Kiếm Lai

Chương 192: Quốc Sư (2)

Thiếu niên vẻ mặt nghi hoặc, sau đó chỉ vào mặt mình, tràn đầy tủi thân uất ức nói: "Ta như là hạng người cùng hung cực ác sao? Ngươi nhìn ta đi, trừng mắt mà nhìn kỹ xem, ta như là loại người một lời không hợp thì muốn giết cả nhà người ta sao?"

Trần Bình An thành thật trả lời: "Nhìn thì không giống."

Thiếu niên hít một hơi khí lạnh, "Lời này sao nghe không giống như lời khen."

Hắn hai tay khoanh ở ngực, hừ lạnh nói: "Ngươi không muốn đưa ta đi, ta sẽ tự đi hỏi đường."

Trần Bình An hỏi: "Ngươi không có chìa khóa, ngay cả sân cũng vào không được, đi xem cái gì?"

Thiếu niên hiện ra vẻ mặt muốn chọc cho người ta đánh "Trần Bình An ngươi là kẻ trẻ người non dạ", mỉm cười không nói.

Trần Bình An quá quen thuộc với nụ cười kiểu này, thường gặp ở Lưu Tiện Dương và Cố Sán. Trần Bình An thở dài, nói: "Ta đưa ngươi đi tới ngõ Nê Bình, ngươi cũng đừng trèo tường vào sân nhà, ta chỉ có thể đưa ngươi tới cửa."

Thiếu niên vỗ vỗ lên vai Trần Bình An, "Sao không đi sớm đi?!"

Thiếu niên xoay người sải bước rời đi, rời xa đền thờ đang đông người lúc nhúc.

Đột nhiên hắn dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn, Trần Bình An cõng cái gùi đang đi về hướng ngược lại.

Thiếu niên hơi bối rối vội chạy đuổi theo. Sau khi đi tới ngõ Nê Bình, thiếu niên hết nhìn trái lại nhìn phải, chậc chậc tấm tắc nói: "Thì ra đây là ngõ Nê Bình trong truyền thuyết, tàng long ngọa hổ, nơi sinh nhân tài, có nhân tài mà, trăm năm sau, ngoại trữ ngõ Hạnh Hoa, nhắm chừng phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp cộng lại với nhau cũng so không được nơi này."

Thiếu niên nói ra những lời thần thần bí bí này, thế mà tuyệt đối không hề làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Một đường đi tới, thiếu niên thi thoảng sẽ nhảy lên vài cái, quan sát cảnh tượng trong sân nhà phía sau những bức tường thấp.

Trần Bình An dẫn theo hắn đi tới cửa nhà Tống Tập Tân, "Chính là nơi này."

Thiếu niên đứng ở trong ngõ nhỏ, nhanh chóng nhìn thấy câu đối xuân Tống Tập Tân tự mình viết, trước mắt sáng ngời, cảm khái nói: "Đây là ngôi nhà Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê kia ở? Hả, chữ viết rất đẹp, có ngộ tính hơn so với đệ đệ hắn. Càng nhìn càng thích."

Nói xong thiếu niên bước đi tới, sau khi kiễng gót chân, liền muốn đưa tay kéo câu đối xuân xuống.

Trần Bình An vội vàng ngăn thiếu niên lại, "Ngươi muốn làm gì?"

Thiếu niên vẻ mặt thiên chân vô tội, "Tống Tập Tân cả đời này cũng sẽ không về lại nơi đây, để bộ câu đối xuân này lại cho gió thổi mặt trời chiếu, dần dần biến mất, còn không bằng để ta cầm về kinh thành."

Trần Bình An khăng khăng lắc đầu nói: "Không được, trước khi đến cuối năm đổi câu đối xuân mới, không được xé đi câu đối xuân đã dán, nếu không gia môn sẽ gặp xui xẻo."

Thiếu niên ồ một tiếng, mất mát nói: "Trấn nhỏ còn có quan niệm này sao."

Trần Bình An hỏi: "Muốn đến nhà của ta không?"

Thiếu niên khoát tay, "Bỏ đi bỏ đi, nơi chỉ lớn như vậy, nhắm chừng ngay cả chén trà cũng không được uống, đi thôi đi thôi. Đúng rồi, ngõ nhỏ này không phải là ngõ cụt chứ, cứ đi về phía trước là có thể đi ra ngoài không?"

Trần Bình An cười nói: "Có thể đi ra ngoài được."

Thiếu niên nhanh chóng rời đi, không quên quay lưng về phía Trần Bình An đưa tay lên vẫy vẫy.

Trần Bình An nhìn theo thiếu niên kỳ quái rời đi, sau đó trở lại nhà mình, nhìn thấy cành hòe vẫn còn nằm ở góc tường, buông gùi xuống, từ trong phòng lấy ra một cái chiếc ghế ngồi xuống.

Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi ngõ Nê Bình, quả nhiên, có một tên đang lén lút chạy trốn như bay. Trần Bình An đi đến cửa nhà Tống Tập Tân xem, câu đối xuân đã bị trộm.

Trần Bình An đứng ở tại chỗ, nhìn cửa viện hai bên vách tường trống trơn, có chút nói không ra lời, cười khổ nói: "Cái tên này, quá không phúc hậu."

Trần Bình An than thở chạy trở về nhà mình, phát hiện Dương lão nhân không biết từ khi nào đã ngồi ở trên chiếc ghế kia, miệng thở ra sương khói.

Lão nhân chậm rãi nói: "Tuổi còn trẻ, than thở làm cái gì, thật vất vả mới tích góp được một chút nguyên khí, cũng muốn tiết ra ngoài, người luyện quyền đa phần là như thế."

Trần Bình An giật mình, trầm giọng nói: "Đã nhớ rồi."

Lão nhân hỏi: "Tiểu khuê nữ họ Ninh kia sao đột nhiên lại đi rồi? Hại ta kiếm ít đi một mớ tiền nghênh xuân."

Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh lão nhân, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết Ninh cô nương có chút quan hệ với một nơi tên là Đảo Huyền sơn."

Dương lão nhân gật đầu cười nói: "Đảo Huyền sơn à, đó là nơi rách nát đến chim còn không thèm ỉa, là giao giới giữa hai địa phương, vì phòng ngừa hai bên xâm nhập lung tung, một đại chưởng giáo là đệ tử thứ ba của Đạo tổ, đã sử dụng thần thông đảo lộn Càn Khôn, dùng để uy hiếp ngoại tộc, nói đến cùng, Đảo Huyền sơn thật ra là một khối Sơn Tự ấn cao nhất trên thế gian, thủ đoạn rất ngang ngược."

Lời nói của lão nhân vừa châm chọc lại vừa buồn bã, đương nhiên Trần Bình An không biết nguyên nhân  trong đó. Dương lão nhân hỏi: "Ngươi tính mua núi à?"

Ở trước mặt lão nhân này Trần Bình An cũng không giả ngốc để lừa đảo, thật thà trả lời: "Tính mua năm tòa núi, Bảo Lục sơn, Thải Vân phong và Tiên Thảo sơn ở phụ cận ba tòa núi của Nguyễn sư phụ, còn có hai tòa Lạc Phách sơn cùng Chân Châu sơn..."

Lão nhân cắt ngang lời nói của thiếu niên, nhíu mày nói: "Sao ngươi lại mua Lạc Phách Sơn? Là ai ám chỉ ngươi? Nguyễn Cung? Không đúng, rõ ràng hắn không muốn liên quan quá nhiều với ngươi."

Trần Bình An nghi hoặc nói: "Lạc Phách Sơn rất kỳ lạ sao?"

Lão nhân do dự một chút, phun mạnh ra một hơi  khói thuốc, gật gật đầu, "Trừ Phi Vân sơn cùng Hương Hỏa sơn, tất cả đều không thể so với Lạc Phách Sơn này, nhưng trước mắt mà nói, chỉ sợ ngay cả Đại Ly Khâm thiên giam địa sư cũng không nhìn ra, cho nên yết giá có thể sẽ không quá cao, ngươi xem như chiếm được mối hời to bằng trời."

Lão nhân ánh mắt sắc bén, trong vô hình tăng thêm giọng điệu, "Ngươi còn chưa có nói vì cái gì lại mua nó!"

Trần Bình An lúng túng nói: "Lúc ta đang xem bản đồ, đỉnh đầu rớt xuống một bãi phân chim, vừa vặn rơi ở trên ba chữ Lạc Phách Sơn, trước kia Diêu lão nhân luôn nói trong sơn thủy có thần linh chúng ta nhìn không thấy, ta cảm thấy có duyên phận, hơn nữa lúc ấy thật sự không biết nên mua đỉnh núi nào, mới quyết định bừa là sẽ mua nó."

Lão nhân sau khi nghe được "Diêu lão nhân", ánh mắt sau sương khói trắng xoá có chút phức tạp, gật gật đầu, "Nếu là như thế, cũng miễn cưỡng có lý."

Trần Bình An cười hỏi: "Nguyễn sư phụ đã đồng ý giúp ta đi mua năm ngọn núi nọ, như vậy ta là mua buôn bán có lời chứ?"

Dương lão nhân ừm một tiếng, nhẹ giọng nói: "Có lời."

Lão nhân có chút nghi hoặc, quả nhiên là bởi vì không còn bị hạn chế bởi quy củ của Ly Châu động thiên, vận khí của Trần Bình An bắt đầu bĩ cực thái lai? Trần Bình An đột nhiên nhớ lại một chuyện, "Thiếu niên mi tâm có chấm chu sa kia nói mình họ Thôi, tên hiệu Tú Hổ, còn nói ta có thể kêu hắn là sư bá."

Dương lão nhân không nói gì.

Quả là như vậy.

Đại Ly quốc sư Thôi Sàm, tuy không có chức quan, nhưng là lãnh tụ trên danh nghĩa của toàn bộ Luyện khí sĩ vương triều Đại Ly, nghe nói còn là quốc thủ cờ vây có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đông Bảo Bình Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận