Kiếm Lai

Chương 348: Đồng hành (3)

Lưu Bá Kiều càng nói càng tức, “Ta đi tìm Tống Trường Kính đòi lời giải thích, ngươi biết thế nào không, Tống Trường Kính chỉ nói người khác chuyển lời cho ta, nói có bản lãnh tự mình đi tìm Dương Hoa, cướp Phù Lục về. Đời này ta chưa từng thấy tông sư đỉnh phong không biết xấu hổ! Về sau nghe tin vỉa hè nói, hôm nay người phụ nữ này ngay tại Thiết Phù giang các ngươi bên này, làm một vị chính thần sông hưởng thụ hương khói hiến tế. Đây là số mệnh.”

Trần Tùng Phong ngẩn người, “Lần này ngươi đến huyện thành Long Tuyền, là muốn cướp lại Phù Lục từ trong tay vị thuỷ thần kia?”

Lưu Bá Kiều lắc đầu nói: “Lưu Bá Kiều ta là hạng người như vậy sao?!”

Trần Tùng Phong càng thêm nghi hoặc, “Không phải vì gặp nữ tử thuỷ thần kia, vậy ngươi đến huyện Long Tuyền làm gì?”

Lưu Bá Kiều giận dữ nói: “Chẳng qua là trên đường quay về Phong Lôi viên, đi đường vòng một chút, liền tới nơi này, lúc trước nghe nói rất nhiều chuyện về huyện Long Tuyền này, trong đó còn có Trần thị quận Long Vĩ các ngươi ở đây mở học thục, nên muốn tới gặp ngươi một lần. Ta thực sự không phải hướng về phía Dương Hoa và thanh Phù Lục kia.”

Trần Tùng Phong mỉm cười nói: “Bây giờ ta đang ở đây dạy học giảng giải cho đám trẻ học vỡ lòng, ban đầu ta không quen lắm, chỉ hận không thể đập bàn phất tay áo rời khỏi, hôm nay đã tốt hơn chút rồi, thường xuyên nói với bản thân, coi như là mài giũa tâm tính.”

Lưu Bá Kiều gật gật đầu, “Tĩnh tâm để nghiên cứu học vấn, quả thật là việc rất tốt. Đúng rồi, trước đó có một trận biến cố khởi đầu ở vùng trấn Hồng Chúc, rồi dừng lại ở kinh thành Đại Ly đó? Ngươi đã nghe nói về nó chưa?”

Trần Tùng Phong gật đầu nói: “Đương nhiên là có thu được nhiều loại lời đồn, nhưng trong gia tộc mọi người bàn tán xôn xao, tin tức từ con đường khác nhau truyền đến mâu thuẫn với nhau, đến cuối cùng cũng không nói ra được một nguyên cớ nào.”

Lưu Bá Kiều cười hê hê nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên, ta lúc ấy cũng ở kinh thành Đại Ly, ngươi có muốn biết chân tướng hay không?”

Trần Tùng Phong lắc đầu nói: “Không muốn. Ta lại không phải người tu hành, đối với việc trường thị cửu sinh của các ngươi cũng không có hứng thú gì.”

Trần Tùng Phong lúc trước cũng từng phụ cấp du học, theo du khách leo cao làm thi phú không phải một lần hai lần, không phải là thư sinh yếu ớt, vậy mà khi đó theo nữ tử Toánh Âm Trần thị cùng nhau vào núi, đến cuối cùng cước lực và thể lực của hắn còn không bằng cả một thiếu niên ngõ hẹp, dẫn tới bị Trần Đối ghét bỏ đá ra khỏi đội ngũ.

Nói dở chừng lại không có ai hòa theo, Lưu Bá Kiều đương nhiên không mấy vui vẻ, nói thẳng vào chỗ quan trọng: “Tuổi còn trẻ, hơi thở lại đầy vẻ già nua nặng nề, đáng đời ngươi bị con quỷ nhỏ Trần Đối kia xem thường.”

Trần Tùng Phong cười to nói: “Này này này, đánh người không đánh mặt, cạy vết sẹo người ta thì tính là anh hùng hảo hán gì?”

Vẻ mặt Lưu Bá Kiều thần thần bí bí, đè thấp giọng nói, “Vậy ngươi có muốn biết một tin tức lớn kinh thiên có liên quan Đảo Huyền sơn hay không?”

Trần Tùng Phong không chút do dự nói: “Nói!”

Lưu Bá Kiều trêu ghẹo: “Chậc chậc, ngươi mới nói mình không phải người tu hành, ngươi cũng tò mò chuyện này sao?”

Vẻ mặt Trần Tùng Phong mỏi mệt, cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Đảo Huyền sơn truyền ra bất cứ tin tức nào, sẽ chỉ có liên quan với tòa thiên hạ kia. Mà động tĩnh của nơi đó, có khả năng sẽ quyết định vận mệnh cả tòa thiên hạ. Cho dù Bảo Bình châu chúng ta chỉ chịu gợn sóng lan đến ít nhất, nhưng chúng ta biết sớm một chút, nói không chừng có thể sớm ứng đối chính xác hơn, cho dù cuối cùng chỉ là thu lợi một chút, vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.”

Lưu Bá Kiều đối với điều này cũng bất lực, ai nấy đều có thân phận lập trường riêng, có một số thời điểm người ngoài an ủi, có dễ nghe đến mấy đi nữa, chung quy có một chút hiềm nghi đứng nói chuyện không đau lưng, Lưu Bá Kiều cũng không muốn làm loại bằng hữu chỉ nói mồm này. Ở trong cảm nhận của vị kiếm tu Phong Lôi viên này, bằng hữu thật sự, chính là lúc ngươi thăng chức rất nhanh, không thấy bóng dáng Lưu Bá Kiều ta, mà khi ngươi có phiền toái lớn, cần có người đứng ra, thậm chí không cần ngươi nói gì, Lưu Bá Kiều ta đã đứng ở bên cạnh ngươi.

Sau chuyện, phiền toái giải quyết xong, không cần nói lời cảm tạ. Nếu Lưu Bá Kiều ta chết vì những phiền toái này, ngươi cũng không cần áy náy.

Lưu Bá Kiều đưa tay chỉ chỉ hướng Đông Bắc, “Thật ra ta cũng không biết nhiều, chỉ biết là ở đại châu tận cùng phía đông bắc kia của thiên hạ chúng ta, xem như địa bàn cuối cùng của kiếm tu, hầu như hơn phân nửa kiếm tu, mọi người nhận được lời kêu gọi của hai vị đại kiếm tiên địa phương, nên đã hoả tốc đi Đảo Huyền sơn, không biết vì sao, những kiếm tu đó chỉ ở lúc đi ngang qua trên không Ly Châu động thiên, hai vị đại kiếm tiên ngắn ngủi triệt hồi khí cơ che đậy, mới khiến đông Bảo Bình châu chúng ta có thể nhìn thấy cảnh tượng như cầu vồng lướt qua, được chứng kiến tuyệt thế phong thái kiếm tu như đàn châu chấu đi qua lãnh thổ.”

Trần Tùng Phong cười nói: “Như châu chấu đi ngang qua? Đây không phải là cách nói hay ho gì cả.”

Lưu Bá Kiều cười ha ha nói: “Không dễ nghe làm sao vậy, ngươi nghĩ đi, có cách ví von nào thỏa đáng hơn so với cái này không? Đàn châu chấu đi qua, không còn một ngọn cỏ, đủ khí thế bao nhiêu chứ.”

Trần Tùng Phong do dự một phen, vẫn quyết định sẽ thẳng thắn thành khẩn, nói ra một bí mật, “Trần Đối từng nói, nơi đó ước chừng trên mỗi trăm năm, sẽ có một cuộc đại chiến xảy ra ở dưới bức tường thành kia.”

Lưu Bá Kiều gật gật đầu, hiển nhiên trước đó đã biết việc này, “Cho nên ta muốn bỏ một phần sức, lui một bước mà nói, cũng ôm tư tâm lấy chiến dưỡng kiếm, kết quả Phong Lôi viên nhanh chóng trả lời thư bằng thanh phi kiếm, từ sư tổ đến sư phụ lại đến sư huynh, toàn bộ mắng ta không ngẩng nổi đầu.”

Trần Tùng Phong cười to lên trước nỗi đau của người khác.

Lưu Bá Kiều đột nhiên hỏi: “Kẻ tên Trần Bình An đó còn ở trấn nhỏ không?”

Trần Tùng Phong lắc đầu nói: “Không. Hiện tại thiếu niên này không tầm thường đâu, nghe nói một mình độc chiếm bốn đỉnh núi, trong đó nơi tên là Lạc Phách sơn, còn có một vị sơn thần triều đình Đại Ly vừa mới sắc phong tọa trấn trong đó, là đại tài chủ hàng thật giá thật. Không phải ngươi rất có hảo cảm đối với hắn sao, về sau gặp lại, có thể bảo hắn mời ngươi uống rượu ăn thịt.”

Lưu Bá Kiều lau miệng, nói: “Hắn làm dưa muối thật sự không tệ, lúc ấy thiếu chút nữa mặn chết lão tử, nhưng ta ở kinh thành Đại Ly bữa nào cũng ăn sơn trân hải vị, càng ăn càng thấy nhớ mùi vị dưa muối đó.”

Trần Tùng Phong tức giận nói: “Bữa nào ngươi cũng ăn dưa muối thử xem, xem ngươi có thấy nhớ sơn trân hải vị kinh thành Đại Ly hay không!”

Lưu Bá Kiều cười nói: “Vậy vẫn là bữa nào cũng thịt cá thì hơn, ngẫu nhiên làm bữa dưa muối là được, bằng không xanh xao vàng vọt, về sau nhỡ đâu thực sự gặp Tô tiên tử nhà ta, ta sợ sẽ dọa nàng ấy sợ hãi, vậy xấu hổ bao nhiêu chứ.”

Trần Tùng Phong hỏi: “Ta nghĩ mãi mà không hiểu, với gia thế và tu vi của Lưu Bá Kiều ngươi, Tô Giá Chính Dương sơn kia có xuất sắc tới đâu nữa, một khi dứt bỏ quan hệ kẻ thù truyền kiếp của Phong Lôi viên và Chính Dương sơn, ngươi và nàng ấy dù sao cũng tính là xứng đôi vừa lứa nhỉ, vì sao ngay cả chào hỏi một tiếng với nàng ấy ngươi cũng không dám?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận