Kiếm Lai

Chương 632: Kiếm Tiên (3)

Thư sinh họ Sở ánh mắt tối dần, Bồ Tát đất sét còn có ba phần nóng tính, huống chi hắn là địa đầu xà cường thế đã quen với vinh hoa nhân gian, "Thiếu niên lang, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả? Ta đã nói rõ ràng rành mạch với ngươi, bên ngoài cổ trạch, còn có hai vị như hổ rình mồi, ngươi thật sao muốn xông vào trong đó sao? Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật sao?"
Câu trả lời của Trần Bình An khiến thư sinh họ Sở kia nổi trận lôi đình, "Ngươi có sợ ta hay không, với chuyện ta đánh hay không đánh ngươi, vốn không liên quan gì nhau."
Trần Bình An hít sâu một hơi, sở dĩ kéo dài thời gian lâu như vậy, cũng không phải vì Trần Bình An muốn tạo uy phong, mà là trước tiên hắn muốn xác định suy nghĩ của hai vị tiểu tổ tông trong hồ lô dưỡng kiếm kia.
Điều này sẽ quyết định hắn nên đánh trận này như thế nào.
Phi kiếm Mùng Một vốn tên là Tiểu Phong Đô, lúc trước hiện thân ở tổ trạch ngõ Nê Bình, nó như một cầu vồng trắng nho nhỏ treo giữa không trung, tuy thân kiếm bé nhỏ, nhưng mà tràn ngập khí thế mênh mông đường đường chính chính, phong mang sắc bén, không có gì phải che che giấu dấu.
Mà phi kiếm Mười Lăm lấy vật đổi vật với Dương lão nhân lại có khí thế hơi dị thường, phi kiếm thần ý thiên về u tĩnh hơn, những động tĩnh ở trong hồ lô dưỡng kiếm cũng đều là chợt ngừng chợt bay vút, đến đi vội vàng, cực kỳ mau lẹ, mỗi lần đều là dừng gấp gần vách trong của hồ lô dưỡng kiếm, chỉ kém chút nữa là đụng trúng vách. Nó hoàn toàn khác biệt so với Mùng Một luôn đâm đụng loạn xạ, điên cuồng vấp phải trắc trở ở trong hồ lô dưỡng kiếm.
Cho nên Trần Bình An có thể tạm kết luận, Tiểu Phong Đô, hoặc là phi kiếm cầu vồng trắng mà hắn đổi tên là Mùng Một, sẽ sắc bén hơn so với Mười Lăm, hơn nữa cũng rắn chắc hơn, nhưng mà khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, chính là kiếm có tốc độ chậm, lại không dễ gì bị Trần Bình An hoàn toàn khống chế trong tay, cho nên sẽ làm cho mỗi lần xuất kiếm không đủ tinh chuẩn. Nếu đang trong thế cục giằng co bất phân, nhất là tình thế hơi chiếm thượng phong một chút, hắn có thể cho Mùng Một lộ diện, đâm loạn một chút, dù sao không sợ đụng hư kiếm, nhưng mà trong tình hình chiến đấu hiểm trở, vẫn phải cần Mười Lăm ôn thuận nhưng tốc độ nhanh đến giúp đâm một kích trí mạng, để giải quyết dứt khoát.
Phi kiếm bản mạng đương nhiên rất mạnh mẽ, đây chính là gốc rễ lập thân mà kiếm tu thiên hạ tha thiết ước mơ, một khi may mắn có được sẽ quý trọng còn hơn tính mạng. Đây cũng là thứ khiến Luyện khí sĩ bách gia còn lại vô cùng đau đầu. Nhưng mà khi đón nhận một phi kiếm bản mạng sẽ có hai vấn đề, thứ nhất là không dễ có được, cần vô số thiên tài địa bảo để luyện kiếm. Thứ hai là vì sát lực kinh người trứ danh hậu thế, không xuất khí phủ đã có một loại lực chấn nhiếp không lời, nhưng mà một khi xuất khiếu giết địch, chỉ cần xuất hiện chút hao tổn, chẳng hạn như mũi kiếm hư hại khuyết khẩu, thân kiếm xuất hiện khe hở vân vân, tu dưỡng một cây kiếm bản mạng bị hao tổn không trọn vẹn sẽ là một khoản chi tiêu khổng lồ.
Cho nên mới có một câu ngạn ngữ truyền lưu trên núi, giàu cũng kiếm tu, nghèo cũng kiếm tu, trong một đêm táng gia bại sản cũng là kiếm tu.
Đây là nguyên nhân trước đó Trần Bình An kêu Mùng Một tháng xuất chiến, vì hắn lo lắng Mười Lăm lần đầu tiên chính thức gặt hái giết địch, sau đó sẽ nhanh chóng kết thúc.
Hai bên đều có quyết tâm riêng, nếu đã không thể thương lượng, vậy thì chỉ đành trông chờ vào bản lĩnh thực.
Thư sinh họ Sở chân thân là cổ thụ tinh mị, y giơ một ngón tay, gõ vào miếng hộ tâm rạng rỡ tỏa sáng trước ngực mình, "Không phải nắm đấm của ngươi rất cứng sao, đến đây đi, cứ việc đánh vào nơi này, bộ giáp hoàn quý hiếm này giá trị ba ngàn tiền Tuyết hoa, là đồ cất trong kho phòng chữ Địa của hoàng gia Cổ Du quốc, họ Trần kia, nếu đánh vỡ được coi như ngươi có bản lãnh!"
Trần Bình An đâu có khách khí với hắn.
Nhún mũi chân một cái, gạch lát nền trong nháy mắt vỡ vụn, đủ để thấy khí thế vọt tới trước vừa nhanh vừa mạnh tới cỡ nào.
Ngạn ngữ nói “Thụ na tử, nhân na hoạt” không phải không có đạo lý, thư sinh thụ tinh tuy là Luyện khí sĩ ngũ cảnh, thể phách không hề kém, nhưng quả thật không tinh thông xê dịch xoay chuyển và chém giết gần người, cho nên lúc này mới tìm mua bộ giáp hoàn có giá trị cao, xem như bảo mệnh phù trong thời khắc mấu chốt.
Thư sinh họ Sở, tiên thiên thân hình cứng cỏi, hơn nữa lại có thêm bảo giáp, y tụ khí ngưng thần, ung dung nghênh đón thiếu niên ra quyền.
Một quyền đánh tới, thế đại lực trầm, thế cho nên miếng hộ tâm lõm xuống hơn tấc, thư sinh họ Sở cả người bay ngược ra ngoài, đụng vào tường viện ven rìa cổ trạch, nhưng mà lần này tư thái lại không có chút chật vật, mà bức tường sau lưng ầm ầm vỡ vụn, lộ ra một cảnh tượng kinh thế hãi tục đáng dọa người, trong tường không phải gạch đá, mà là rễ cây dày đặc đan xen đang chậm rãi lay động.
Thư sinh họ Sở vỗ vỗ bụi đất trên vai, trêu tức: "Chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Nếu không có một viên đan dược “anh hùng đảm” lục cảnh, cho dù Sở mỗ ta từ đầu tới đuôi đứng bất động, mặc cho Trần công tử đánh trăm quyền ngàn quyền thì ngươi vẫn rất khó đánh nát được giáp hoàn của ta."
Võ phu ba cảnh giới tứ, ngũ, lục đã không còn bị giới hạn ở luyện thể, mà đã thăng lên đến trình độ võ học luyện khí, vì vậy còn được gọi là “cảnh giới tiểu tông sư”. Mỗi tầng cảnh giới sẽ tương ứng với ba thứ là hồn, phách, đảm, một khi đại thành, chiến lực võ phu sẽ tăng cao lên từng tầng, không chỉ bồi dưỡng nhục thân, mà cũng có nhiều tự tin hơn khi đứng đối diện với Luyện khí sĩ, nhất là đối phó tinh quái quỷ vật, có thể làm ít công to, mỗi lần ra tay, quyền cương tới sẽ như mặt trời chiếu sáng chói chan, vạn tà lui tránh.
Một quyền đã đánh đúng như những gì dự liệu, Trần Bình An không truy kích, không phải vì nỏ mạnh hết đà, mà hoàn toàn ngược lại, một quyền này chỉ là dĩa đồ ăn nhắm rượu mà thôi, Trần Bình An chủ yếu là bị bức tường cổ quái phía sau thư sinh làm cho khiếp sợ, chẳng lẽ toàn bộ những gì bên trong vách tường cổ trạch đều là như thế, thâm căn cố đế?
Bên hậu viện, thi thoảng có hào quang nở rộ, chợt lóe rồi biến mất, chiếu rọi màn đêm, trong cảnh hỗn loạn có tiếng hô quát của đao khách râu quai nón.
Ba tấm Bảo tháp trấn yêu phù giấy vàng đã dùng hết, nhưng mà còn hai tấm Trấn yêu phù chất liệu vàng kim vẫn đang được giấu ở trong tay áo Trần Bình An cùng với hai tấm Súc địa phù.
Trần Bình An mặc niệm một tiếng, “được rồi”.
Vài lần ra quyền trước kia đều là dựa vào thân hình mạnh mẽ, đều là con đường đến thẳng đi thẳng.
Nhưng lần này Trần Bình An không làm giống vậy nữa, hắn bày ra một thế quyềnrất cổ xưa, bước một bước ra, hai nắm tay giãn ra rồi chậm rãi nắm lại, giống như nước chảy mây trôi.
Trong nháy mắt, quyền ý của Trần Bình An như hồng thủy trút xuống, thật sự có thể làm lóa mắt người khác, rơi vào trong mắt thư sinh họ Sở đối diện, đây quả thực chính là một vầng mặt trời lớn mọc lên từ biển Đông, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Thần Nhân Lôi Cổ Thức!
Thư sinh họ Sở nuốt nước miếng, nghĩ rằng có phải mình nên ngồi xuống nói chuyện tiếp hay không?
Sao lại cảm thấy có bảo giáp hộ thân cũng chưa chắc an ổn?
Thiếu niên trước mắt rõ ràng còn chưa chen chân vào võ đạo luyện khí tam cảnh, tại sao lại có quyền ý hùng hậu không nói lý lẽ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận