Kiếm Lai

Chương 693: Bụi Trần Lắng Xuống (1)

Người phụ nữ hét lên một tiếng, khẽ nhún mũi chân, nhảy lên không trung, muốn chạy trốn khỏi nơi này, đời này nàng không muốn gặp lại gã quái vật mang hình hài thiếu niên kia nữa. Thân hình uyển chuyển của người phụ nữ trên không trung đột nhiên dừng lại hai lần, sau đó, nàng ngã xuống đất.
Ở tim và mi tâm của nàng, máu tươi đang chảy ra. Tên đao khách hét lớn một tiếng, hai tay cầm đao, khí thế tăng lên đến đỉnh điểm, hắn không tiến mà lại lùi, hai chân đột nhiên lóe sáng, cả người ngửa ra sau bay ngược ra ngoài, thân hình đâm thẳng vào bức bình phong ngoài cửa, ầm ầm xuyên qua bức tường, lòng bàn tay tên thích khách hàng đầu kia tỏa sáng, cũng được phù lục gia trì, hắn vỗ mạnh xuống đất, thân hình lập tức biến mất.
Trần Bình An chậm rãi đi đến cửa, nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ về một hướng ở xa, "nơi đó."
Mùng Một và Mười Lăm bay sát mặt đất, gần như đồng thời bay về phía Trần Bình An vừa chỉ. Mặt đất vốn được lát bằng đá xanh cứng rắn, lại xuất hiện những gợn sóng như nước, mất một lúc sau mới trở về trạng thái yên tĩnh như cũ. Trần Bình An lúc này mới đưa tay che miệng, vai dựa vào cửa, nuốt ngụm máu tươi đang trào lên cổ họng, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, hai thanh phi kiếm bay trở về trong đó, Trần Bình An uống một ngụm rượu, chính là rượu trắng tám văn tiền một cân, mùi vị thật sự không tệ, không biết rượu ngon đặc sản của quận Yên Chi, mười lượng bạc một cân sẽ có mùi vị gì nhỉ. Một giọng nói cung kính và kính sợ vang lên sau lưng, "Trần công tử, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Thì ra là Lưu thái thú đã hoàn hồn.
Về chuyện sơn thuỷ thần linh và yêu ma quỷ quái, Lưu Cao Hoa con trai Lưu thái thú chỉ có thể thông qua bút ký văn nhân và chí quái, để hiểu biết được chút ít, Lưu thái thú thì không, dù sao cũng là đại quan chấp chưởng dân sinh một quận, hơn nữa quận Yên Chi còn là quận lớn hàng đầu Thải Y quốc, rất nhiều bí sử, Lưu thái thú thật ra đã sớm biết rất nhiều nội tình, ít nhất Lưu thái thú biết rất rõ những việc liên quan tới Thành hoàng các và sơn thần thuỷ thần trong châu quận, triều đình Lễ bộ chuyên có người giải thích những điều huyền bí trong đó cho các đại quan địa phương.
Trần Bình An hơi điều hoà khí hải, buộc chặt hồ lô dưỡng kiếm, quay đầu nhìn về phía Lưu thái thú, định nói lại thôi. Trận chiến này hắn thắng có thể nói là mạo hiểm, thật ra hắn đã đại chiến một trận ở Thành Hoàng điện, còn vẽ bùa cho bé gái, thân thể sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Nhưng hắn không cần hao tổn linh khí của Luyện khí sĩ khi khống chế hai thanh phi kiếm lai lịch đặc thù, vì hắn đang "mời" hai vị tiểu tổ tông của hồ lô dưỡng kiếm ra giúp hắn hàng yêu trừ ma, điều này cần tâm ý tương thông, thần ý dẫn dắt, cho nên tuyệt kỹ "Đại Tuyết Ủng Quan" của Xà Hạt phu nhân tuy được luyện chế tỉ mỉ, nhưng đối với Trần Bình An lại không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng mà mời Mùng Một Mười Lăm ra tay, bản thân Trần Bình An vẫn sẽ bị tiêu hao tinh thần và tâm lực, nếu tên thích khách Mãi Độc Lâu tự xưng họ Đậu kia không bị dọa lui thì rất có thể Trần Bình An sẽ bị chặt đầu, hoặc là lưỡng bại câu thương, như vậy Trần Bình An chẳng những gãy cầu Trường Sinh, mà e rằng ngay cả con đường võ phu thuần túy từ nay về sau đều trở nên đổ nát không chịu nổi vì đã bị thương tổn tới bản nguyên thân thể và gốc rễ thần hồn. Trần Bình An nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, liên quan đến quá nhiều bí mật, may mà Lưu thái thú thấy vị tiên sư này vẻ mặt khó xử, không truy hỏi đến cùng, thần tiên trên núi xuống trần gian này cũng không có quá nhiều quy củ và kiêng kỵ, chút kiến thức thường thức này Lưu thái thú vẫn hiểu, chỉ cần xác định vị thiếu niên kiếm tiên trước mắt này là "người mình", chẳng phải là bằng hữu của con trai Lưu Cao Hoa sao?
Thế là đủ! Sau khi khách sáo vài câu với Lưu thái thú, Trần Bình An xoay người đi về phía ông lão, ngồi xổm xuống giúp vị Luyện Khí sĩ nhân hậu này bắt mạch, mạch tượng ổn định, hẳn là không có vấn đề gì lớn, đợi cho dược hiệu của "Đại Tuyết Ủng Quan" kia tiêu tán thì sẽ có thể nhanh chóng tỉnh lại. Trần Bình An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu cô nương chớp đôi mắt to, tràn ngập tò mò. Đôi mắt linh động trời sinh âm dương nhãn, dưới sự dẫn dắt của Dương Khí Thiêu Đăng Phù làm từ chất liệu vàng, lúc này đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Trần Bình An cười đưa tay giúp cô bé lau vết máu trên mặt, an ủi:
"Không sao rồi. Còn đau không?"
Khóe miệng bé gái cong lên, trên gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ. Trần Bình An đỡ ông lão dậy, đặt lên một cái ghế, sau đó đi ra cửa, Lưu thái thú nghĩ hôm nay vẫn nên đi theo bên cạnh vị kiếm tiên này là an toàn nhất, liền bám sát Trần Bình An đi ra khỏi cửa chính sảnh, Trần Bình An đi đến bên cạnh thi thể Xà Hạt phu nhân, từ trong túi vải bông màu trắng tinh bên hông ả, phát hiện một đồ rửa bút bằng sứ nhỏ, bên trong có một con tiểu bạch xà, dài chưa tới một tấc, cực kỳ nhỏ bé, đang ngẩng đầu điên cuồng thè lưỡi về phía bầu trời, chỉ là lộ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu, còn có một con bọ cạp đen ốm yếu nằm bẹp dí trên mặt đất, nhìn kỹ, thân hình nó giống như một cây đàn tỳ bà màu mực. Trần Bình An tâm tư khẽ động, khống chế Mùng Một Mười Lăm chém giết cường địch là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, nhưng mà để cho chúng nó tỏ vẻ oai phong một chút thì vẫn không khó. Mùng Một hóa thành một vệt ánh sáng cầu vồng trắng như tuyết, bay ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, lao thẳng vào trong chiếc khau rửa bút nhỏ cổ kính, lơ lửng trên đỉnh đầu hai con vật nhỏ, dọa tiểu bạch xà run lẩy bẩy, thân hình nhỏ bé nép sát vào thành khay, tiểu hắc xà càng giống như đang ôm đầu hơn. Mùng Một chậm rãi xoay tròn bay lượn ở trong khay rửa bút, như võ tướng tuần tra doanh trại, khí thế mười phần. Lưu thái thú lúc này không còn chút nào dáng vẻ uy nghiêm của quận thủ và nét nho nhã của thư sinh, cứ như vậy ngồi xổm cùng Trần Bình An, tấm tắc khen:
"Thật sự là tiên kiếm, chính là tiên kiếm!"
Trần Bình An cầm lấy đồ rửa bút, đứng dậy, tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện bên ngoài đồ rửa bút tại một vòng tròn gần sát đáy, lại có những chữ nhỏ như nòng nọc chậm rãi chuyển động không ngừng, như một đám trẻ con nghịch ngợm đáng yêu chơi trò rồng rắn lên mây, vui vẻ chạy vòng quanh. Tổng cộng mười sáu chữ, "xuân hoa thu nguyệt, xuân phong thu thụ, xuân sơn thu thạch, xuân thuỷ thu sương."
Trần Bình An mỉm cười, nhớ tới hai tỷ muội mình gặp được trên côn thuyền, tỷ tỷ Xuân Thuỷ, tính tình trầm ổn, muội muội Thu Thực, tính tình trẻ con hơn. Trần Bình An không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương Nam, không biết các nàng ấy bây giờ đã tới Lão Long Thành chưa? Nếu lần sau còn có thể gặp mặt, Trần Bình An rất muốn tặng đồ rửa bút nhỏ xinh đẹp này cho các nàng, chỉ tiếc trên bút rửa có xuân thuỷ, mà không có thu thực, chỉ kém một chữ, không thể gom đủ thành một bộ, nếu không thì càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận