Kiếm Lai

Chương 628: Ra Tay (2)

Sau khi Trần Bình An làm xong tất cả những điều này thì nắm chặt hồ lô dưỡng kiếm màu đỏ trong tay, chuẩn bị sẵn sàng tế Mùng Một, Mười Lăm đi ra ngăn địch.
Nhưng mà sau đó chỉ thấy chiếc ô dù kia khẽ run nhẹ, một làn khói đen có mùi tanh hôi lượn lờ dâng lên, dần dần tản đi, sau đó hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Trần Bình An hơi ngơ ngác, như vậy là xong rồi sao?
Chiếc ô che bằng giấy dầu này chắc chắn giấu giếm huyền cơ cổ quái, nhưng lại không có chút sát chiêu phòng bị nào ư?
Ví dụ như khói đen cuồn cuộn, rống giận chấn thiên, một vật âm tà túy dữ tợn khủng bố chạy đến?
Trần Bình An vẫn còn nhớ như in lúc trước gặp phải nữ quỷ mặc áo cưới trên đường mòn sơn lộ, nữ quỷ dắt mũi bọn họ đi khắp nơi, đạo nhân mù mắt tinh thông lôi pháp vốn không phải đối thủ của nàng, nếu không có Ngụy Tấn Phong Tuyết miếu một kiếm phá vỡ địa giới, thể hiện rõ phong thái kiếm tiên, chỉ sợ Trần Bình An lúc ấy đã bị ép sử ra hai luồng kiếm khí, sẽ không có cơ hội sau đó giằng co với thiếu niên Thôi Sàm ở miệng giếng.
Trần Bình An ngồi ở trên đất, kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếu ô giấy dầu, sau khi uống hớp rượu, còn không quên nhắc ô che lên rung vài cái, trong ô che có tiếng tro tàn tuôn ra rơi xuống rất nhỏ.
Trần Bình An ngồi ở nơi đó vò đầu, uống rượu, trong lòng cảm giác có chút mất mát, ở lầu trúc Lạc Phách sơn đã quen mỗi ngày chết đi sống lại, hôm nay giống như... đã quen uống rượu mạnh, mà lại đi uống nước?
Nhưng Trần Bình An chỉ lặng lẽ an ủi mình, mặc kệ chiếc ô giấy dầu có liên quan thế nào với người thư sinh, thì vẫn là sau khi vào tòa nhà mới bị vật âm ẩn nấp trong đó, chút cổ quái bên trong chiếc ô đó, chắc chắn chỉ là tốt dò đường qua sông mà thôi. Cho nên tuyệt đối không thể khinh thường, vì thế Trần Bình An đứng lên, ngồi ở bên cạnh bàn, nương theo ánh đèn, từ trong vật một tấc khống chế ra chiếc bút Phong Tuyết tiểu trùy, hà một hơi, bắt đầu vẽ bùa, phù lục vẫn là Bảo tháp trấn yêu phù, nhưng mà lá bùa không còn là giấy vàng, mà là đổi thành một lá bùa có chất liệu màu vàng kim.
Vẽ xong một lá bùa, Trần Bình An theo thói quen cầm lấy hồ lô rượu trong tay, ngửa đầu đổ vào miệng một ngụm rượu to, sau khi nghỉ ngơi đôi chút cho hồi phục, đợi cho khí tức ổn định rồi mới dám hạ bút.
Đêm mưa gió, cầm Phong Tuyết bút, Trần Bình An cảm giác hơi say, hạ bút như hữu thần.
Trong tay là một hồ lô dưỡng kiếm màu đỏ thắm, cùng hai thanh Hàng Yêu Trừ Ma trong hộp gỗ.
Đương nhiên còn có tiếng ngáy của đạo sĩ Trương Sơn trên giường làm bạn.
Mưa to gió lớn, màn đêm thi thoảng bị ánh sét tia chớp xé toang, ở trên sườn dốc của ngọn núi nhỏ bên ngoài cổ trạch, có một vị đạo nhân trung niên tay cầm phất trần, thần sắc u ám, buông lỏng tay đưa mắt nhìn lại, một văn tiền bằng đồng tạo hình phong cách cổ xưa đột nhiên vỡ nứt, đạo nhân trung niên sắc mặt u ám vô cùng, nén cơn đau lòng, tựa như không chút để ý mà thơ ơ vứt bỏ, hừ lạnh nói: "Một đôi cẩu nam nữ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi."
Đứng bên cạnh đạo nhân trung niên là một vị nam tử cao lớn quần áo đơn bạc, mày rậm mắt to, mặc cho mưa gió xối ướt toàn thân, bên trong đôi mắt chốc chốc lại có một tia hào quang màu vàng hiện lên, bên hông đeo một hộp ấn lớn cỡ nắm tay, mắt thấy đạo nhân ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không công tổn thất một viên ái tướng tâm phúc, bèn hơi mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Nếu còn muốn cứng rắn xông vào, như vậy sau khi sự thành, sẽ chẳng còn là chia năm năm nữa!"
Đạo nhân không muốn dây dưa mãi vì chuyện này, hỏi lại: "Đao khách râu quai nón kia là thần thánh phương nào, vì sao vừa khéo tối nay đến thăm cổ trạch?"
Nam tử cao lớn cười nhạo nói: "Nghe nói cuối năm ngoái có một du hiệp từ xa tới Thải Y quốc, ỷ có thanh đao tốt, thu thập mấy hương dã vật âm không nên trò trống gì liền nổi danh. Nhìn thần ý hắn triển lộ ra khi hành tẩu trong trận mưa to này, nhiều lắm chỉ là một vị võ phu tứ cảnh, nếu là ở nơi khác, sẽ còn phải kiêng kị vài phần, hôm nay ở địa giới của ta thì không đáng để nhắc tới. Đến lúc đó ngươi ta cùng nhau giải quyết, ngươi có thể lấy hắn đi chế thành con rối, ta quyết không ngăn trở, nhưng mà thanh đao đó phải thuộc về ta."
Đạo nhân trung niên vung phất trần, toàn thân sương mù bốc lên, đạo bào bị mưa sũng nước trong nháy mắt khô ráo, cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Nam tử cao lớn do dự một lát, vẫn hỏi: "Ngọn núi mà chủ nhân cổ trạch kia dựa vào, thật sự là đã thất thế trong Thần Cáo tông?"
Đạo nhân trung niên gật đầu cười nói: "Ngươi là sơn thần mà tin tức người thì cũng quá chậm trễ rồi."
Nam tử cao lớn vẻ mặt lo lắng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải do tòa nhà đó xuất hiện, làm một trận pháp rách nát cơ mật Thần Cáo tông không truyền ra ngoài, từng chút một ăn hết linh khí phạm vi trăm dặm, làm hại ta cả trăm năm nay, kim thân dần dần hủ bại hư hỏng, hôm nay còn ai bằng lòng đối đãi ta như sơn thần, sống còn không bằng với thổ địa gia nơi khác. Thù này không báo thì khó giải mối hận trong lòng của ta!"
Trung niên đạo nhân gật đầu nói phải, an ủi một phen.
Trên thực tế, miếu sơn thần này cũng chính là nơi cung phụng kim thân của nam tử, vốn là một dâm từ chưa được triều đình Thải Y quốc sắc phong, hơn nữa khắp nơi là bãi tha ma, uế khí rợp trời, nam tử cao lớn tiếp nhận hương khói, sau khi may mắn trở thành sơn thuỷ thần linh, vì tu hành mà không tiếc chỉ thấy lợi trước mắt, đẩy nhanh tiến trình sơn thủy khô cằn, cổ trạch là mắt trận để vận chuyển trận pháp, chỉ hấp thu âm sát khí, mà không hao tổn linh khí sơn thủy, ngược lại còn duy trì sự cân bằng sơn thủy. Nhưng mà tin tức này có nói nhiều lời cũng vô ích, trong lòng đạo nhân trung niên đã đọa nhập ma đạo lẫn sơn thần không đi chính đạo này đều biết rõ ràng, dù sao cũng không ai tốt đẹp gì.
Nam tử cao lớn đột nhiên tàn khốc hỏi: "Ta thì muốn đoạt lại toàn bộ địa bàn, ngươi thì thèm nhỏ dãi thân hình nữ quỷ kia, một khi được ngươi đoạt tới tay tùy ý sử dụng, tất nhiên như hổ thêm cánh, vậy còn tên kia thì mưu đồ cái gì? Chẳng lẽ bên trong cổ trạch này, còn có pháp bảo quý hiếm ta chưa từng biết tới?"
Đạo sĩ trung niên hắc hắc cười nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, lần sau chúng ta cùng nhau hỏi hắn thử?"
Nam tử cao lớn trong lòng hiểu rõ, "Như vậy thì rất tốt!"
Đạo nhân nhìn quanh bốn phía, ngoài bùn đất ra, phần nhiều là quang cảnh từng phiến vách núi trắng bệch, cây xanh ít ỏi, nhưng mà hắn lại biết được nhờ công lao của ả nữ quỷ "Nhàn hạ thoải mái" kia, đất đai mới có thể mang theo ít nét xuân kia.
Ả nữ quỷ kia, bất luận là cơ duyên hay là tính tình đều rất hiếm thấy, sau khi đạo nhân đích thân tới nơi đây, càng thêm quyết chí nhất định phải có được.
Đạo nhân nhìn tòa cổ trạch xa xa, chậc chậc nói: "Thử thụ bà sa, sinh ý tẫn hĩ."
Nghĩa là Cây này rời rạc, hết làm ăn được rồi.
Không ngờ dâm từ sơn thần cũng có đọc sách, cười nói: "Thụ do như thử, nhân hà dĩ kham."
Nghĩa là Cỏ cây đã vậy, người làm sao đây?
Một tu sĩ một thần linh nhìn nhau cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận