Kiếm Lai

Chương 563: Chim sẻ đi lại về (1)

Chỉ có điều Bảo Bình châu nho nhỏ dù sao cũng không phải Trung Thổ Thần Châu trăm hoa đua nở, tương truyền ở bên đó từng có một vương triều cường đại đứng sừng sững ngàn năm, mỗi khi quốc thế suy bại, tất sẽ xuất hiện minh quân hùng tài vĩ lược và văn thần võ tướng đứng ra ngăn cơn sóng dữ, vương triều đó vốn rất tôn sùng võ phu thuần túy, đã từng làm một chuyện vô tiền khoáng hậu, có một vị quân vương, giận dữ vì hồng nhan nên đã dùng toàn bộ quốc lực vây công một ngọn núi lớn, ngoài pháp bảo của Luyện khí sĩ, phi kiếm của kiếm tu trong nước vân vân, còn có vô số cung cứng nỏ mạnh của võ phu thuần túy, sáu ngàn máy bắn đá có khắc vân triện phù lục Đạo gia, lại bày ra gần vạn bộ sàng nỏ cực lớn được cơ quan sư Mặc gia đặc chế, dốc hết kho dự trữ của vương triều, mỗi một mũi sàng nỏ, đều lớn như cột nhà của đại điện... Cuối cùng mạnh mẽ bắn ngọn núi kia thành một con nhím.

Trấn nhỏ Long Tuyền vẫn náo nhiệt như trước, nhưng mà hai ngày này ngọn núi phía tây, im lặng bình yên lạ thường, đừng nói là tiên gia xứ khác đặt chân ở đây, ngay cả yêu tinh quỷ quái kiệt ngạo bất tuân, toàn bộ đều không dám thở lớn, bởi vì quốc sư Đại Ly Thôi Sàm đã bắt đầu đi tuần tra núi.

Nghe nói đây là lần đầu tiên ông lão nho sam đặt chân quận Long Tuyền, ông lão không thích nói cười, chỉ mang theo hai người hỗ trợ, bắt đầu vào núi từ quận thủ phủ phương bắc, đi dần về phía nam.

Vì ông lão cũng không có cố ý cải trang vi hành, trước đó đã đánh tiếng với quận thủ Ngô Diên, cũng là môn sinh đắc ý của lão, bởi vậy các đỉnh núi lớn đều sớm nhận được thông báo của nha môn, yêu cầu trong khoảng thời gian này chuẩn bị sẵn sàng tiếp giá, quốc sư sẽ lên núi ngắm cảnh bất cứ lúc nào, cũng không có yêu cầu gì, không cần bưng ra gân rồng tủy phượng gì đó, quét dọn đường phố trưng bông trưng hoa màu mè gì đó, chỉ cần coi sao cho được là được, nhân vật chủ nhà cũng nên có một người chờ ở trên núi một thời gian, nếu không sau khi quốc sư lên núi, thuận miệng hỏi mà không ai biết gì thì sẽ không ổn.

Trong lúc này, Thần Tú sơn mang danh nghĩa Nguyễn Cung và Ngưu Giác sơn có Bao Phục trai tọa lạc chắc chắn là quan trọng nhất, Ngô Diên không thể không nhờ hai vị đại công tử hai họ Viên, Tào vốn giữ chức Huyện lệnh và Diêu vụ đốc tạo quan, lần lượt đi tới hai nơi này, tránh để chiêu đãi không chu toàn, xảy ra thiếu sót.

Về phần Phi Vân sơn thì càng không cần phải phải nói, rất nhanh thôi hoàng đế bệ hạ sẽ ngự giá đích thân tới đây, đúng như dự đoán, quốc sư Thôi Sàm ở lại Phi Vân sơn trong hai ngày ngắn ngủi, đi xem vị trí chọn xây miếu Bắc nhạc với thư viện mới. Trong thời gian đó có một gương mặt mới xuất hiện, người này suốt hành trình đi theo bên cạnh quốc sư, đã gây ra sóng to gió lớn, lại là lão Thị lang "Trình Thủy Đông" của Hoàng Đình quốc, điều này đã dẫn đến nhiều lời phỏng đoán, chẳng lẽ Hồng thị Hoàng Đình quốc vốn là phiên quốc phụ thuộc Đại Tùy, nay đã muốn phản bội minh ước rồi sao?

Cuối cùng Thôi Sàm đi đến Lạc Phách sơn ngoài rìa phía nam nhất, lên miếu sơn thần, Tống Dục Chương lập tức hiện ra kim thân. Lúc còn trẻ đi học ở trường, Tống Dục Chương đã cực kỳ tôn sùng vị quốc sư này, hôm nay chẳng những có thể nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần, còn có thể nói mấy câu học vấn đạo đức, điều này làm cho Tống Dục Chương đã thành sơn thuỷ thần kỳ vẫn kích động vô cùng.

Rời khỏi sơn thần miếu, Thôi Sàm bảo Tống Dục Chương đi tới Phi Vân sơn, thương nghị và Ngụy Bách chuyện yêu vật vào núi, để cho hai tùy tùng Hứa Nhược cùng Lưu Ngục quay về trấn nhỏ, tiếp tục canh chừng Tạ Thực Tào Hi.

Trong ánh hoàng hôn, Đại Ly quốc sư một mình chậm rãi xuống núi, đi lên một con đường nhỏ vắng lạng, cuối cùng đi đến trước một lầu trúc, tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng một người đang ngồi bên vách núi tu hành, một người đang ngồi dưới mái cắn hạt dưa ăn bánh ngọt, kết quả sau khi thấy ông lão, nữ đồng váy hồng chớp chớp đôi mắt, lão gia đang hôn mê trong thùng thuốc, cô không dám tự tiện đóng cửa từ chối khách, cũng không dám để ông lão xa lạ tự tiện xông vào trúc lâu.

Tiểu đồng áo xanh gần đây tu hành cần cù, dốc lòng tĩnh tọa, ngày đêm không nghỉ, trừ những lúc cõng Trần Bình An rời khỏi lầu hai, hầu như không rời khỏi vách núi, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài núi. Kết quả lúc này vừa mở mắt, liền nhìn thấy một lão nho sinh tu vi sâu không thấy đáy, còn là cái loại tính tình không tốt cho lắm, tiểu đồng áo xanh trong lòng đã có suy nghĩ nhảy vực tự sát cho xong, đi trên đường nơi trấn nhỏ hoặc trong ngõ Nê Bình, gặp phải những kẻ có thể một quyền đánh chết mình cũng thôi đi, trên đường rừng núi hoang vắng trở về Lạc Phách sơn cũng gặp, đành phải nhẫn nhịn. Bây giờ lão tử ở trong nhà mình yên tĩnh tu hành, thì ngoài cửa lại xuất hiện một kẻ có thể một quyền đánh chết mình?

Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt chết lặng, không sợ chết có đại khí phách, nói với ông lão nọ: "Lão gia nhà ta gần đây không tiếp khách, nếu người mất hứng thì cứ một quyền đánh chết ta, dù sao cũng phải bước qua xác ta đã."

Ông lão gật đầu, sắc mặt hờ hững, "Ngươi muốn chết đúng không?"

Tiểu đồng áo xanh vừa định trả lời, nữ đồng váy hồng đã hỏi: "Lão tiên sinh, ông muốn tìm ai?"

Thôi Sàm quay đầu, mỉm cười nói: "Ta tên là Thôi Sàm, là quốc sư Đại Ly. Không tìm lão gia nhà ngươi, mà muốn tìm người ở lầu hai kia."

Tiểu đồng áo xanh giống như bị sét đánh, sau đó mắt trợn trắng, một bàn tay đè đầu, một bàn tay luống cuống quơ loạn xạ, "Vừa rồi ta nói cái gì vậy, sao ta lại không nhớ, vì sao lại như vậy..."

Lầu hai có ông lão đứng ở lan can, nói với nữ đồng váy hồng: "Để cho hắn đi lên. Ngươi mang theo con rắn nhỏ kia đi chỗ khác chơi. Yên tâm, không liên quan tới lão gia Trần Bình An của các ngươi."

Quốc sư Thôi Sàm lấy hai cái ghế đi lên lầu hai, nhẹ nhàng đặt ở hành lang, mỗi người ngồi một cái.

Ông lão hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thôi Sàm lạnh nhạt nói: "Vì đại đạo bản thân, ta đã tìm một thân xác do đại tiên thượng cổ để lại, phân ra một nửa hồn phách cho vào trong đó, một phân thành hai, lấy tướng mạo thiếu niên đi đến Ly Châu động thiên, kết quả tính kế Tề Tĩnh Xuân không thành, ngược lại bị hắn làm hại làm ta bị ngã cảnh giới, thần hồn bất ổn, sau đó ta làm vụ mua bán với một dư nghiệt hình đồ sống rất lâu ở đây, học một môn bí thuật, nhờ đó mới vất vả ổn định được tâm thần. Sau đó lão tú tài đến nơi này một chuyến, hắn lựa chọn ta trong hình hài thiếu niên, bỏ qua ta đang ở kinh thành Đại Ly, chặt đứt thần hồn liên hệ, triệt để một phân thành hai, trên đời đã có hai Thôi Sàm..."

Ông lão vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hai nắm tay đặt ở trên đầu gối, nhìn ra phương xa, "Sai rồi, là Thôi Sàm Sàm."

Thôi Sàm không tỏ thái độ gì đối với điều này, "Ta là Thôi Sàm, từ khoảnh khắc rời khỏi quê nhà thì đã là như thế rồi. Về phần thiếu niên được chia một nửa hồn phách của ta, bây giờ đã lựa chọn một cái cái tên mới có liên quan đến núi, Thôi Đông Sơn, ta thấy gọi Thôi Sàm mới chuẩn xác. Thôi Sàm, Thôi Sàm, sơn thủy bất phân gia, sơn thủy hữu trọng phùng, còn có thể xem là điềm lành."

- Giải thích hai từ "Sàm Sàm", chữ Sàm đầu tiên có bộ thủy, mang nghĩa nước đổ vào hang động, chữ Sàm thứ hai có bộ sơn, có nghĩa núi cao mà hiểm hóc như dao vót nhọn.
Còn câu "Sơn thủy bất phân gia, sơn thủy hữu trọng phùng" nghĩa là sông núi không phân chia, sông núi có ngày gặp lại.

Ông lão quay đầu qua, "Sao ngươi lại trở nên già đi như vậy rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận