thanh Đô năm đó nhìn thiếu niên có tư chất địa tiên nhưng lại bị chặt đứt cầu trường sinh, nhất là ánh mắt của thiếu niên cùng vẻ cầu tiến, khiến Trần Thanh Đô cảm thấy... dở khóc dở cười.
Khác với rất nhiều lão nhân giang hồ, tiền bối trên núi đối đãi với Trần Bình An, Trần Thanh Đô có lẽ là người duy nhất thấy Trần Bình An không hề dáng vẻ già nua, mà ngược lại tràn đầy chí tiến thủ.
Năm đó Trần Bình An còn là thiếu niên, dường như cả người đều lặng lẽ hỏi han, hơn nữa là kiểu mặt mày hớn hở hỏi ý thiên địa.
Ta có thể thật sự trở thành đại kiếm tiên không, ta có thể khiến cô nương mình thích, càng thêm thích mình và một lòng thích mình không, tương lai của ta có thể bảo vệ được cô nương mình thích không, ta có nhất định sẽ không làm những người khác thất vọng không, ta nhất định làm được những điều đó, đúng không?!
Trần Thanh Đô thấy vậy, rất tốt.
Cũng trách sao lão tú tài trước khi đi, cứ bám lấy Trần Thanh Đô mà hỏi "Đệ tử bế quan của ta, tốt không? Có ghen tị không? Rất tốt rồi, rất ghen tị đúng không? Ôi, tiếc quá ghen tị không được a. Nếu ta là Trần lão ca như ngươi, thì đã cho một quyền vào mặt ta từ lâu rồi, bằng không khó mà xả cơn ghen tức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận