Kiếm Lai

Chương 1050: Hắn bổn mạng gốm sứ cùng các đệ tử (1)

Một cô gái trẻ vượt châu trở về quê, đã ra khỏi bến đò núi Ngưu Giác, đi bộ ra khỏi núi lớn, hướng trấn nhỏ nơi huyện nha huyện Hòe Hoàng mà đi. Cách gò đất nhỏ tựa như núi Chân Châu này, nàng nhìn mấy lần. Vào trấn nhỏ, nàng đi đến khu nhà cũ của mình cách núi Chân Châu không xa. Năm đó, một lão súc sinh ở Chính Dương sơn đã giẫm đạp qua nóc nhà, cả nhà bốn người chỉ có thể dọn đến nhà người thân ở nhờ, sau này tốn tiền sửa chữa lại, khiến mẹ nàng cằn nhằn không ngớt hồi lâu. Nàng móc chìa khóa nhà, đi đến gần giếng nước xách hai thùng nước, cẩn thận quét dọn sạch sẽ trong ngoài một lần, lúc này mới khóa cửa, đi đến cửa tiệm Dương gia vắng vẻ. Việc buôn bán khó khăn, trong tiệm chỉ còn hai tiểu nhị, thiếu niên tên Thạch Linh Sơn, sư tỷ của hắn tên Tô Điếm, trông coi tiệm thuốc.
Thạch Linh Sơn gục trên quầy ngủ gật, Tô Điếm ngồi trên ghế dài, lặng lẽ hô hấp thổ nạp. Sau khi phá vỡ bình cảnh tam cảnh, nàng được sư huynh Trịnh Đại Phong nhận xét "Bình phá dày đặc sấm sét bật, thiết kỵ tạc trận mở", nói là rất không tầm thường, có ích cho việc bồi dưỡng khí phách anh hùng, còn khuyên nàng khi lên tới ngũ cảnh nên đi một chuyến đến di tích chiến trường cổ, ở đó rèn luyện hồn phách, coi như thực chiến, rất thích hợp cho tu hành lục cảnh sau này của nàng. Nhưng Tô Điếm không mấy vui mừng, ngược lại chỉ thấy thất vọng, bởi nàng biết rõ, bình cảnh tam cảnh đã là một cửa ải lớn, càng là cơ duyên lớn, hai chữ "mạnh nhất" mà nàng khao khát, cuối cùng vô duyên với nàng. Chỉ có thể hy vọng vào đệ tứ cảnh bây giờ.
Điều này khiến Tô Điếm, người có lòng ganh đua rất lớn, giờ đã không còn cười nói tùy tiện, càng trở nên trầm mặc ít nói, ngày đêm luyện võ đến mức gần như điên cuồng. Nàng tu hành võ đạo chia làm ba loại: ngày luyện, đêm luyện và mộng luyện, trong đó mộng luyện là huyền diệu nhất. Hai loại trước thì luyện vào lúc trời nắng và đêm trăng tròn sẽ đạt hiệu quả tốt nhất, còn mộng luyện thì trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, nàng sẽ thắp ba nén hương, sau đó chìm vào các loại cảnh mộng kỳ lạ, hoặc là chém giết, hoặc thân mình trên sa trường, hoặc trong nháy mắt toi mạng, hoặc giãy giụa. Sau khi mộng luyện, không những không làm Tô Điếm tinh thần uể oải vào hôm sau, mà ngược lại, sáng sớm tỉnh dậy, nàng luôn tràn đầy sảng khoái, không hề trì hoãn việc ngày luyện đêm luyện.
Thạch Linh Sơn trông như ngủ gật, thực chất cũng đang khổ tu. Phương pháp tu hành của thiếu niên so với sư tỷ Tô Điếm có phần đơn giản hơn, gọi là "Thác nước".
Đi trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, tôi luyện thân thể và hồn phách.
Tô Điếm không biết thân phận thật sự của sư phụ mình, cũng không rõ sư phụ đạt tới cảnh giới tu vi nào, nhưng Tô Điếm chắc chắn một điều, con đường tu hành của hai sư đồ nàng tuyệt đối bất thường. Ngày nay, huyện Hòe Hoàng có nhiều thần tiên qua lại, phía tây núi lớn lại có rất nhiều tinh quái yêu quái biến thành hình người, thường xuyên có đệ tử hoặc những kẻ có thân phận giống như đồ hình Lư Thị trong trấn nhỏ được người tu đạo thu làm đệ tử nhập thất. Tô Điếm suy đoán, ngoại trừ thánh nhân Nguyễn Cung Long Tuyền Kiếm Tông, chắc không ai có thể sánh bằng nàng và sư đệ.
Tô Điếm mở mắt nhìn vị khách lạ mặt trước cửa, Thạch Linh Sơn vẫn gục trên quầy, hô hấp đều đặn, không chút xê dịch.
Tô Điếm xuất thân là nửa tạp dịch, nửa học đồ Long Diêu, thực chất là người làm công khổ cực. Đốt gốm sứ Long Diêu là một việc trọng đại từ xưa đến nay ở trấn nhỏ, lò nung lại là quan lò Tống Thị của Đại Ly, đồ sứ dùng cho triều đình. Tô Điếm hồi trước chỉ là dựa vào thân phận của thúc mình để kiếm chút cơm, còn việc đốt gốm sứ thì rất nhiều quy tắc, nàng một người con gái chỉ làm các việc nặng nhọc như đốn củi, đốt than, vận chuyển nguyên liệu, mỗi khi mở lò nàng đều không thể đến gần miệng lò, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Long Diêu.
Vì vậy Tô Điếm không quen nhiều người ở trấn nhỏ. Còn sư đệ Thạch Linh Sơn thì vốn là con nhà giàu ở ngõ Đào Diệp, từ nhỏ đã quen chơi đùa cùng con nhà khá giả ở ngõ Phúc Lộc, còn những ngõ nhỏ gà chó lộn xộn như ngõ Nê Bình, ngõ Hạnh Hoa, nàng cũng rất xa lạ, nhiều lắm chỉ quen thuộc mấy chỗ tụ tập tiệm tạp hóa như ngõ Kỵ Long.
Cô gái trẻ có dáng người nhỏ nhắn, mềm mại nhìn Tô Điếm, dịu dàng nói:
"Ngươi là Tô Điếm phải không?"
Tô Điếm có ấn tượng rất tốt về vị khách này, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, giống như mấy người bán son phấn mà thúc nàng hay nhắc tới.
Tô Điếm gật đầu, đứng dậy nói:
"Khách nhân muốn bốc thuốc?"
Cô gái trẻ lắc đầu:
"Ta tìm người. Cha ta từng làm tiểu nhị ở đây, em trai ta tên Lý Hòe, lúc nhỏ cũng thường đến đây chơi, ngươi có nghe nói qua không?"
Thần sắc Tô Điếm khẽ biến.
Lý Hòe? Chính là cái tên nhóc tham ăn như nuốt cả trăm lá gan gấu tim báo?
Vì sao một tên nhóc như vậy lại có một người tỷ tỷ dịu dàng như nước vậy? Nữ tử trước mặt, xinh đẹp như cành liễu mùa xuân, giọng nói cũng êm tai, tướng mạo hiền hòa, không phải kiểu xinh đẹp tuấn tú khiến đàn ông rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại khiến người ta muốn ngắm nhìn lần nữa, đến cả một người xinh đẹp như Tô Điếm cũng phải thấy nàng đẹp.
Tô Điếm khẽ hỏi:
"Là tìm sư phụ ta?"
Cô ta cười gật đầu.
Tô Điếm có chút khó xử.
Ngay lúc đó, Dương lão đầu lần đầu tiên xuất hiện ở cửa tiệm phía sau, vén mành lên, cười nói:
"Đến rồi à, vào đi."
Lý Liễu đi vào hậu viện.
Dương lão đầu ngồi trên bậc thềm, tiếp tục rít thuốc nhả khói, nữ tử tùy ý chọn một chiếc ghế ngồi xuống.
Dương lão đầu nói:
"Việc khối phúc địa mới thu ở núi Lạc Phách, nên nói đã nói, không cần kiêng kị, nhìn như liên lụy rộng, kỳ thực chỉ là làm đúng phận sự, đã là nhân vật lớn thông thiên, chút độ lượng ấy vẫn phải có. Thân phận cái túi da hiện tại của các ngươi cũng là trói buộc, nhưng dù gì cũng có chút tác dụng."
Lý Liễu gật đầu, "Để Trịnh Đại Phong gọi ta đến, không chỉ vì chuyện này chứ?"
Dương lão đầu ừ một tiếng, "Vừa lúc Nguyễn Cung tìm ta một chuyến, cũng liên quan đến động thiên phúc địa, ngươi có thể giải thích cùng luôn, đồ vật còn đang chỗ ta đây, lát nữa ngươi đi qua núi Lạc Phách, rồi đi một chuyến Thần Tú Sơn."
Ánh mắt Lý Liễu trở nên trầm tư.
Dương lão đầu cười nói:
"Mấy lời ấy chẳng cần phải nói ra làm gì, còn giở cái trò đại đạo chi tranh ra làm gì? Chẳng phải buồn cười sao? Ân oán năm xưa giữa ngươi và nàng, ta thấy nên bỏ qua đi. Mà ta đoán chừng hai ngươi cũng chẳng thèm nghe, nếu không thì trước kia... Thôi đi, chuyện mè nát vừng hư, không cần nhắc nữa, thực sự so đo thì ai cũng từng mắc. Dù sao nếu hai người thực sự muốn phân cao thấp thì không phải bây giờ."
Một vị giang hồ cộng chủ.
Một vị Hỏa thần cao cao tại thượng.
Chẳng qua là đại đạo sụp đổ, núi sông biến đổi, mỗi người thay túi da, Kim Thân thì vẫn còn.
Về phần vì sao kẻ có bối phận cao nhất, thân phận lớn nhất như hắn mà vẫn còn lay lắt sống đến bây giờ.
Phải hỏi ba người, hai thần nhân.
Hai vị thần nhân đó, một vị quyết định vì sao kiếm tu lại có sát lực lớn nhất, nhưng lại rất khó tiến vào cảnh giới thứ mười bốn trong truyền thuyết. Một vị quyết định vì sao tất cả các con đường võ đạo đều là ngõ cụt, đồng thời quyết định vì sao tu sĩ binh gia trong số những người luyện khí, gần như không bị nhân quả.
Lý Liễu đột nhiên nói:
"Ta cảm thấy chuyện này không ổn."
Dương lão đầu cười khẩy nói:
"Trước kia ai lại nghĩ những con sâu cái kiến lại trèo lên đỉnh? Sẽ trở thành sự thật?"
Lý Liễu im lặng.
Quả thật, như lời Dương lão đầu đã nói.
Nếu thực sự so đo thì ai cũng đã từng có.
Dương lão đầu gõ tẩu thuốc, rung rơi xuống một miếu nhỏ mây mù lượn lờ, nó lăn lông lốc trên mặt đất rồi dừng lại.
Bên trong chạy ra một tiểu nhân hương khói, hai tay kéo mạnh hai tấm "biển lớn", thực ra là một tấm lệnh bài bằng ngọc và một quả con dấu.
Lý Liễu liếc qua hai thứ, cười cười, "Lưu Tiện Dương bị đám nho Trần thị mượn đi ba mươi năm, nhất định sẽ vào Long Tuyền Kiếm Tông sao?"
Dương lão đầu nói:
"Nguyễn Cung cảm thấy Lưu Tiện Dương khó có khả năng quay lại, nhưng thực tế cơ hội vẫn rất lớn."
Tiểu nhân hương khói một mạch chạy nhanh đến chân Lý Liễu.
Lý Liễu cầm hai chiếc chìa khóa động thiên phúc địa.
Nàng không mấy hứng thú.
Chỉ là nghiền nát núi sông cũ mà thôi.
Nàng và Nguyễn Tú, Lý Nhị, Trịnh Đại Phong, Phạm Tuấn Mậu đều không quá giống nhau.
Còn Chu Củ hiền nhân của Quan Hồ thư viện, Tôn Gia Thụ của Lão Long thành, nha đầu Thúy trong môn phái nhỏ ở động thiên cảnh Bắc Câu Lô Châu thì càng không thể so sánh với nàng.
Tám vị thần nữ trong bức Bích Họa ở ghềnh Hài Cốt, nay còn sót lại cho Phi Ma tông tòa tiên phủ đệ trong tranh này, cũng là một trong những nơi nghiền nát núi sông. Thậm chí có thể coi là một trong những phủ đệ nghỉ mát của Lý Liễu, vì vậy, vị thần nữ Hành Vũ trong số đó vừa gặp Lý Liễu sẽ cảm thấy bất an, chỉ thấy rằng gặp Lý Liễu cũng giống như quan nhỏ trong quan trường vương triều thế tục, gặp đại nhân thiên quan Lại Bộ. Thực chất đây không phải ảo giác của thần nữ Hành Vũ, bởi sự tình là như vậy.
Bích Họa thành tám vị thần nữ, chức trách đại khái tương đương với sáu bộ trong triều đình của nhân gian hiện tại, chẳng qua là tương tự mà thôi, trên thực tế quyền lực và trách nhiệm của tám vị thần nữ còn lớn hơn một chút, các nàng có thể tuần thú thiên địa, ước thúc, giám sát, vạch tội nhiều bộ thần, có thể nói vị trí quyền cao chức trọng.
Điều khác biệt lớn nhất giữa Lý Liễu và những người khác được Dương lão đầu từng bước dẫn dắt đến con đường cổ xưa kia là nàng căn bản không cần giác ngộ, bởi vì nàng sinh ra đã biết. Rất nhiều tông phái, sau khi lão tổ sư qua đời, để tìm người chuyển thế của tổ sư, cần hao phí rất nhiều nội tình. Tỷ như vị lão tổ trung hưng của Đồng Diệp tông, sai người xuống núi tìm mẹ ruột của mình. Nhưng cho dù đã tìm được, cũng chưa chắc có thể nhớ lại chuyện kiếp trước, trên đường tu hành, bẩm sinh tư chất tốt, cũng không có nghĩa là chắc chắn có thể trở về đỉnh núi.
Sau khi tùy tiện thu lại lệnh bài bằng ngọc và con dấu, Lý Liễu suy nghĩ một lát, thở dài, "Ngươi vẫn không hy vọng hai chúng ta lôi lại chuyện cũ."
Một Trần Bình An chưa đủ, lại thêm một Lý Hòe, vẫn không an ổn, vậy lại thêm một Lưu Tiện Dương.
Một cuộc chiến nước lửa ngấm ngầm, là Trần Bình An tạm thời thay thế nàng Lý Liễu, đi tranh giành cùng Nguyễn Tú. Bởi vì năm đó người chính thức nên có được cơ duyên "Cá chạch" kia, là Trần Bình An, chứ không phải Cố Xán. Tại sao Nguyễn Tú lại coi trọng Trần Bình An hơn? Hiện tại có thể trở nên càng ngày càng phức tạp, nhưng ngay từ đầu, không phải tâm cảnh trong suốt của Trần Bình An, khiến Nguyễn Tú cảm thấy sạch sẽ đơn giản, mà là năm đó Nguyễn Tú nhìn thấy Trần Bình An, như người ăn đỡ thèm thấy được món ngon nhất thế gian, nàng liền không muốn rời mắt.
Lý Hòe là em trai nàng Lý Liễu, cũng là đệ tử của Tề Tĩnh Xuân, dưới cơ duyên xảo hợp, Trần Bình An từng làm hộ đạo nhân của Lý Hòe. Nếu nàng Lý Liễu muốn cùng Nguyễn Tú lôi chuyện cũ, thì cần phải giết chết Trần Bình An mang mệnh thủy trước, từ đó nàng chiếm lấy con đường lớn kia, nhưng Lý Hòe tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Mà Lý Liễu cũng thật sự không muốn để Lý Hòe đau lòng.
Nhưng như vậy còn chưa đủ ổn thỏa.
Vì vậy, Dương lão đầu mới vì Lưu Tiện Dương trở về Long Tuyền Kiếm Tông, tăng thêm một ít khả năng hợp lý, tỷ như một tòa động thiên bất kể thứ bậc trong ba mươi sáu động thiên, cùng với bản kiếm kinh gia truyền của Lưu Tiện Dương, hỗ trợ lẫn nhau.
Có Trần Bình An và Lưu Tiện Dương, quan hệ giữa núi Lạc Phách và Long Tuyền Kiếm Tông chỉ có thể càng ngày càng khăng khít.
Dương lão đầu không phủ nhận gì, ánh mắt lạnh lùng, "Ai mà chẳng từng có, hai người các ngươi, lỗi lầm quá lớn!"
Lý Liễu không hề sợ hãi, cũng không có áy náy, ngửa đầu nhìn trời, "Chắc vậy."
Dương lão đầu đột nhiên nói:
"Tuy nói đối với các ngươi mà nói, đủ loại bùn lầy, phủi áo liền tan, nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu không một ngày nào đó, bùn lầy tầm thường, như mực đóng dấu thấm màu lên, các ngươi sẽ phải chịu khổ lớn."
Lý Liễu lắc đầu nói:
"Không cần nói với ta những lời này, ta nắm chắc trong lòng."
Sau đó Lý Liễu khẽ cười, nhìn về phía lão nhân kia.
Dương lão đầu nhịn không được cười, tựa như đang kiếm cớ cho mình, "Ngồi tù trong lồng giam vạn năm, còn không cho ta tìm chút việc vui giải buồn?"
Lý Liễu nhịn cười, "Cha ta cũng được, dù sao nên lưu lại chút ít võ vận cho Bảo Bình châu, có điều mẹ ta thật ra không cần phải đi Bắc Câu Lô Châu."
Dương lão đầu im lặng, sắc mặt không tốt lắm.
Vừa nghĩ tới người đàn bà chua ngoa ở phố phường kia, dường như mỗi ngày đều muốn ăn vài cân thạch tín, ông ta liền chẳng còn chút tâm tình tốt nào.
Đồ vật thần tăng quỷ ghét, như con ruồi trong lư hương, nhìn nhiều thêm một cái đều thấy bẩn mắt.
Lý Hòe cùng mẹ hắn, không giống với cha Lý Nhị và tỷ tỷ Lý Liễu, đều không phải người cùng đạo. Hai mẹ con chẳng qua là người bình thường mà thôi. Đương nhiên Lý Hòe là người thì không sai, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Dưới gầm trời này, làm gì có loại chuyện may mắn dẫm cứt chó đến mức vậy chứ, Hoàng Đình ở Thái Bình sơn Đồng Diệp châu, Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông, mỗi người được xem là phúc duyên vô song của một châu, nhưng so với vận cứt chó vô địch thiên hạ của Lý Hòe, giống như người sau càng khiến người ta không thể lý giải. Hoàng Đình và Hạ Tiểu Lương còn phải nghĩ xem làm sao nắm chắc phúc duyên, tránh phúc họa tương y, còn Lý Hòe thì có cần đâu? Phúc duyên cứ tự động đến trên người hắn, có lẽ còn lo lắng có đồ gì nặng trĩu, có đẹp mắt hay không ấy chứ.
Vì vậy, Dương lão đầu có thể phá lệ ưu ái Lý Hòe hơn một chút, hơn nữa có thể hoàn toàn không tính là làm ăn buôn bán, dù sao lão nhân là thật lòng yêu thích đứa nhỏ này.
Năm tháng dài dằng dặc tại động thiên Ly Châu, người có thể tiến vào hậu viện hiệu thuốc của Dương gia vốn đã thưa thớt, Lý Hòe là đứa trẻ thế này thì càng không thấy nhiều.
Về phần phụ nhân, chính vì quá mức bình thường, nên lão nhân mới lười so đo, chứ thử đổi thành Tạ Thực ở hẻm Đào Diệp, hoặc Tào Hi ở hẻm Nê Bình mà xem? Có thể bước ra khỏi động thiên Ly Châu sao?
Dương lão đầu trầm mặc một lát, "Trần Bình An đã bắt đầu lặng lẽ truy tìm chuyện bổn mạng gốm sứ rồi, rất kín đáo, không hề để lộ chút dấu vết nào."
Lý Liễu không có cảm xúc gì về việc này, đại khái nội tình, nàng biết một chút, thuộc về một mạch lạc trên núi cực kỳ phức tạp, hiệu thuốc Dương gia đương nhiên không thể rũ sạch quan hệ, chẳng qua làm việc đúng quy tắc, cũng không cố tình nhắm vào Trần Bình An, chỉ là cùng Tống thị Đại Ly phân chia chiến lợi phẩm mà thôi, gốm sứ bổn mạng được nung tạo, sớm nhất chính là do bút tích thần kỳ của Dương lão đầu, thậm chí có thể nói Đại Ly vương triều trỗi dậy, đều nhờ cọc làm ăn tại động thiên Ly Châu, mới có thể phát tích, từ từ quật khởi. Vì vậy, sự tán thưởng của Dương lão đầu đối với thiếu niên Thôi Sàm về thần hồn một đạo, đã là nhận thức cao nhất dưới gầm trời này, có thể nói, ngoài Dương lão đầu, người thông thiên đạo này, chỉ còn Thôi Sàm, Thôi Đông Sơn thôi. Người ở hẻm Hạnh Hoa đã có bản lĩnh nắm giữ vợ chồng Long Diêu Mã thị, chính là cha mẹ Mã Khổ Huyền, có quan hệ rất lớn trong chuyện bổn mạng gốm sứ của Trần Bình An bị vỡ, bà lão hà bá từ hà của sông Long Tu, cuối cùng vẫn không có miếu vàng thân ngọc để thờ, lại càng không ai tế tự hương khói Mã Lan Hoa, bà lão độc ác, chỉ duy nhất việc này là có chút lương tâm, thậm chí còn cố sức ngăn cản con trai và con dâu, chẳng qua là hai vợ chồng bị lòng tham che mờ, bà lão không thành công thôi. Mã Khổ Huyền năm đó từng nửa đêm tỉnh giấc, biết được một chút chân tướng của chuyện này, cho nên mới đặc biệt để ý đến Trần Bình An, một người từng giả ngây giả ngô thiên chi kiêu tử.
Vị nương nương Đại Ly, nay là thái hậu, và cả tiên đế, đều vì Tống Tập Tân, vì giang sơn Đại Ly.
Quốc sư Thôi Sàm thì thuận theo thời thế, mượn việc này đánh cờ với Tề Tĩnh Xuân, nếu chỉ nhìn kết quả, Thôi Sàm thực sự đã hạ một nước cờ thần.
Về phần năm đó rốt cuộc ai mua bổn mạng gốm sứ của Trần Bình An, lại vì sao bị đập vỡ, Đại Ly Tống thị bồi thường sau lưng mua gốm sứ cho nhiều tiên nhân không ít tiền, Lý Liễu không rõ lắm, cũng không muốn theo đuổi những chuyện không liên quan đến mình. Nói như vậy, giá một đứa trẻ sinh ra ở hẻm Nê Bình, người đánh cược gốm sứ, sẽ không quá thấp, vì hẻm Nê Bình đã xuất hiện một vị kiếm tiên trông giữ Hùng trấn lâu Nam Bà Sa châu là Tào Hi, điều này sẽ làm giá tăng, nhưng cũng sẽ không cao lắm, vì hẻm Nê Bình dù sao cũng đã có một Tào Hi rồi. Vì vậy, tiên đế Tống thị cùng triều đình Đại Ly và người mua gốm sứ kia, năm đó hẳn không quá coi trọng chuyện này, nhưng theo Trần Bình An từng bước đi đến ngày hôm nay, chắc đã khó nói, đối phương có lẽ sẽ phải nhịn không được mà nhắc lại chuyện cũ, tìm đủ mọi lý do, nói chuyện phải trái với tân đế Đại Ly một phen, vì theo lẽ thường, bổn mạng gốm sứ của Trần Bình An đã nát, mà có được ngày hôm nay, nếu như không vỡ, lại bị người mua gốm sứ mang ra khỏi động thiên Ly Châu, sau đó tập trung bồi dưỡng, chẳng phải đã có một tu sĩ trên năm cảnh đã định rồi sao? Cho nên khoản tiền bồi thường của triều đình Đại Ly năm đó, nhất định là không công bằng. Đương nhiên, nếu như người mua gốm sứ thuộc tiên gia Bảo Bình châu, chắc hôm nay không dám hé răng, chỉ biết oán thầm thôi, nhưng nếu là tiên gia châu khác, nhất là mấy tông phái khổng lồ, nhất là đến từ Bắc Câu Lô châu, thì tân đế Đại Ly vừa mới củng cố địa vị sẽ không tránh khỏi phải trả nợ cho cha mẹ rồi.
Lý Liễu đột nhiên nói:
"Trần Bình An là một người rất dễ nói chuyện."
Lý Liễu còn nói thêm:
"Nhưng. Trần Bình An đồng thời cũng là một người rất đáng sợ."
Dương lão đầu cười cười, "Có thể bị ngươi đánh giá như vậy, nói rõ Trần Bình An bao năm nay không uổng công lăn lộn."
Lý Liễu nhíu mày, "Một khi Trần Bình An dò xét rõ ngọn ngành, thì cừu gia đầu tiên, sẽ gần kề với núi Lạc Phách và hẻm Nê Bình rồi."
Thứ nhất là Mã gia ở hẻm Hạnh Hoa.
Thứ hai chính là Tống thị hoàng tộc Đại Ly.
Mà Mã Khổ Huyền rõ ràng là một canh bạc mà lão nhân hết sức coi trọng.
Lão nhân cười nhạo nói:
"Nếu Mã Khổ Huyền sẽ bị một tên đồng lứa có bổn mạng gốm sứ đã nát đánh chết, chẳng khác nào giúp ta bớt lo việc đánh cược về sau, ta nên cảm tạ Trần Bình An mới đúng."
Lý Liễu thở dài.
Đây chính là kiểu làm ăn của lão nhân.
Dương lão đầu cười cười, "Vị chưởng giáo đạo gia kia, kỳ thật trước kia nói rất nhiều lời thật, cũng không biết Trần Bình An có nhớ rõ hay không. Ví dụ như người làm việc tốt, chưa chắc đã là người tốt. Người làm chuyện xấu, chưa chắc đã là người xấu."
Dương lão đầu ngẩng đầu nhìn lên trời, "Ngươi có biết vì sao Phật gia, dường như thập phần không quan tâm đến việc Ly Châu động thiên tồn vong và xu thế?"
Lý Liễu im lặng.
Dương lão đầu tự hỏi tự đáp:
"Giả sử mạt pháp thời đại đến, ngươi thấy thảm nhất trong tam giáo Bách gia, là ai?"
Lý Liễu nói:
"Đạo gia. Một khi không còn đường phi thăng, cũng không linh khí, thế gian tu hành pháp môn đều thành vô dụng, đạo gia sẽ gian nan nhất. Đại đạo cao xa thanh tĩnh vô vi, thì có thể biến thành vô vị. Đối với đạo gia mà nói, rất có thể là người sớm nhất đến lúc thiên địa, thần nhân hai đường. Trái lại Nho gia và Phật gia, vẫn có thể truyền lại, truyền đạo nghìn năm vạn năm, đơn giản là củi lửa ánh sáng, không mạnh mẽ như trước kia thôi."
Dương lão đầu gật đầu nói:
"Vì vậy lão đại của đạo gia mới sốt ruột. Lão tam đạo gia mới tự mình làm đại sư huynh hộ đạo, đi một chuyến Ly Châu động thiên, làm thầy bói bày quầy, nhìn chằm chằm Tề Tĩnh Xuân."
Lý Liễu hỏi:
"Vì sao Tề tiên sinh không dùng cây trâm mà tiên sinh nhà mình đưa tặng?"
Dương lão đầu nói:
"Đó là vật mấu chốt của lão quan chủ mũi trâu thối, lão tú tài đương nhiên có ý tốt, ban đầu đến ta cũng không nhìn ra lai lịch cây trâm kia, nên Tề Tĩnh Xuân lúc đầu cũng không phát hiện, về sau khi Tề Tĩnh Xuân gánh thiên kiếp, cây trâm cổ quái kia mới hơi lộ ra. Mũi trâu thối đương nhiên là cố ý muốn buồn nôn Đạo Tổ. Chỉ tiếc Tề Tĩnh Xuân không muốn từ một bàn cờ rơi vào một bàn cờ khác, thà chết chứ không, kiên quyết cắt đứt tất cả nút thắt."
Dương lão đầu lộ ra một tia hoài niệm, "Năm đó chính là người như vậy, che chở thiên địa của chúng ta."
Lão nhân cười nói:
"Đừng thấy thế đạo hôm nay rối ren, kỳ thật khi tai họa thực sự ập đến, cũng sẽ có rất nhiều người như vậy đứng ra, đây là công giáo hóa của Nho gia. Ai thích nói dân ngu muội? Là người trên núi, lại có cả người đọc sách. Trên thực tế, vì thiện mà không biết thiện, làm ác mà tự biết là ác, đây mới là chỗ lợi hại nhất của Nho gia, con cái dưỡng già, cha mẹ dạy con, quân thần thầy trò, bạn bè thân thích, láng giềng, Nho gia thế đạo, như đốt đồ gốm, học vấn thấm nhuần thiên địa, có tính dính rất lớn, dù đồ sứ dễ vỡ, bản tính bùn đất lại không bao giờ hết."
Lão nhân nghĩ một chút, "Lúc trước thằng nhãi Lý Hòe gửi chút sách đến quán, ta lật xem được một câu, 'Thanh bần vào núi xương, cỏ cây toàn bộ gầy khô' thế nào? Có phải rất ý nghĩa không? Vì sao cái kiểu như phường 'Hẻm Hạnh Hoa Mã Lan Hoa', vẫn sẽ ngăn cản con trai con dâu làm giàu? Đây chính là nhân tính phức tạp, là quy tắc của Nho gia nằm ngoài trang sách đang ước thúc lòng người, rất nhiều đạo lý, kỳ thật đã có sẵn trong lòng người của Hạo Nhiên thiên hạ."
Lý Liễu hiếu kỳ hỏi:
"Tề tiên sinh năm đó ở Ly Châu động thiên sáu mươi năm, rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?"
Dương lão đầu nói:
"Tam giáo chư tử bách gia tự nhiên đều có xem, Tề Tĩnh Xuân đọc sách rất giỏi, 'Xem không sót gì' khen ngợi, nhưng mà bí mật chuyên sâu nghiên cứu ba môn học vấn, thuật toán, kinh mạch, luật pháp."
Lý Liễu thở dài.
Một kẻ thư sinh, tội gì khổ đến vậy?
Dương lão đầu lấy ra chút sợi thuốc lá.
Lý Liễu thấy vậy, hiểu ý cười cười.
Chắc là em trai Lý Hòe đưa cho lão nhân.
Lý do rất đơn giản, bởi vì mấy sợi thuốc lá này nhìn đã thấy rẻ tiền.
Sau một hồi tán gẫu.
Lý Liễu đứng lên, lóe lên rồi biến mất, thay đổi chủ ý, đi thẳng hướng Thần Tú sơn, rồi đi núi Lạc Phách.
Tại vách núi Thần Tú sơn, từ trên xuống, có bốn chữ lớn "Thiên Khai Thần Tú".
Một nữ tử tóc đuôi gà mặc áo xanh, ngồi trên nét ngang đầu tiên của chữ "Trời", như ngồi trên lan can cao trên trời, quan sát nhân gian.
Nàng thong thả ăn bánh ngọt.
Lý Liễu xuất hiện bên cạnh, Nguyễn Tú vẫn không quay đầu lại.
Lý Liễu ngồi xổm xuống đất, nhìn ra xa, tiện tay ném hai món đồ qua.
Nguyễn Tú bắt lấy, thu chiếc khăn nhỏ đựng bánh ngọt.
Lý Liễu nói:
"Một động thiên, Thủy Điền động thiên. Một phúc địa, Yên Hà phúc địa. So với thập đại động thiên và ba mươi sáu tiểu động thiên, chỉ kém chút thôi, phúc địa thì là một phúc địa trung bình có sẵn, khá ổn, ném chút tiền vào, có hy vọng lên được phúc địa thượng đẳng. Chỉ là trong phúc địa không có ai, chỉ có tinh quái sơn trạch, cây cỏ suy tàn. Vì lão nhân không thích giao tiếp, ngươi nên hiểu rõ. Theo thỏa thuận, sau này lão nhân sẽ nhờ ngươi làm hai việc, sau đó ngươi tự quyết định theo tâm trạng của mình, muốn làm hay không, làm thế nào."
Nguyễn Tú mở tay ra, cúi đầu nhìn.
Một lệnh bài bằng ngọc, một mặt có khắc dòng chữ "Không phải là rồng xanh bất luận cái gì nước giám sát, lục thành khe rãnh nước thành ruộng", là Thủy Điền động thiên, biệt danh Thanh Ương động thiên.
Một con dấu, bên cạnh có dòng chữ "Năm tháng nhân gian gấp rút, Yên Hà nơi đây nhiều", là Yên Hà phúc địa.
Phúc địa chú trọng con người, chú trọng thiên tài địa bảo, động thiên chú trọng tu hành đắc đạo.
Ý nghĩa rõ ràng là "Cách một trời một vực".
Tất nhiên tốt nhất là một tông môn, vừa có động thiên lại có phúc địa, ví dụ như Thần Cáo tông có Thanh Đàm phúc địa và một tiểu động thiên, chỉ là không nằm trong Ly Châu động thiên, trong số 36 động thiên của Long Cung động thiên, phẩm chất không đủ. Nhưng dù sao tiểu động thiên vẫn là tiểu động thiên, so với những nơi linh khí dồi dào phong thủy bình thường, ngoài việc linh khí nhiều hơn thì quan trọng là có rất nhiều điều huyền diệu, ví dụ như khí tức đại đạo, hoặc những thứ bị dòng sông thời gian rửa trôi lâu dài, tích tụ lại một ít vật chất ánh vàng, nhỏ thôi mà sáng cả một căn phòng.
Thủy Điền động thiên này lại có vài chỗ hư ảo, thích hợp để Lưu Tiện Dương trong mộng luyện kiếm.
Thực ra lão nhân còn có động thiên phúc địa thích hợp hơn với bộ kiếm kinh đó.
Nhưng chưa thích hợp để lấy ra lúc này.
Làm ăn với người, tuyệt đối không thể đưa vội, bán không được giá cao.
Nguyễn Tú nhíu mày, hỏi:
"Không có mảnh vỡ bí cảnh hỏa chúc sao?"
Lý Liễu nói:
"Lão nhân dù có, cũng sẽ không cho ngươi, ngươi dám nhận, cha ngươi cũng sẽ gửi trả. Ta lại càng không vì chuyện đó mà đi thêm một chuyến."
Nguyễn Tú gật đầu:
"Cảm ơn ngươi."
Lý Liễu không phản ứng.
Nguyễn Tú lại lấy ra khăn thêu gói bánh, "Muốn ăn không?"
Lý Liễu do dự một chút, cầm một miếng bánh cho vào miệng.
Nguyễn Tú cười tủm tỉm, có vẻ vui vẻ, rồi nói:
"Sau này trước khi đánh chết ngươi, ngươi có thể ăn thêm một lần."
Lý Liễu cười nói:
"Ta ăn bánh ngọt, ngươi ăn ta, dù sao thì cũng là ngươi ăn, đúng là một món hời."
Nguyễn Tú cất bánh ngọt, cười nhìn phương xa, "Cũng có thể có khi ngươi ăn tươi ta ấy chứ. Ta thấy như thế rất tốt, không có nhiều ràng buộc, muốn ăn thì ăn thôi."
Nấu nước đốt sông lớn nấu biển, vạn vật có thể ăn.
Nguyễn Tú hỏi:
"Chuyện trước kia ta đều không nhớ, lần cuối chúng ta giao thủ, ai thua ai thắng?"
Lý Liễu lạnh nhạt nói:
"Đều thua."
Lý Liễu hỏi:
"Mười hai tên đệ tử ký danh của Long Tuyền Kiếm Tông, rõ ràng có người xếp vào quân cờ, vì sao ngươi lại làm như không thấy?"
Nguyễn Tú vẻ mặt mờ mịt nói:
"Người ta thả mấy con kiến vào chuồng gà, ta cũng phải đi quản sao?"
Lý Liễu cười nhạt.
Đáng thương những con sâu cái kiến.
Trong đó có lẽ Tạ Linh đáng thương nhất.
Nguyễn Tú tùy ý hỏi:
"Ngươi ở Bắc Câu Lô Châu, không gặp người quen à?"
Lý Liễu nói:
"Ở Hài Cốt ghềnh tại một nơi tên là Quỷ Vực cốc, gặp lướt qua rồi, sẽ không cố ý lên tiếng, dù sao sau này sẽ gặp mặt ở Sư Tử phong."
Nguyễn Tú ồ một tiếng, "Vậy ngươi không biết đối nhân xử thế rồi."
Lý Liễu cười khẩy:
"Đi đến Yên Hà phúc địa đánh một trận không?"
"Không đi, thua rồi, lại còn phải đền tiền, đánh tới đánh lui, linh khí phúc địa tiêu hao, đại yêu chết chóc, không có ý nghĩa."
Nguyễn Tú lắc đầu nói:
"Tính khí như ngươi, năm đó ta không đánh chết ngươi, chứng tỏ tính khí ta trước kia thật sự tốt."
Lý Liễu ngả người ra sau, hai tay gối đầu, "Thế là khá tốt rồi đấy."
Nguyễn Tú liếc nhìn trên cao, có hai người cưỡi gió, đi về phía nam.
Nàng nhìn rồi không để ý nữa.
Một người đàn ông cưỡi thuyền riêng đến bến núi Ngưu Giác, bên cạnh có một nha hoàn tên là Nha Nhi.
Hai người trực tiếp cưỡi gió đi đến núi Lạc Phách.
Kiếm bài Long Tuyền Kiếm Tông chế tạo, hắn có, lần trước đến núi Lạc Phách, tiện đường mua được từ một phủ đệ tiên gia địa phương, lúc này đang treo bên hông.
Lợi dụng thân phận để mua bán với giá gốc, chuyện này, hắn không làm được, không phải vấn đề đạo nghĩa, mà là Hét giá gấp đôi không chịu bán, khi lật kèo thì người ta lại thoải mái bán cho. Dù vậy cũng không đáng một đồng tiền Cốc Vũ mà thôi.
Đến chân núi liền hạ xuống.
Hắn lớn tiếng gọi:
"Đại Phong huynh đệ!"
Một người đàn ông còng lưng đang phơi nắng trên ghế đẩu ở cửa lớn, lập tức đứng dậy chạy tới, thân thiện nói:
"Ôi chao! Uy, Chu Phì huynh đệ đến rồi!"
Bên cạnh Khương Thượng Chân đứng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, chính là Nha Nhi được đưa ra từ phúc địa Ngẫu Hoa.
Trịnh Đại Phong nhìn thấy thì thở dài nói:
"Khốn khổ chết đi được."
Khương Thượng Chân hỏi:
"Có thể lên núi không?"
Trịnh Đại Phong gật đầu nói:
"Có thể chứ, chỉ là dạo gần đây núi Lạc Phách chúng ta kinh tế căng thẳng, nên có quy định mới của núi, nhà nào chồng lên núi đều phải nộp một khoản tiền nhỏ. Nếu là huynh đệ Chu Phì, ta đây liền không biết xấu hổ, vì tình riêng mà làm trái một hồi, không theo quy củ nữa, huynh đệ cứ xem cho là được, dù sao thân phận cũng là người sắp thành người nhà của núi Lạc Phách chúng ta rồi, xem cho là được thôi."
Khương Thượng Chân cười ha hả lấy ra một đồng tiền Cốc vũ, đặt vào tay Trịnh Đại Phong.
Trịnh Đại Phong bỏ vào trong tay áo, "Không được, không được, nhiều thế này là quá rồi."
Nha Nhi nhìn tên hán tử mặt dày mày dạn kia mà cái đầu vốn rất linh hoạt cũng có chút không theo kịp.
Trịnh Đại Phong đưa Khương Thượng Chân cùng lên núi, hỏi:
"Lần này đến, có việc gì?"
Khương Thượng Chân cười nói:
"Là tới để bày tỏ chút lòng biết ơn với núi Lạc Phách các ngươi, nay Thư Giản hồ ta có thêm một kiếm tu Ngọc Phác cảnh đảm nhiệm cung phụng, cũng nhờ có sơn chủ của các ngươi, đều là do hắn ban tặng. Với lại nghe nói Ngụy sơn thần tổ chức đêm tiệc lần thứ hai, hai ta đều lỡ mất, thật sự bứt rứt khó chịu, nên phải đích thân đến một chuyến. Một là cảm ơn, hai là xin lỗi, phải bù đắp."
Thư Giản hồ xuất hiện một tông môn mới, tên là Chân Cảnh tông, đây là chuyện lớn ai ở núi Bảo Bình châu cũng đều biết.
Nếu như không phải tiếng vó ngựa trên bản đồ châu quá ồn ào, thì chắc chắn đây là chuyện các tu sĩ trên núi có thể bàn tán rôm rả rất lâu.
Chân Cảnh tông là hạ tông của Ngọc Khuê tông, môn phái tiên gia lớn nhất Đồng Diệp châu hiện nay.
Cung phụng cấp cao nhất là Lưu Lão Thành, một dã tu duy nhất trên cảnh giới thứ năm ở Bảo Bình châu.
Ngoài ra còn có Lưu Chí Mậu chân quân Tiệt Giang đảo Thanh Hạp làm cung phụng.
Cùng một đám tu sĩ mạnh từ Ngọc Khuê tông đến định cư ở Thư Giản hồ.
Nay lại có thêm kiếm tiên Ly Thải, nữ tử Bắc Câu Lô Châu, trở thành cung phụng ký danh của tông môn.
Thanh thế lớn mạnh.
Nhất thời mọi nơi trên núi ở Bảo Bình châu, khi nhìn về Thần Cáo tông liền thêm nhiều điều suy nghĩ.
Ai cũng tò mò không biết giữa địa đầu xà và rồng vượt sông, liệu có thể đánh nhau trên mặt bàn hay không, hoặc nếu các mối quan hệ dưới gầm bàn bắt đầu chuyển động, thì so với việc các đại tu sĩ đôi bên đánh nhau sống chết xem ra thế nào.
Thần Cáo tông, tông chủ Kỳ Chân là một thiên quân tu vi mười hai cảnh, có một kiện tiên binh được chưởng giáo đạo thống ban cho, hơn nữa Thần Cáo tông ở Trung Thổ thần châu cũng có thượng tông làm chỗ dựa. Sư đệ của Kỳ Chân, hình như nay đang giữ chức quan trọng ở thượng tông.
Chỉ là theo suy đoán của tu sĩ Bảo Bình châu, thì Chân Cảnh tông trong khoảng trăm năm tới, chắc chắn vẫn sẽ thận trọng mở rộng lãnh thổ.
Đại Ly Tống thị sẽ không để Bảo Bình châu tự nhiên mọc thêm một tông môn quá lớn khó kiểm soát.
Trên thực tế Chân Cảnh tông cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, dù là xử lý những hòn đảo ở Thư Giản hồ, trừ những thủ đoạn ban đầu là tàn nhẫn, cứng rắn, điển hình thuận thì sống chống thì chết ra, nay đã gần như hòa hoãn yên ổn, một số tu sĩ và hòn đảo đủ thông minh, đều có thu hoạch, phát hiện sau khi Lưu Chí Mậu chỉnh đốn, chưa nói đến những ràng buộc quy củ của tông môn, thì thực lực và tài sản của từng hòn đảo, không những không giảm mà còn tăng. Với lại có một chuyện rất thú vị, đó là khu dã tu sống hỗn tạp, vô pháp vô thiên nhất ở Bảo Bình châu, như thể chỉ trong một đêm đã thay đổi chóng mặt, một cách khó hiểu đều có các vị phổ điệp tiên sư, hơn nữa lại là phổ điệp tiên sư một nhà mang chữ tông đứng đầu.
Trong thời gian này, đảo Châu Sai có ý muốn rời Thư Giản hồ, Chân Cảnh tông cố tình dời một mảnh sơn thủy bao gồm vài hòn đảo, mà mãi vẫn chưa định chủ sở hữu, hoặc chuyện một đại tu sĩ của Chân Cảnh tông đột nhiên bế quan không xuất hiện, đều là chuyện nhỏ.
Chu Liễm tiếp đãi Khương Thượng Chân, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Khương Thượng Chân lấy ra hai kiện pháp bảo đáng giá liên thành, coi như bù đắp lễ bái sơn hai lần đêm tiệc, nhờ Chu Liễm chuyển cho Ngụy Bách ở núi Phi Vân.
Ngoài ra, ban đầu Khương Thượng Chân đã chuẩn bị xong hai kiện trọng bảo tiên gia khác, để tạ lễ núi Lạc Phách đã mang về một vị cung phụng Ngọc Phác cảnh cho Chân Cảnh tông.
Chu Liễm nói kiếm tu Ngọc Phác cảnh kia chính là kiếm tiên, huống chi còn là kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu, huynh đệ Chu Phì chỉ đưa hai kiện thì nói không lại được, ba kiện thì hợp lý hơn rồi.
Lúc đó Khương Thượng Chân ngồi trên ghế đá trong tiểu viện vỗ đùi, nói sao mình lại quên mất cái gốc rễ này, tội lỗi tội lỗi, thế là lập tức lấy ra... hai kiện.
Nha Nhi có chút không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi rời phúc địa Ngẫu Hoa, nàng đã thấy thủ đoạn của Khương Thượng Chân bên trong Ngọc Khuê tông tưởng chừng ương ngạnh nhưng thực ra lại rất có tính toán, lại đi theo Khương Thượng Chân qua phúc địa Vân Quật, còn thấy Khương Thượng Chân lãnh khốc vô tình, trong nháy mắt đã bẻ gãy cổ mấy địa tiên của phúc địa không nghe lời như bẻ cổ gà con, mắt cũng không nháy. Sau cùng đến Thư Giản hồ, tuy Khương Thượng Chân chưa từng ra lệnh cụ thể, cứ như phó mặc cho số trời mặc kệ hết thảy, nhưng ai nấy đều rõ, do xuất thân Ma giáo nên các mánh khóe hoạt động của đại môn phái đều đã quá quen thuộc, Nha Nhi nhìn ra dấu ấn đối nhân xử thế vô hình của Khương Thượng Chân.
Vậy nên nàng càng thấy kỳ lạ, vị Trích tiên nhân trẻ tuổi họ Trần năm đó, sao lại để Khương Thượng Chân đối đãi trịnh trọng như vậy? Hơn nữa, nay Trần Bình An cũng không ở trên đỉnh núi của nhà mình.
Nha Nhi hôm nay, không còn là con ếch ngồi đáy giếng của phúc địa Ngẫu Hoa nữa rồi.
Nàng đã thấy được phong cảnh đỉnh cao nhất của cả Đồng Diệp châu.
Trịnh Đại Phong ngước nhìn, vui vẻ.
Thật chứ.
Hôi Mông sơn, Chu Sa sơn, Úy Hà phong, Ngao Ngư bối.
Núi Lạc Phách đã có cả bốn món đồ áp thắng các đỉnh núi phụ thuộc này.
Mà chỗ thông minh nhất của huynh đệ Chu Phì này, là ở chỗ bốn món đồ áp thắng phẩm trật không hề tầm thường kia, sau này đều có thể tồn tại để làm vật hỗ trợ, nói cách khác, chỉ cần núi Lạc Phách tìm được tiên gia trọng khí thích hợp hơn, trấn áp sơn thủy các đỉnh núi kia, thì sự giúp đỡ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi hôm nay sẽ tự động chuyển thành thêu hoa trên gấm.
Đương nhiên, sở dĩ thủ pháp của vị tông chủ Chân Cảnh tông này thông minh như vậy, cũng là có một điều kiện tiên quyết rất quan trọng.
Có tiền!
Cũng đúng thôi, phúc địa Vân Quật này chính là một nơi tốt đủ khiến cho những tu sĩ Trung Thổ thần châu có đôi mắt mọc trên trán cũng phải lũ lượt đến nương nhờ.
Lại càng là nơi xuất ra nguồn thu lớn nhất cho cả Ngọc Khuê tông.
Vậy nên Chu Liễm mổ heo, giết heo Chu Phì.
Một kẻ thì tình nguyện đánh, một kẻ thì tình nguyện chịu, đều rất vui vẻ. E rằng vị huynh đệ Chu Phì có nhiệt tình thật sự này, còn ghét bỏ con dao găm Chu Liễm đâm vào người mình để lấy máu, là không đủ nhiều không đủ nhanh sao?
Nếu mà lên núi nâng đỡ... Núi Lạc Phách, thì hai bên đương nhiên muốn so cao thấp về đạo pháp.
Chuyến đi núi Lạc Phách lần này, Khương Thượng Chân đã tính trước, vậy mà vẫn một lần nữa phải nhận thua.
Bởi vì Chu Liễm có át chủ bài, chính là câu nói tăng cảnh của Bùi Tiễn, đại đệ tử khai sơn của Trần Bình An.
Giải quyết xong.
Khương Thượng Chân bái phục.
Nha Nhi đứng bên nghe mà toàn thân khó chịu.
Cuối cùng hai bên bắt đầu nói chuyện chính sự.
Nha Nhi vô cùng rụt rè.
Vì ánh mắt của tên hán tử còng lưng kia, thật sự khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Nhưng khi vô tình nhìn qua, ánh mắt của đối phương lại thành thật, không đến mức đáng ghê tởm.
Điều này khiến nàng có chút bất lực.
Nha Nhi hạ quyết tâm, sau này không bao giờ đến núi Lạc Phách nữa.
"Ta muốn hai phần lợi nhuận của Liên Ngẫu phúc địa, không hạn thời gian, là vĩnh viễn."
Khương Thượng Chân giơ hai ngón tay lên, "Điều kiện ta đưa ra là, thứ nhất, Chân Cảnh tông cho núi Lạc Phách mượn trước một nghìn đồng Cốc vũ. Khi lên trung đẳng phúc địa thì lại cho mượn hai nghìn đồng. Sau khi lên thượng đẳng phúc địa, lại có thể xuất ra ba nghìn đồng nữa. Đều không tính lãi. Nhưng ba khoản tiền Cốc vũ này, Trần Bình An và núi Lạc Phách phải trả lại cho Chân Cảnh tông trong vòng trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm, nếu không phải trả thêm tiền. Về phần dùng cách gì để trả, trả tiền hay trả nợ người, thì hai bên ta có thể bàn bạc sau, tạm thời không nói rõ. Thứ hai, ta sẽ điều người từ phúc địa Vân Quật đến, tiến vào Liên Ngẫu phúc địa, chịu trách nhiệm giúp núi Lạc Phách quản lý các loại việc vặt. Thứ ba, ta còn có thể xuất ra sáu hòn đảo liền một lúc ở khu vực biên giới Thư Giản hồ, không phải cho thuê mà là trực tiếp tặng cho núi Lạc Phách."
Chu Liễm mỉm cười.
Khương Thượng Chân cũng không vội.
Chu Liễm đột nhiên nói một câu, "Nay là thần tiên đáng tiền nhất, người không đáng giá tiền nhất, nhưng sau một khoảng thời gian rất dài, cũng chưa biết chừng. Phúc địa Vân Quật của huynh đệ Chu Phì, đất rộng của nhiều, đương nhiên rất lợi hại, Liên Ngẫu phúc địa chúng ta, quy mô lãnh thổ thì không bằng Vân Quật phúc địa được, thế nhưng số người, hai mươi triệu dân nước Nam Uyển, rồi ba nước còn lại ở Tùng Lại quốc cộng lại cũng bốn mươi triệu, cũng không ít đâu."
Khương Thượng Chân lắc đầu, vung tay áo một cái, lập tức bao phủ ra một tòa tiểu thiên địa, chậm rãi nói:
"Loại lời này, đổi thành người ngoài, có lẽ vị Tuân lão tông chủ kia của chúng ta đều tin, đáng tiếc không trùng hợp, ta vừa hay là Trích tiên nhân đi ra từ Ngẫu Hoa phúc địa, đại khái đoán ra bút tích của lão quan chủ kia, cho nên những người giấy và địa bàn giấy này ở bên ngoài Nam Uyển quốc, bên trong Tùng Lại quốc, trong thời gian ngắn, hồn phách của người mỏng manh tan nát, số mệnh sơn thủy càng là cực kỳ thưa thớt, có thể không đáng kể, chỉ có thể dựa vào Nam Uyển quốc thật để gánh vác, đền bù, vì vậy tất cả mọi người và vật ở bên ngoài Nam Uyển quốc, hôm nay thật sự không đáng tiền, nửa điểm đều không đáng, chỉ có thể từ từ đợi, lâu dài rồi, mới có thể ngày càng đáng giá. Vì vậy ta mới có thể cắn chết hai chữ 'Vĩnh cửu'."
Chu Liễm lại không thấy thừa nhận cũng không phủ nhận, cười nói:
"Hai thành, còn là tiền lời vĩnh cửu, hơi nhiều rồi."
Bất quá đối với vị huynh đệ Chu Phì này, vẫn là đánh giá cao hơn một chút.
Đây gọi là lấy người tính đoán trời tính, đoán được, chính là bản sự, đáng để công nhận.
Chẳng qua cùng lúc đó, Khương Thượng Chân trong lòng kỳ thật cũng có cách nhìn không sai biệt lắm.
Chu Liễm cũng đang đánh cuộc vào đại thế để dọa giá.
Mấu chốt là đối phương thành công rồi.
Khương Thượng Chân thu lại tiểu thiên địa, đứng dậy nói:
"Ta đi trước đi dạo chơi, lúc nào có tin tức xác thực, ta sẽ rời khỏi núi Lạc Phách, dù sao Thư Giản hồ có ta hay không, cũng đều là một dạng."
Khương Thượng Chân mang theo Nha Nhi cưỡi gió đi hướng châu thành Long châu, cũng là nơi đã từng là quận thành Long Tuyền.
Hắn dự định tìm cho đứa nhỏ từ Bắc Câu Lô Châu mang đến Thư Giản hồ kia mấy bạn chơi cùng tuổi.
Tỳ nữ bên cạnh Nha Nhi, rõ ràng lớn hơn một chút, cũng hơi vụng về ngốc nghếch một chút.
Trịnh Đại Phong thấy ánh mắt Chu Liễm nhìn đến.
Trịnh Đại Phong cười nói:
"Ta mời vị cao nhân kia, chắc rất nhanh sẽ đến. Đến lúc đó có thể giúp chúng ta cùng Khương Thượng Chân ép giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận