Kiếm Lai

Chương 214: Người Trong Đồng Đạo (4)

Tiểu cô nương ngồi xổm bên bờ, lần lượt xâu mấy con cá bàn bị ném lên bờ lại, sau khi nghe được những lời này, cả người cao hứng nhảy dựng lên, “Thật ư?!”

Trần Bình An cười nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Nè, cẩn thận cẩn thận, đừng nhảy, cẩn thận ngay cả người lẫn cá cùng rơi xuống suối bây giờ. Cá chạy không thoát, nhưng người bị cảm lạnh thì làm sao.”

Tiểu cô nương áo bông đỏ ngồi xổm xuống, khuôn mặt tươi cười sáng lạn nói: “Vui quá, cuối cùng ta cũng sắp có rương sách nhỏ của mình rồi!”

Trần Bình An ngồi xổm trong suối nước gần như khô cạn tới đáy, đầu kề sát tảng đá, đưa tay lùa dưới phiến đá để bắt cá, “Loại cá này nếu đem phơi khô thì có thể ăn sống, nếu ngươi chê dơ, ta sẽ móc hết ruột cá ra, chứ trước kia ta thấy không cần làm vậy.”

Sau một phen đấu tranh tinh thần Lý Bảo Bình rụt rè nói: “Hay là bỏ ruột cá đi?”

Trần Bình An lại móc ra một con cá bàn, nhẹ nhàng ném vào trong bụi cỏ trên bờ, “Tùy ngươi, cứ để đó ta làm cho.”

Lý Bảo Bình xách trong tay ba xâu cá vội vàng nói: “Để ta để ta.”

Trần Bình An gật gật đầu, tiếp tục mò cá dưới đá.

Sau một lát, ‘Òa’ một tiếng, cách đó không xa tiểu cô nương đứng ở trong suối nước, khóc rống lên.

Trần Bình An vội vàng đứng dậy, chạy nhanh qua, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu cô nương khóc phải nói là xé tim xé phổi, “Có con cá, ta mới tháo nó ra khỏi cỏ đuôi chó, nhìn nó như sắp chết rồi, không ngờ vừa thả xuống nước, nó quẫy cái đuôi, Vù một cái liền chạy mất! Ta không bắt lại được...”

Trần Bình An không nhịn cười nổi, trước khom lưng giúp cô xắn ống quần đã ướt đẫm lên, nhẹ nhàng bế cô lên bờ, bảo cô tự cởi giày ra, nói những con cá này cứ giao cho hắn đối phó. Tiểu cô nương ngoan ngoãn cởi giày, nhưng vẫn khóc rất thương tâm, luôn cảm thấy mình làm ra chuyện rất có lỗi với hắn.

Chỉ cảm thấy trời như sắp sập xuống rồi.

Trần Bình An ở bên cạnh động tác thành thạo mổ bụng cá, móc hết nội tạng, cố gắng nhịn cười, nghĩ mình không rắc muối lên vết thương của tiểu cô nương thì tốt hơn.

Trần Bình An cuối cùng quay đầu về phía tiểu cô nương, nhẹ nhàng nhấc ba xâu cá đã xử lý sạch sẽ kia.

Thu hoạch lớn rồi.

Tiểu cô nương nín khóc mỉm cười, mặt đầy nước mắt cười ha ha nói: “Chạy mất một con, vẫn còn có nhiều như vậy à.”

Trần Bình An đi đến ngồi xuống bên cạnh, đưa ba xâu cá cho cô, xoa xoa đầu cô, “Đúng vậy, cho nên về sau gặp loại chuyện này, không cần buồn như vậy.”Tiểu cô nương giơ ba xâu cá lên cao cao, đặt ở trước mắt mình, vui vẻ nói: “Được!”

Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Sau này ta sẽ bện cho ngươi mấy đôi giày rơm vừa chân, cam đoan không xước chân.”

Đôi mắt tiểu cô nương tỏa sáng, “Được hả?”

Trần Bình An cúi đầu giúp cô vắt bớt nước ở ống quần, “Đơn giản mà.”

Tiểu cô nương thở dài, “Ngươi cái gì cũng biết, ta cái gì cũng không hiểu.”

Trần Bình An cười nói: “Sau này ngươi có thể dạy ta đọc sách viết chữ, bây giờ ta không biết nhiều chữ lắm, đại khái khoảng năm trăm chữ à.”

Lý Bảo Bình vừa nghe được cái này, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc nói: “Một lời đã định!”

Hai người sóng vai ngồi, nhìn nước suối chảy chậm, Lý Bảo Bình thuận miệng hỏi: “Ngươi biết dòng suối nhỏ này tên là gì không?”

“Suối Long Tu.”

“Sao ngươi biết dòng suối nhỏ này tên là suối Long Tu?”

“Lần trước ta vào núi, có cầm theo hai bức bản đồ, Nguyễn sư phụ nói là bản đồ hình thế huyện Long Tuyền chúng ta, trên bản đồ đánh dấu là suối Long Tu, nhưng sau khi dòng chảy từ hướng đông nam ngoặt sang hướng chính nam, sợi chỉ đỏ trên bản đồ dần dần to lên, sau đó liền đổi tên là sông Thiết Phù.”

- Giải thích, Long Tu nghĩa là Râu Rồng. Hết giải thích.

“Như vậy đi, ta nói cho ngươi nha, triều đình Đại Ly chúng ta có sáu bộ, trong đó Lễ bộ lại có thiên địa nhân ba chức quan, trong đó địa quan phụ trách vẽ những bản đồ này, nhưng cũng sẽ có địa sư Khâm Thiên Giám hỗ trợ dẫn đường, cùng nhau hành tẩu sông núi, tương đương với đem ranh giới một vương triều, một ngàn dặm một vạn dặm, từng bước một dùng chân để đo đạc ra, sau đó từng tấc từng thước vẽ lên trên bản đồ. Trần Bình An, ngươi nói những địa quan và địa sư đó có lợi hại không?”

“Sao, sau khi lớn lên ngươi muốn làm địa quan của Lễ bộ, hoặc là địa sư của Khâm Thiên Giám?”

“Trần Bình An, ngươi không biết sao? Nữ nhân không thể làm quan. Hơn nữa không riêng gì Đại Ly chúng ta mà hình như cả thiên hạ đều như vậy. Như ta và Thạch Xuân Gia, thật ra đọc sách thì cũng được, nhưng cũng chưa nghe nói có nữ tử trở thành tiên sinh dạy học, hoặc là được người ta tôn làm phu tử.”

“Vậy à.”

“Đúng rồi, Trần Bình An, ngươi nói cây trâm ngọc kia trên đầu ngươi, là tiên sinh của Tề tiên sinh tặng cho Tề tiên sinh, sau đó Tề tiên sinh tặng cho ngươi.”

“Đúng vậy.”

“Trần Bình An, như vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là tiểu sư thúc!”

“Vì sao?”

“Sau khi ngươi làm tiểu sư thúc của ta, nếu ngày nào đó ta chọc giận ngươi mất hứng, ngươi định bỏ mặc ta, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ phải để tay lên ngực tự hỏi, Trần Bình An ta chính là tiểu sư thúc mà Lý Bảo Bình vô cùng kính yêu, đương nhiên là phải cùng chung hoạn nạn với tiểu cô nương tốt như vậy chứ.”

“Có thể không làm cái gì tiểu sư thúc hay không? Yên tâm, ta vẫn sẽ không bỏ mặc ngươi.”

“Không được!”

“Vậy ta không làm rương trúc nhỏ với giày rơm cho ngươi nữa.”

“Không sao, ta không sợ. Ta cứ muốn gọi là tiểu sư thúc đó!”

“Ồ?”

“Trên đời nào có tiểu sư thúc không làm rương trúc nhỏ và giày rơm cho ta?!”

Nếu Trần Bình An đi một mình, cho dù là mang vật nặng vào núi, một ngày đi hơn một trăm dặm đường núi cũng không khó, phải biết rằng trong lúc đó tất nhiên cần qua khe qua suối, trèo vách đá, cho nên Trần Bình An lần này mang theo tiểu cô nương áo bông đỏ đi rất nhẹ nhàng, dẫn tới nhàn rỗi không có việc gì, bèn bắt đầu luyện tập hành thung, bởi vì có Lý Bảo Bình ở bên cạnh, nên không dùng hết khí lực cùng tinh thần trong chuyện đánh quyền, mà rất thong thả tự nhiên, thậm chí vì chiếu cố Lý Bảo Bình, còn phải cố ý thả chậm tốc độ hành thung và giảm nhỏ khoảng cách bước chân, điều này khiến Trần Bình An thật không dễ gì tìm được cảm giác bí quyết, như là lập tức bị đánh về nguyên hình, lại trở nên không được tự nhiên hẳn đi.

Hai người lúc này đã đi được xấp xỉ hai mươi dặm đường, Lý Bảo Bình còn thừa sức, cũng chưa tỏ ra khó chịu khổ sở, tiểu cô nương chỉ là đưa tay lau lau mồ hôi ở trán, hỏi: “Tiểu sư thúc đang luyện quyền sao?”

Trần Bình An dừng hành thung, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lý Bảo Bình lại hỏi: “Vậy người có biết bộ quyền pháp người luyện, gốc rễ lập thân của quyền pháp, khí phủ ngọn nguồn ở nơi nào không?”

Trần Bình An không hiểu ra sao, “Nói như thế nào nhỉ? Ta chỉ biết là trên thân người có rất nhiều khiếu huyệt, ta sở dĩ học được mấy trăm chữ, chủ yếu là để nhớ kỹ tên của những khiếu huyệt này. Nhưng chúng nó và luyện quyền rốt cuộc có quan hệ gì, ta còn chưa kịp hỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận