Kiếm Lai

Chương 129: Xuân Phong Đắc Ý (3)

Mã Khổ Huyền đang rơi vào tuyệt cảnh, tuy rằng vô cùng kinh hãi, nhưng không có ý định bỏ cuộc, chật vật xoay chuyển thân thể, dù cho chỉ có một chút xíu cơ hội, cũng muốn làm cho những nơi quan trọng trên người lệch khỏi quỹ đạo của mũi đao.

Nhưng vào lúc này, một thân hình xuất hiện giữa hai người thiếu niên.

Là một nam nhân trung niên, lưng đeo trường kiếm, bên hông treo hổ phù.

Không thấy hắn ra tay như thế nào, Mã Khổ Huyền dường như xoay chuyển Càn Khôn, không chỉ hai chân rơi xuống đất, thân thể còn đứng thẳng ở bên cạnh nam nhân.

Sau đó nam nhân đeo kiếm quay đầu nhìn thiếu niên nắm đao đã lui về sau một bước, trong ánh mắt mang theo khen ngợi tán thưởng không chút nào che giấu, nhẹ giọng cười nói: "Hai người các ngươi lần này giao thủ, đánh rất tốt."

Trần Bình An khóe miệng đã rỉ máu, lại lui về phía sau một bước.

Nam nhân cười trừ, đề nghị: "Ta ra tay cứu Mã Khổ Huyền, coi như ta thiếu ngươi một nhân tình, cho nên sau khi ta ra ngoài, sẽ thuyết phục Bàn Sơn viên của Chính Dương sơn từ bỏ truy sát hai người các ngươi, thế nào?"

Ninh Diêu đi tới bên cạnh Trần Bình An.

Vị tu sĩ binh gia này đến từ Chân Võ sơn nhìn thiếu nữ thật lâu, sau đó nói với Trần Bình An: "Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả, nhận lời thì gật đầu, không nhận lời thì tiếp tục im lặng. Nếu như cảm thấy không công bằng, không cam lòng, nếu như ngươi còn có thể may mắn chạy thoát khỏi tay của lão viên, như vậy sau này rời khỏi trấn nhỏ, có thể đến Chân Võ sơn tìm ta, ta sẽ trả lại công đạo mà ngươi muốn."

Trần Bình An thu lại thanh đao mà Ninh Diêu cho mình mượn, giấu vào trong tay áo, gật đầu với nam nhân của Chân Võ sơn nói: "Nếu có cơ hội, ta sẽ đến."

Mã Khổ Huyền vừa muốn nói, nam nhân hờ hững nói: "Người chết càng không có tư cách nói cái gì với người sống."

Mã Khổ Huyền mấp máy môi, quả thực cúi đầu không nói.

Một lớn một nhỏ, đôi thầy trò Chân Võ sơn, dần dần đi xa.

Trần Bình An đặt mông ngồi xuống đất.

Ninh Diêu nhanh chóng ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Như thế nào? Bị thương ở đâu nặng nhất? Phương thuốc của Lục đạo trưởng, có phải là ngươi cũng dùng rồi?"

Thiếu niên mặt mũi bầm dập một thân nội thương vẻ mặt cay đắng nói: "Không sao, còn biết đau ở đâu, chứng tỏ bị thương không quá nghiêm trọng. Được rồi, nếu như lão viên lúc này chạy tới..."

"Tới thì tới!"

Thiếu nữ cũng thẳng thắn ngồi xuống đất, mặt mày sáng lạn, "Vừa rồi có ngươi lo, bây giờ có ta ở đây, sợ cái gì!"

Nửa câu sau Trần Bình An còn chưa nói ra khỏi miệng, đành phải len lén nuốt trở lại.

Ninh Diêu đột nhiên cười rộ lên, vươn hai tay, giơ ngón tay cái lên với thiếu niên giày rơm, "Rất giỏi đó!"

Trước đó, thiếu niên ngõ hẹp đời này chưa từng cảm thấy bản thân giỏi giang, ra sức nhịn xuống ý cười trên khóe miệng, cố ý khiến cho bản thân trở nên thanh lịch một chút.

Nhưng thật ra ai nấy đều thấy được vẻ thoải mái của hắn.

Thiếu niên xuân phong rất đắc ý.

Di chuyển như một con thỏ rừng giữa chốn rừng rậm hoang dã, nam nhân đeo kiếm đột nhiên dừng chân trước một mộ bia, đi tới bên cạnh mộ bia, ngồi xổm xuống đưa tay làm sạch cây cỏ quấn quanh tấm bia đá, lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó, chữ viết không rõ, chỉ có thể nhìn được một nửa văn tự, nam nhân thở dài, "Đạo thần tan vỡ, lễ nhạc đang thịnh. Bách gia chi tranh, lại bắt đầu rồi."

Nam nhân sau khi đứng dậy, nhìn về hướng đồ đệ chưa tiến vào Chân Võ sơn chính thức bái sư tế tổ, nhìn thẳng từ trên xuống, khóe miệng, lỗ tai và mũi của thiếu niên đều đang chảy máu, khiến cho khuôn mặt ngăm đen trông có vẻ vô cùng dữ tợn kinh khủng, thiếu niên giơ lên cánh tay lau bừa một phen, tiếp tục nhìn chằm chằm bên kia.

Nam nhân nói nói: "Mã Khổ Huyền, dựa theo lý do trước đó ngươi đưa ra, bởi vì ngươi biết được thiếu nữ kia, ở hẻm nhỏ dùng thuật phi kiếm hợp sức với hoàng tử và hoạn quan của Đại Tùy, giết vị sư phụ đầu tiên trong đời ngươi, cho nên ngươi khúc mắc khó giải, phải báo thù này trước khi rời khỏi trấn nhỏ, ta cảm thấy như vậy cũng hợp tình hợp lý, nên không ngăn cản ngươi, mặc cho ngươi sinh tử tự chịu. Dù sao người trong tu hành, có thể gặp gỡ loại đại đạo chi địch này, vừa là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ."

Nhưng nam nhân ngữ khí nặng nề, tuyệt đối không vì đệ tử trước mắt thiên phú trác tuyệt mà thiên vị, trầm giọng nói: "Thế nhưng ngươi lại đánh nhau với đứa nhỏ của ngõ Nê Bình, vì sao? Trước đó ta đã nói với ngươi, tu sĩ binh gia của Chân Võ sơn ta, nhất là người trong kiếm đạo, tuyệt đối không thể lạm sát kẻ vô tội!"

Thiếu niên đáp, "Tu sĩ binh gia, có phải là có thể không quan tâm đến cái gì nhân quả báo ứng, khí số và số mệnh không?"

Nam nhân gật đầu nói: "Trong sách sử ngàn năm qua, có thể dùng thực lực bản thân mà đi ngược sóng to gió lớn, đa số là thánh nhân binh gia chúng ta. Cũng không phải là vì ta thân là tu sĩ binh gia, mới tận lực ca công tụng đức tiên hiền."

Nam nhân nhìn chằm chằm thiếu niên, không định dễ dàng bỏ qua cho thiếu niên.

Nếu như Mã Khổ Huyền thị sát thành tính, ỷ thế hiếp người, như vậy Chân Võ sơn thu loại đệ tử này làm cái gì?

Tu sĩ binh gia tại vương triều thế tục, dựa vào chém giết sa trường để thăng cảnh giới, vốn là tiếp cận sinh tử chi giao, chỉ cần không giữ được bản tâm, sẽ ngay lập tức đọa nhập ma đạo, thử nghĩ một chút, một người tu hành tay cầm binh quyền, ra tay tàn sát hàng loạt đồ thành diệt quốc, thì sẽ như thế nào?

Binh gia với Nho gia, là hai trụ cột lớn chống đỡ thế đạo thái bình của vương triều dưới chân núi, chỉ cần tu sĩ binh gia nào đó được người sùng kính, bản thân lại bất chính, như vậy cảnh giới tu vi của người này càng cao, địa vị trong triều đình càng cao, lực công kích đối với khắp cả vương triều thế tục, tất nhiên sẽ càng lớn. Vết xe đổ trên lịch sử, cũng rất rõ ràng. Được dân tâm khó như thế nào, mà mất dân tâm thì dễ ra sao. Tuy rằng những lời này là thánh nhân Nho gia nói, thế nhưng tu sĩ binh gia cũng có nho tướng đọc đủ loại thi thư, đối với cái này cũng tỏ vẻ đồng ý chấp nhận.

Thiếu niên cố gắng cảm thụ được bầu không khí ngưng trọng, thế nhưng không nóng lòng cãi lại, đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng trùm trên lỗ tai, đụng đến chỗ bị thương, nhất thời nhe răng trợn mắt, hít sâu một hơi, thở ra một chút, sau khi thu tay, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, nói: "Tên kia tên là Trần Bình An, cha hắn đã chết lúc hắn còn rất nhỏ, nam nhân kia khi còn sống là thợ lò gốm nổi danh của trấn nhỏ, tay nghề tốt, người cũng thành thật, sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thi thể cũng không tìm thấy, tuy rằng bà nội vẫn không muốn thừa nhận, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, đó là một đêm mưa to sấm lớn, ta bị tiếng sét đánh làm thức giấc, sau đó phát hiện bà nội không ở bên cạnh, vừa đẩy cửa ra, thì thấy cha ta lén lút chạy về, vừa mừng vừa sợ, hình dạng rất kỳ quái, mẹ ta ra sức vuốt sau lưng cha ta, cười đến toe tóe, vui vẻ vô cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận