Kiếm Lai

Chương 1112: Ninh Diêu xuất kiếm sẽ như thế nào

Từ Trung Thổ thần châu đến đám kiếm tu này, tổng cộng năm người.
Ngoại trừ thiếu niên xách rượu còn rất bình tĩnh tự nhiên, ba người còn lại đều hơi lùi về phía sau, sẵn sàng tế phi kiếm. Một người trong đó, khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt chất phác, bất kể là lùi lại hay dẫn linh khí chuẩn bị xuất kiếm đều chậm hơn đồng bạn nửa nhịp. Còn có một thiếu nữ, duyên dáng yêu kiều, mặc áo khoác lụa mỏng, trang điểm rực rỡ như trăm hoa đua nở, mang dáng vẻ yêu thích ngọc tiêu dao của nữ tu sĩ Trung Thổ thần châu. Nàng đã sớm đặt tay lên chuôi trường kiếm bên hông.
Về phần người cuối cùng, chính là thiếu niên đeo kiếm bị Trần Bình An nhấc lơ lửng trên không trung. Bị Trần Bình An giam cầm, quyền ý cương khí áp chế khiến linh khí ở mấy chỗ yếu huyệt của hắn không thoát ra được, muốn vượt qua nhưng liên tục bị đánh lui. Hắn không thể nhúc nhích, sắc mặt đỏ lên rồi chuyển sang tím xanh, giống như con cá chết phơi trên tường, hẳn giờ trong lòng xấu hổ, sát ý cũng không kém chút nào.
Trần Bình An hỏi:
"Hắn không chịu nói, ngươi nói thay hắn?"
Thiếu niên xách rượu cười tươi rói:
"Vừa nãy hắn nói gì, ta không nghe rõ."
Trần Bình An cười hỏi:
"Á thánh nhất mạch, lỗ tai đều kém vậy sao?"
Thiếu nữ kia tức giận nói:
"Trần Bình An, ngươi thả Tương Quan Rừng ra! Đừng tưởng rằng có chút danh tiếng ở Kiếm Khí trường thành này là muốn làm gì thì làm! Không hợp ý là ngươi giết người sao? Đệ tử Văn thánh nhất mạch, ai cũng tốt tính quá đáng! Trước có Thôi Sàm khi sư diệt tổ, sau có Tả Hữu hủy bao nhiêu kiếm phôi bẩm sinh của Trung Thổ thần châu! Sư bá ta... Còn cả ngươi nữa, Trần Bình An! Mang danh Nho gia, cao đồ của Văn thánh, mà lại ở đây làm những việc thấp kém như tự mình bán rượu! Đúng là phí hoài kiến thức!"
Nhắc đến sư bá, thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt lấp lánh ánh lệ. Nhưng khi quay sang nói về Trần Bình An thì liền khôi phục vẻ tức giận bình thường.
Trần Bình An làm ngơ.
Những lời chỉ trích, mắng thẳng vào mặt như này, hắn thật sự không để bụng. Hơn nữa, người bị mắng cũng không phải tiên sinh, không phải sư huynh của hắn, hắn là sư đệ út, lẽ nào lại cần ra mặt bênh vực cho sư huynh sao?
Vì quốc sư Thôi Sàm mà nói vài câu công đạo? Hay bênh vực kẻ yếu cho sư huynh Tả Hữu? Cần không? Trần Bình An thấy không cần. Một người muốn lấy một châu làm một nước, ngăn Yêu tộc lên phương bắc, không cho chúng chiếm Đồng Diệp, Bảo Bình và Bắc Câu Lô Châu. Một người muốn trở thành kiếm thuật đệ nhất dưới trời, cả hai đều bận túi bụi. Còn hắn, Trần Bình An cũng bận.
Tập võ, luyện kiếm, luyện khí, đọc sách, sắp luyện hóa món bổn mạng thứ tư, lại còn kiếm tiền làm nhà cái khắc dấu, có thể không bận sao?
Chỉ là, quan trọng hơn cả, những lời của tiểu cô nương này, dù có lý hay không, đạo lý có lớn hay không, cuối cùng không hề mang ý đồ hiểm độc.
Như vậy, Trần Bình An có thể hiểu được, và chấp nhận.
"Chu Mai, sao lại ăn nói với Trần tiên sinh như vậy?"
Thiếu niên kia vừa dạy bảo thiếu nữ vừa tiếp tục cười tươi rói nói với Trần Bình An:
"Trần tiên sinh bối phận cao, vãn bối xin nghe lời dạy bảo, Trần tiên sinh nói gì, vãn bối có thì sửa, không có thì thêm gắng. Còn nữa, Tương Quan Rừng đang trong tay Trần tiên sinh là đệ tử đích truyền của Khổ Hạ kiếm tiên. Khổ Hạ kiếm tiên lại là sư điệt của một trong mười vị sư thúc bên quê chúng tôi, khá phiền phức. Tất nhiên, sư huynh Tả đại kiếm tiên của Trần tiên sinh, vãn bối ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay Tả đại kiếm tiên đang luyện kiếm ở Kiếm Khí trường thành, nghĩ chắc không cần lo quá. Chỉ là kiếm tiên thiên hạ là một nhà, tổn thương hòa khí cũng không tốt đẹp gì."
Trần Bình An hỏi:
"Ngươi là kiếm tu Quan Hải cảnh, người chọn đánh trận đầu?"
Thiếu niên không trả lời mà hỏi lại:
"Trần tiên sinh là người Bảo Bình châu, không phải giúp kiếm tu Kiếm Khí trường thành canh cửa đấy chứ?"
Kiếm tu trẻ và Trần Bình An, một người dùng nhã ngữ Hạo Nhiên thiên hạ, một người dùng tiếng địa phương ở Kiếm Khí trường thành.
Thiếu niên cúi đầu nhìn xuống.
Trần Bình An nhẹ nhàng đẩy, hất tên cao lớn kia văng ra hơn mười trượng rồi phàn nàn:
"Cao như cây sào, hại ta phải kiễng chân cả buổi."
Sau đó, Trần Bình An nhìn thiếu niên xách rượu thú vị kia:
"Tuổi còn trẻ mà đã cảnh giới cao như vậy, đến chỗ chúng ta dạo chơi rồi còn nói những lời có hay không thế, không sợ dọa chết mấy kẻ nhát gan, cảnh giới thấp này sao?"
Trần Tam Thu dùng tiếng địa phương kể lại cho đám khách uống rượu hiểu nội dung cuộc trò chuyện.
Quán rượu nổi lên tiếng huýt sáo khắp nơi, đặc biệt là đám bợm nhậu và lưu manh ngồi cạnh, rất ăn ý với Nhị chưởng quỹ. Trước đây, mẹ hắn chỉ thấy Nhị chưởng quỹ là keo kiệt, không ngờ so với mấy tên nhóc Trung Thổ thần châu này thì đúng là ngọc thụ lâm phong. Trước kia đã oan ức cho Nhị chưởng quỹ rồi, sau này tới uống rượu, có nên ăn thêm chút đồ ngâm không? Huống chi, cứ cố mà ăn rau ngâm của Nhị chưởng quỹ, chiếm chút lợi lộc thì sau đó lại thấy áy náy, ăn nhiều thì lại dễ uống nhiều.
Trần Bình An quay đầu nhìn về quán rượu, cười nói:
"Hay là ta lấy thân phận tu sĩ tứ cảnh để canh cửa ải thứ nhất? Nếu các ngươi đều cược ta thua, ta liền làm nhà cái."
Khách uống rượu đều giơ ngón tay giữa, vừa cười vừa mắng không khách khí, có người còn trực tiếp cổ vũ cho đám kiếm tu khác: bảo Nhị chưởng quỹ này ngoài bán rượu và viết câu đối thì chẳng có tài cán gì. Nếu thật đánh nhau thì vài quyền sẽ ngã thôi, sợ gì. Đã là kiếm tu đến từ Trung Thổ thần châu thì nên tỏ ra khí khái anh hùng. Trần Bình An là từ chỗ nhỏ Bảo Bình châu đến, Nhâm Nghị, Phổ Du, Tề Thú, Bàng Nguyên Tể kia đều là một bọn với nhà cái, cố ý thua để lừa hắn đó. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì ngàn vạn lần đừng tin.
Thiếu nữ tên Chu Mai cười nhạt:
"Hóa ra không chỉ là tên bợm nhậu mà còn là con bạc. Lão tiên sinh Văn thánh đúng là mắt mù mới chọn trúng ngươi làm quan môn đệ tử!"
Trần Bình An mỉm cười:
"Uống rượu, cờ bạc, giết yêu, thật đúng là không đáng nhắc đến, toàn những chuyện rất tầm thường trong mắt các tu sĩ Trung Thổ thần châu các ngươi."
Lời vừa dứt, Trần Tam Thu lập tức lớn tiếng hô, vỗ bàn gõ đũa ủng hộ.
Chu Mai nghẹn lời, trong lòng hơi sợ hãi, cảm giác như lạc vào một tiểu thế giới xa lạ.
Vì Trần Bình An dù cách đám kiếm tu Kiếm Khí trường thành kia hơi xa, nhưng hắn lại ăn ý lạ thường với đám kiếm tu đứng sau lưng mình.
Trần Bình An cười:
"Biết câu nói vừa rồi của ta vô lý chỗ nào không? Chính là ở việc uống rượu cờ bạc không phải việc mà người đọc sách nên làm, là vì ta cố tình nhắc tới chuyện giết yêu nên ngươi không phản bác được, vì ngươi vẫn là một kiếm tu Trung Thổ còn chút lương tâm, chân thành cho rằng giết yêu là việc vĩ đại. Cho nên mới chột dạ đuối lý. Thật ra không cần. Thế gian đúng sai phải rõ ràng, việc trước việc sau, phải có nói có, việc lớn việc nhỏ không thể lẫn lộn. Ví dụ như nếu trước hết ngươi thừa nhận giết yêu là việc đúng, đúng cả vạn năm, rồi mới bảo ta là tên bợm nhậu con bạc thì ta xem xem có tiếp thu được không? Thế nào? Văn thánh nhất mạch của ta có phải rất dễ nói chuyện không? Còn muốn giảng đạo lý?"
Thiếu nữ trợn tròn mắt, đầu óc như mớ bòng bong. Tên bợm nhậu áo xanh này sao có thể nói ra những lời đáng ghét mà nghe còn có lý thế?
Nhưng nàng chính là không nhịn được mà giận dữ.
Cuối cùng, Trần Bình An quay sang thiếu niên xách rượu không còn cười nữa, nói:
"Yên tâm, ta sẽ không lấy thân phận luyện khí sĩ tứ cảnh mà canh cửa ải này. Vì sao? Không phải ta không muốn dạy ngươi cách sống, dạy ngươi nói chuyện đàng hoàng, mà là vì ta tôn trọng việc các ngươi, những kiếm tu Trung Thổ, vẫn nguyện đến Kiếm Khí trường thành này một chuyến, ít nhất cũng muốn tự mình nhìn thấy Man Hoang thiên hạ này. Tu sĩ các nơi qua ba ải là chuyện công sự, giữa ta và ngươi là ân oán cá nhân, chuyện này để sau hẵng nói."
Trần Bình An trở về quán rượu.
Một hán tử ăn rau ngâm lia đũa nói:
"Nhị chưởng quỹ, oai phong quá, mời khách uống rượu ăn mừng đi?"
Trần Bình An cười ha hả:
"Xin chư vị kiếm tiên nể chút mặt, bớt kiếm khí lại một chút đi. Nhất là ngươi, Diệp Xuân Chấn, mỗi lần uống một vò rượu là phải chén hết ba đĩa rau ngâm của ta, thật coi ta không biết? Lão tử chịu đựng ngươi lâu lắm rồi."
Hán tử đó nhặt nửa đĩa rau ngâm còn lại lên, vê vê giữa hai ngón tay rồi hỏi:
"Trả cho ngươi?"
Trần Bình An ngậm miệng không nói.
Hán tử đó đắc ý, mẹ nó lão tử mặt dày đứng lên, mình cũng sợ sao, còn sợ cái tên Nhị chưởng quỹ nhà ngươi chắc?
Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng học theo Nhị chưởng quỹ sao?
Trần Bình An khẽ hắng giọng, không ngồi xuống, vỗ tay, lớn tiếng nói:
"Cửa hàng chúng ta buôn bán nhỏ, vốn định dạo gần đây ngoài món dưa muối ra, cứ mua một vò rượu sẽ được tặng một tô mì dương xuân, đây xem như ta mạo xưng là hảo hán rồi, giờ xem ra thì thôi đi, dù sao mì dương xuân cũng không phải cao lương mỹ vị gì, nước luộc thịt nhạt nhẽo, chỉ có mì sợi dai chút ít, hành lá vài cọng, thêm ít rau muối đổ vào, đũa đảo qua, vị cũng tàm tạm mà thôi."
Diệp Xuân Chấn lập tức cảm thấy xung quanh ánh mắt của những bợm nhậu như kiếm phóng tới.
Bởi vì ai cũng biết tranh cãi với Nhị chưởng quỹ thì chỉ có thua.
Diệp Xuân Chấn nghiến răng, "Nhị chưởng quỹ, cho một bình rượu ngon, năm đồng Tuyết Hoa tiền đấy! Hôm nay không cẩn thận ăn hơi nhiều dưa muối, hơi mặn rồi, uống chút rượu ngon để áp."
"Được thôi, Diệp lão ca đợi chút."
Tên kia hấp tấp chạy vào quán lấy rượu, không quên quay đầu cười nói:
"Hai hôm nữa sẽ có mì dương xuân."
Thiếu niên đeo kiếm Tương Quan Rừng đã được nâng dậy, dùng kiếm khí chấn vỡ những luồng quyền ý cương khí kia, sắc mặt đã tốt lên nhiều.
Chu Mai khẽ hỏi:
"Nghiêm Luật, ngươi không sao chứ?"
Tên là Nghiêm Luật, thiếu niên xách rượu, khẽ lắc đầu, cười nói:
"Ta có thể có chuyện gì chứ. Nếu đối phương mượn cớ ra tay thì ta mới có chuyện, sẽ bị Quân Bích mắng chết đấy."
Chu Mai nhỏ giọng oán giận:
"Ngươi cũng thật là, theo Tương Quan Rừng đến đây hồ đồ, Quân Bích đã dặn dò chúng ta, sau khi đến Tôn Kiếm Tiên phủ thì không nên tự ý ra ngoài."
Thiếu niên một thân trường bào thanh lịch quay đầu liếc nhìn quán rượu, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Hắn không thích, thậm chí là chán ghét bầu không khí hỗn tạp này.
Người tu đạo, không có chút thanh bạch giữ mình, không có chút tiên khí nào cả.
Nghiêm Luật cầm lên bình rượu Thanh Thần Sơn trong tay, cười nói:
"Chẳng phải ta muốn xem thử cái thứ rượu tiên này có chung nguồn gốc với Thanh Thần Sơn hay không sao. Lão tổ nhà ta, lần nào Trúc Hải động thiên tổ chức Thanh Thần yến cũng đều tham dự cả."
Chu Mai trợn mắt:
"Chỉ có mình ngươi Nghiêm Luật thích lật gia phả với xem lịch cũ thôi, sợ người khác không biết tổ tiên nhà ngươi hiển hách cỡ nào. Tương Quan Rừng gia tộc cùng sư môn truyền thừa, đâu có kém hơn ngươi, ngươi có thấy hắn khoe khoang sư bá mình là ai chưa? Có điều hắn là đầu óc không dùng được, nghe gió là mưa, làm việc gì cũng không qua đầu óc, chỉ cần được người ta khích lệ vài câu, liền thích xù lông. Thật coi nơi này là quê hương Trung Thổ thần châu của chúng ta sao? Lần này đến Kiếm Khí trường thành, lão tổ nhà ta dặn dò ta rất nhiều, không cho ta ở đây tự cao tự đại, ngoan ngoãn làm người câm điếc là được rồi, ôi thôi, ta cũng chẳng có tư cách nói người khác, vừa nãy ta nói không ít đấy thôi. Đã bảo là, đừng nói với Quân Bích là có chuyện gì nhé, phải bảo là ta từ đầu tới cuối chẳng hề lên tiếng. Quân Bích ôi, mới Quan Hải cảnh, mà lúc nổi giận, đáng sợ đến mức nào, ta thì không sao, dù sao cảnh giới không cao, nhìn xem mấy người, có phải từng người học theo ta câm như hến không?"
Sắc mặt Nghiêm Luật hơi không được tự nhiên.
Nếu như nàng không phải có một thúc tổ gia tộc, hôm nay là viện chủ thư viện Lưu Hà châu, hơn nữa nghe nói Chu Mai từ nhỏ đã phúc báo thâm hậu, cùng một sơn quân nữ tử núi cao của vương triều bọn họ ký kết một môn sơn minh khế ước cổ quái, không có hai mối quan hệ này, Nghiêm Luật thực sự muốn tặng nàng một bạt tai, để nàng nhớ lâu một chút, nói cho đàng hoàng, không đến mức câu nào cũng đâm thẳng vào tim người ta.
Trên bàn rượu bên này.
Điệp Chướng cũng vừa nghe nói quán muốn tặng không một tô mì dương xuân, đợi Trần Bình An ngồi xuống, liền nhỏ giọng:
"Lại còn muốn làm mì dương xuân, lại còn muốn lo buôn bán, ta sợ một mình ngươi làm không xuể."
Trần Bình An cười nói:
"Thằng nhóc Nhạc Khang cha nó, nghe nói tay nghề nấu ăn cũng khá, người lại phúc hậu, những năm nay cũng không có nghề nghiệp ổn định, về ta sẽ truyền thụ cho hắn một bí quyết làm mì dương xuân, coi như thuê hắn làm công cho quán chúng ta, Trương Gia Trinh lúc rảnh cũng có thể đến quán làm thêm, giúp mấy việc lặt vặt, đại chưởng quỹ cũng có thể nghỉ ngơi chút, dù sao những chi tiêu này, cả năm trời gộp lại, cũng không đến một chén rượu."
Điệp Chướng cười gật đầu, càng thêm vui vẻ, không hề thua kém gì việc kiếm tiền.
Trần Tam Thu, Yến mập bọn họ cũng đã quen rồi, đây đều là những việc Trần Bình An sẽ nghĩ sẽ làm.
Chỉ là Phạm Đại Triệt có chút khó hiểu, cười đùa:
"Trần Bình An, ngươi thật sự là không ngại phiền phức à? Rốt cuộc ngươi làm cách nào mà tu luyện được đến ngày hôm nay? Từ trên trời rơi xuống sao?"
Trần Bình An nói:
"Đại Triệt à."
Phạm Đại Triệt có chút căng thẳng:
"Làm gì?"
Trần Bình An từng bước dẫn dắt:
"Ngươi xem, cùng nhiều tiền bối Kim Đan như vậy uống rượu, cái bàn nhỏ như này, lại có Tam Thu, Yến mập, than đen, Điệp Chướng, nhiều người như vậy, mà lại uống loại rượu rẻ tiền nhất, không được ổn thỏa cho lắm."
Phạm Đại Triệt có chút không muốn làm cái kẻ vung tiền bừa bãi này, bởi vì trên bàn còn có cả một gã luyện khí sĩ cảnh giới Tứ Cảnh.
Trần Bình An nhỏ giọng nói:
"Cái thằng bé xách rượu kia, nếu ta không nhìn lầm đoán sai, thì hẳn là kẻ phụ trách đánh trận thứ hai, cảnh giới ngang hàng Long Môn cảnh với ngươi đấy. Người ta mới bao nhiêu tuổi, mà ngươi đã thua, chẳng phải mất mặt lắm sao?"
Phạm Đại Triệt liền bảo đại chưởng quỹ Điệp Chướng lấy một bình rượu ngon, chỉ là không nhịn được hỏi:
"Ngươi chắc chắn vậy sao, nhất định sẽ có trận thứ hai?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, giải thích:
"Nếu Lục Đoan không bị Quách kiếm tiên nhốt trong nhà thì còn khó nói. Bây giờ thì nhất định sẽ có trận thứ hai. Lý do rất đơn giản, kiếm tu Trung Thổ là sĩ diện nhất. Nếu không có gì bất ngờ, người thủ quan bên ta là em gái của Cao Dã Hầu, Cao Ấu Thanh. Đúng không? Cô ấy chỉ vừa qua một trận đánh giữ tường thành, tạm thời vẫn chưa đến chiến trường phía nam, tố chất của Cao Ấu Thanh tất nhiên rất tốt, nhưng về kinh nghiệm chém giết và sát lực phi kiếm mà nói, kiếm tu Kim Đan ở Kiếm Khí trường thành so với những người đồng trang lứa ở Hạo Nhiên thiên hạ, thừa sức bỏ xa mấy con phố, tuy nhiên, dưới Kim Đan, ưu thế cũng không hề nhỏ, chỉ là không lớn như mọi người tưởng thôi. Huống chi Trung Thổ thần châu, lớp lớp thiên tài, tên Tương Quan Rừng kia là đồ tôn của một trong mười người của Trung Thổ, sư phụ là Khổ Hạ kiếm tiên, nhưng cũng chỉ là một nhân vật không mấy nổi bật trong đám người này, cho nên có thể thấy, Cao Ấu Thanh sẽ thua. Mà thằng nhóc xách rượu kia, rõ ràng cũng không phải là người chủ trì ở kia, khi ta ra tay, chỉ cần thấy đám đồng bọn của nó từng người từng người khẩn trương, vô thức muốn ra tay giúp đỡ, mà chẳng ai cùng nhìn về phía thằng nhóc xách rượu cả, nên có thể đoán thằng nhóc đó không hề được lòng người, cũng không phải là tay chân thân tín. Mà đã không phải thân tín, thì làm sao dám lôi kéo toàn bộ đám thiên tài trẻ tuổi, đặt cược da mặt của kiếm tu Trung Thổ, đánh ba trận làm gì? Người đứng sau Tôn Kiếm tiên phủ nhất định là người khác, là một nhân vật lãnh đạo mà bọn họ tin phục, ta đoán chừng là một tên còn nhỏ tuổi cảnh giới thấp, chiến lực lại cực kỳ nổi danh, vậy thì sao? Đó là đủ để những kiếm tu cùng cảnh giới hơn nó một hai bậc cũng đều nguyện ý nghe theo lệnh nó. Vì vậy lần này quy củ ba trận, chắc chắn là do người đó viết ra. Dù sao thì Khổ Hạ kiếm tiên, đã từng đến Kiếm Khí trường thành, cũng chẳng rảnh đến vậy, mà một tên Nguyên Anh kiếm tu lại càng không dám như thế, nói thẳng ra thì, một vị Nguyên Anh tu sĩ thực sự không thể trấn áp nổi đám thiếu gia tiểu thư này. Mà việc này càng cho thấy tên kiếm tu trẻ tuổi đó mưu trí không tầm thường, khiến cả kiếm tiên lẫn tiền bối Nguyên Anh đều để nó tự quyết."
Phạm Đại Triệt nghe thấy liền hấp tấp, "Trần Bình An, có phải ngươi đã sớm biết thân phận người qua đường đó rồi không? Hay là Đảo Huyền Sơn có tin tức truyền đến Ninh phủ?"
Trần Bình An cười tủm tỉm:
"Ngươi đoán xem."
Điệp Chướng liếc mắt, rất muốn nhắc Phạm Đại Triệt, ngàn vạn lần đừng đoán, sẽ mệt người đấy.
Yến Trác hỏi:
"Hôm nay không ít nhà cái đang cá cược việc này, chúng ta?"
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Cược người nhà một nhà thua, kiếm được tiên tiền, cầm vào cũng bực mình."
Phạm Đại Triệt đưa bát rượu:
"Chỉ cần nghe mấy lời này thôi, bình rượu này, ta mua không lỗ."
Trần Tam Thu bồi thêm một câu:
"Dù sao cũng là tiền mượn của ta."
Yến Trác thở dài:
"Phạm Đại Triệt, được thôi được thôi. Cũng giống hệt Đổng than đen, kết quả kỳ diệu như nhau."
Đổng Họa Phù lắc đầu:
"Ta còn thua chút ít."
Phạm Đại Triệt nâng bát rượu lên, cười tươi rói, "Vậy cùng cạn nào?"
Cả bàn đều nâng bát rượu, cùng nhau uống.
Trần Bình An một mình trên đường trở về Ninh phủ, gặp được một nho sinh nam tử, quân tử Vương Tể.
Vương Tể nói chuyện đơn giản rõ ràng, hỏi thăm một ít về chuyện của kiếm tu Hoàng Châu, cũng kể cho Trần Bình An một vài quá trình điều tra sự tình bên Kiếm Khí trường thành.
Nói tóm lại, Hoàng Châu đã chết, người chuyên trách vụ việc của mạch ẩn quan, hai vị kiếm tiên cũng không muốn truy cứu quá mức, nhưng Hoàng Châu có phải là gián điệp của Yêu tộc hay không thì chưa kết luận được, ít nhất không có bằng chứng xác thực. Vì vậy, việc ngươi Trần Bình An đánh giết Hoàng Châu có thể không bị trách phạt, nhưng mạch ẩn quan, còn cả Vương Tể, tuyệt đối sẽ không giúp chứng minh trong sạch, về sau bất cứ tin đồn nào, đều cần Trần Bình An tự mình gánh chịu. Cuối cùng, Vương Tể cũng nói qua một chút về việc của Hoàng Châu ở bên kia đường phố, hắn sẽ chịu trách nhiệm thu xếp ổn thỏa, chăm lo cho những người già cả, chỉ là hơi tốn công tốn sức chút thôi.
Trần Bình An hiếu kỳ hỏi:
"Vì sao lại công bằng như vậy?"
Vương Tể dùng tiếng lòng đáp:
"Tiên sinh nhà ta và Mao tiên sinh là bạn bè lâu năm, từng cùng nhau đi học, vẫn luôn coi việc Mao tiên sinh không thể đến học cung Lễ Ký trau dồi học vấn là một điều đáng tiếc trong cuộc đời."
Trần Bình An hiểu ra trong lòng, chắp tay thi lễ.
Vương Tể đành phải đáp lễ. Thực ra hành động này không được phù hợp cho lắm, chỉ có điều chút tâm tư ban nãy của mình, chưa chắc đã qua mắt được ẩn quan đại nhân cùng Trúc Am, Lạc Sam hai vị kiếm tiên, nên cũng không sao.
Vương Tể chợt cười nói:
"Nghe nói Trần tiên sinh tự tay biên soạn một cuốn sách tập hợp ấn triện của trăm kiếm tiên, trong đó có một con dấu, chữ triện là ‘Ban ngày dục hồ ban ngày, trăng lấy dục hồ đêm’. Ta có một người bạn đồng môn, tên có chữ ‘dục’, vừa hay có thể tặng cho hắn."
Việc xưng hô người trẻ tuổi là Trần tiên sinh, quân tử Vương Tể cũng không chút nào gượng gạo.
Trần Bình An cười nói:
"Ta đã bàn với Yến Trác rồi, nếu Vương tiên sinh không chê mùi son phấn của tiệm lụa, thì cứ tự nhiên đến lấy. Nếu cảm thấy phiền phức, ta sẽ cho người đưa đến thư phòng cho Vương tiên sinh, chỉ là hơi tốn công một chút thôi, chẳng tốn chút sức nào cả."
Vương Tể cười gật đầu, "Vậy làm phiền rồi. Nếu có chữ đề và chữ ký thì càng tốt."
Trần Bình An nói:
"Chuyện nhỏ."
Vương Tể hỏi:
"Có biết vì sao ta lại muốn làm như vậy không? Thật ra ta có thể giữ im lặng cũng được, đã không hổ thẹn tình bạn giữa tiên sinh và Mao tiên sinh."
Trần Bình An lắc đầu đáp:
"Không biết."
Vương Tể cảm khái:
"Không biết mới tốt, rất tốt."
Vương Tể cáo từ rời đi, nho sam phong độ.
Trần Bình An trở về phủ Ninh, trước tiên đến sân luyện võ đứng một lát, nhìn Ninh Diêu đang tu hành trong chòi nghỉ, dù chỉ nhìn từ xa, cũng là một bức tranh đẹp, đủ làm vui sướng tâm thần.
Sau đó, hắn mới về phòng nhỏ của mình, tiếp tục khắc con dấu, bộ sách tập hợp ấn triện của trăm kiếm tiên vô cùng thô ráp kia, sau này nhất định còn cần phải thêm vào, sách tập hợp ấn triện của trăm kiếm tiên, đâu chỉ có một trăm con dấu.
Hơn trăm con dấu trước đó trên bàn đã bị một tia ý thức của Yến Trác mang ra cửa tiệm, làm bảo vật trấn tiệm rồi.
Lúc này trên bàn vẫn còn chủ yếu là các con dấu trắng, chỉ rải rác vài con dấu khắc chữ.
Đối với Trần Bình An, việc khắc dấu, ngoài để tĩnh tâm, cũng là một cách sắp xếp lại những gì mình đã học.
Ngoài ra, làm sao để đưa chút kiến thức mình có vào một vài chữ, mười mấy chữ, cùng với chất liệu bình thường của con dấu mà "tặng" đi, hơn nữa khiến người khác vui vẻ nhận, thậm chí bỏ tiền mua, chẳng lẽ không phải là một câu hỏi nhỏ sao? Thực ra nó rất lớn.
Trong lịch sử Kiếm Khí Trường Thành, Lễ thánh và Á thánh có rất nhiều thánh nhân, quân tử hiền nhân, hết người này đến người khác mà khôi phục, thậm chí có người đã chết trận trên chiến trường phía nam, lẽ nào những người đọc sách có tấm lòng chính trực kia lại không mong muốn Kiếm Khí Trường Thành có được tiếng sách leng keng? Chỉ là ai cũng có nỗi khổ tâm, ai cũng có khó xử, ai cũng có ràng buộc, khiến họ cuối cùng không thể chính thức mở rộng học thuyết Nho gia. Đương nhiên Trần Bình An cũng không cảm thấy mình có bản lĩnh đó, vẫn chỉ có thể làm những việc trước mắt, những việc trong tầm tay mà thôi.
Trần Bình An cầm dao khắc trong tay, chậm rãi khắc một con dấu chữ triện:
"Quan Đạo quan đạo quán nói".
Việc Đổng Bất Đắc cùng mấy người bạn đặt hàng khắc ấn thư tư gia, thực ra Trần Bình An từ đầu không quá muốn nhận, nhưng Ninh Diêu gật đầu, hắn mới đồng ý.
Có một số việc, không phải mình giữ thanh cao, là có thể hoàn toàn không để ý tới.
Đương nhiên, việc Đổng Bất Đắc cố tình nói chuyện này với Trần Bình An trước mặt Ninh Diêu, cũng là sự khôn khéo của Đổng Bất Đắc.
Mấy phương ngọc tỷ, Trần Bình An khắc rất ngay ngắn, tỉ mỉ trong sự lịch sự tao nhã và tính liền mạch của con chữ. Nếu thực sự mua bán, thì người già người trẻ đều không lừa, trước đó cùng Đổng Than Đen uống rượu ở tiệm, cô ta nói chị gái mình thấy rất tốt, sau này có cơ hội có thể giúp đỡ lôi kéo khách hàng, chỉ là nàng Đổng Bất Đắc muốn hoa hồng, nhưng Trần Bình An đã khéo léo từ chối. Đổng Họa Phù cũng không sao cả, vốn cũng không muốn chị mình cứ vài ba phút lại chạy đến phủ Ninh, đi lại nhiều quá, ai mà biết sẽ lại có lời đồn hỗn xược gì, người chịu khổ sẽ vẫn là Trần Bình An, nhưng cuối cùng người đau khổ nhất chắc chắn vẫn là hắn Đổng Họa Phù, Trần Bình An mà bị ức hiếp ở chỗ Ninh tỷ tỷ, không tìm hắn Đổng Họa Phù để tính sổ thì tìm ai?
Hắn biết rõ Trần Bình An đối phó Phạm Đại Triệt như thế nào, bắt người ta đánh một trận, Phạm Đại Triệt còn rất vui vẻ, Phạm Đại Triệt thì đúng là ngốc, nhưng hắn Đổng Họa Phù đâu có ngốc.
Những mẩu ngọc vụn thừa ra, Đổng Bất Đắc không hổ là đích nữ của Đổng gia, bạn bè của cô cũng không ai hẹp hòi, nói đưa cho Trần Bình An coi như phí gia công, vậy mà lại cho Trần Bình An điêu khắc thành những con dấu nhỏ li ti, chừng hơn chục cái, mà chữ triện chi chít, trong đó một con dấu còn có đến hơn trăm chữ, chất liệu của những con dấu này, cũng không phải bạch ngọc bình thường, mà là loại bảo vật tiên gia có tiếng gọi là Sương Hàng Ngọc, Trần Bình An phải dùng phi kiếm Mười lăm làm dao khắc mới được, đương nhiên không thể coi như đồ tặng của tiệm tơ lụa mà tặng người khác, phải có khách hàng cầm vàng bạc thật đến mua, một con dấu nhỏ một đồng Tiểu Thử tiền, mặc cả miễn bàn, muốn mua hay không thì tùy.
Có lẽ cảm thấy các phu nhân giàu có đến tiệm tơ lụa của Kiếm Khí Trường Thành, chưa chắc đã biết thứ kỳ diệu gì, mà con dấu có vẻ lặp lại "Quan đạo" ba lần kia, rất có thể sẽ bị bỏ xó rất lâu.
Trần Bình An bèn đổi một con dấu trắng khác để mài, khắc lại tám chữ:
"Hoa nguyệt đoàn viên, thần tiên quyến lữ."
Trần Bình An rẩy con dấu, lại cúi xuống thổi nhẹ, ngắm nghía trong lòng bàn tay một lúc, rất là hài lòng, đao pháp này, ý tứ này, con dấu này nếu không ai tranh nhau mua thì lão tử không mang họ Trần.
Việc làm ăn ở tiệm, không thể chỉ có phụ nữ chi tiền, mà còn phải có đàn ông đến mua, thì mới chứng tỏ nhị chưởng quỹ của tiệm lụa mình thực sự có bản lĩnh, vì thế Trần Bình An suy nghĩ một lát, nở một nụ cười mỉm, lại thoải mái khắc một con dấu khác:
"Nhân gian có nữ dung nhan đẹp, làm xấu hổ bầu trời ba ngọn đèn."
Phủ đệ kiếm tiên Tôn Cự Nguyên.
Chu Mai cùng Tương Quan Rừng cúi đầu, đứng dưới bậc thang của một đình nghỉ mát, còn lại Nghiêm Luật và những người khác, cũng không dám lộ chút nụ cười nào.
Trong đình, có một thiếu niên đang một mình tập đánh cờ, tên là Lâm Quân Bích.
Bàn cờ và bát đựng quân cờ đều là đồ vật yêu thích của riêng thiếu niên, đều là trọng bảo bậc nhất, nghe đồn sớm nhất là đồ trân tàng của Thành Bạch Đế, về sau gián tiếp đến tay Lâm Quân Bích. Trong đó hai chiếc bát đựng quân cờ, có hai câu minh văn:
"Khắp nơi khắp nơi, thần linh bảo vệ", "Người người mọi việc, thiên tâm che chở". Mà trên bàn cờ, quân cờ đen trắng, như hai vầng kiếm quang rực rỡ, mỗi quân đều phát ra những luồng kiếm khí màu sắc khác nhau, trên bàn cờ, trận đấu cờ đang giằng co, lại có kiếm khí bao trùm.
Mỗi lần Lâm Quân Bích cầm quân cờ đặt xuống, chỉ là việc vượt qua những kiếm khí quấn quýt kia, cũng đã khiến người ta hoa mắt, thấy rõ được thần ý.
Lâm Quân Bích thực ra cũng không hề trách mắng hai người, chỉ là nghe qua một lượt chuyện đã xảy ra, hỏi thêm vài chi tiết, nhưng Chu Mai và Tương Quan Rừng hai người tự mình lo lắng bất an.
Khó mà tưởng tượng được, Lâm Quân Bích lại xuất thân từ một dã tu ở núi, chỉ là những trải nghiệm sau này của cuộc đời, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã quá mức đặc sắc tuyệt diễm, khiến người ngoài rất dễ dàng bỏ qua thân phận xuất thân đường phố của thiếu niên này.
Lâm Quân Bích nhìn ván cờ, lại liếc cuốn sách dạy đánh cờ đặt trong tay, quay sang cười với mọi người:
"Không cần khẩn trương, ván cờ vẫn vậy, mọi người cứ về tu hành đi."
Ba ngày sau, ba người qua được ba cửa ải.
Sau đó Lâm Quân Bích gọi lại một người, "Biên Cảnh sư huynh, chúng ta đánh một ván cờ nhé?"
Người trẻ tuổi đã đi cùng Nghiêm Luật vừa rồi, gật đầu một cái, một mình đi vào đình ngồi xuống.
Khi nãy trên đường phố, sau khi Trần Bình An ra tay, người lộ vẻ chậm chạp nhất, chính là hắn.
Trước đó còn bất đồng ý kiến, gã kiếm tu trẻ tuổi tên là Biên Cảnh này, sau khi kéo bát đựng quân cờ đến bên cạnh, lại trở nên lười biếng, một tay chống cằm, giúp Lâm Quân Bích sắp xếp quân cờ vào trong bình, đối với những luồng kiếm khí kia, không giống Lâm Quân Bích cố ý né tránh, Biên Cảnh chọn cách cưỡng ép phá vỡ, mạnh tay lấy quân cờ.
Lâm Quân Bích vừa muốn lên tiếng.
Biên Cảnh đã phàn nàn:
"Ngươi nói đến lần thứ hai rồi đấy, trí nhớ của ta kém vậy sao, cứ giả vờ thua tên Tư Đồ Úy Nhiên kia đi, bằng không thì mặt mũi của Kiếm Khí trường thành bên này biết để đâu, về sau chúng ta phiền phức không hết, khó tránh khỏi sẽ làm chậm trễ Nghiêm Luật Chu Mai bọn họ yên tĩnh tu hành."
Lâm Quân Bích cười đáp:
"Vậy cũng tốt."
Biên Cảnh nói:
"Ngươi thắng trận đầu rồi, không có gì phải lo lắng. Thế nhưng trận thứ hai của Nghiêm Luật, ngươi có nắm chắc không?"
Lâm Quân Bích nói:
"Nắm chắc thì có, cũng không lớn. Nếu Biên Cảnh sư huynh hiện tại mới ở Long Môn cảnh, thì mọi sự không lo rồi. Ta và ngươi sau hai trận, đoán chừng đối phương sau này sẽ không còn cái tâm ý đó nữa, tìm chúng ta gây phiền phức."
Biên Cảnh trêu chọc:
"Vận khí của ta tốt, phá cảnh nhanh, cũng có sai à?"
Đối diện Kim Đan Biên Cảnh này, là một người duy nhất không thuộc về Thiệu Nguyên vương triều của bọn họ, thoạt nhìn hai mươi tuổi xuất đầu, thực ra sắp ba mươi, nhưng dù là ba mươi tuổi, có tu vi Kim Đan cảnh, vẫn là chuyện kinh thế hãi tục.
Sư phụ của Lâm Quân Bích là quốc sư của đại vương triều thứ sáu ở Hạo Nhiên thiên hạ, còn Biên Cảnh là đệ tử không ký danh của sư phụ Lâm Quân Bích.
Lâm Quân Bích biết không nhiều về lai lịch thật sự của vị kiếm tu "Quan Hải cảnh" tùy tiện không danh tiếng này, sư phụ không muốn nói nhiều. Lần này trên đường đi Đảo Huyền Sơn, ngoại trừ kiếm tiên Khổ Hạ thoáng nhìn ra chút manh mối, ngay cả vị lão tu sĩ Nguyên Anh kia cũng không biết cảnh giới thật sự của Biên Cảnh, còn Nghiêm Luật bọn họ, lại càng không rõ bên cạnh mình, có một con giao long đang ẩn mình bên cạnh, chỉ là thích thú xem chút trò cười.
Nếu nói hứng thú cá nhân lớn nhất của Lâm Quân Bích trong lần rèn luyện này, là tìm người đánh cờ, đồng thời mở mang kiến thức về kiếm thuật của hai vị đại kiếm tiên Tả Hữu.
Vậy thì nửa sư huynh Biên Cảnh, chính là chạy đến kiếm tiên Ngụy Tấn, người có thiên phú kiếm đạo đứng nhất Bảo Bình châu mà đến.
Chỉ là ở Mai Hoa viên trên Đảo Huyền Sơn này, Biên Cảnh sư huynh như có phúc duyên sâu, rất hợp ý với một phu nhân phụ trách trấn giữ sân nhỏ bên kia.
Còn ở quê hương Thiệu Nguyên vương triều bên kia, Biên Cảnh cho dù chỉ lấy thân phận kiếm tu Quan Hải cảnh, nhiều nhất cũng chỉ treo danh hiệu đệ tử không ký danh của quốc sư, vẫn lăn lộn rất thoải mái, cơ duyên không ngừng, có vài lúc Lâm Quân Bích còn muốn nghi ngờ, Biên Cảnh có phải là loại trích tiên trong truyền thuyết sinh ra đã thông suốt mọi chuyện hay không.
Lâm Quân Bích hỏi:
"Nghe nói Trần Bình An có một thanh tiên binh, đánh nhau long trời lở đất với Bàng Nguyên Tể kia, cũng không sử dụng. Ngươi tới giao chiến, thắng bại ra sao?"
Ngón tay của Biên Cảnh vuốt ve một quân cờ, đặt nó ra ngoài bàn cờ trên phiến đá, hai ngón tay khép lại, tùy tiện lau đi lau lại quân cờ trắng như tuyết kia, dường như đang bực bội với nó, thuận miệng nói:
"Tu đạo tu đạo, cuối cùng lại phải tranh giành hơn thua, không có gì hay."
Lâm Quân Bích mỉm cười, cầm một quân cờ, "Đoán trước?"
Biên Cảnh không vội đánh cờ, ngẩng đầu hỏi:
"Ngươi biết rồi à?"
Lâm Quân Bích gật đầu, "Lúc ngươi trở lại, rõ ràng bị thương, so với bình thường mặt tươi cười hơn, giọng nói cũng lớn hơn, ta liền đoán ra."
Biên Cảnh thở dài một tiếng, "Nhưng đối phương là Tào Từ đấy, thua không mất mặt chứ?"
Lâm Quân Bích gật đầu:
"Thua Tào Từ không mất mặt, nhưng tự mình đến tìm đánh, ta thấy không được sáng suốt cho lắm."
Biên Cảnh im lặng.
Lâm Quân Bích hiếu kỳ hỏi:
"Mấy quyền?"
Biên Cảnh hất cằm, chỉ vào quân cờ mà hai ngón tay hắn đang giữ.
Lâm Quân Bích nghi hoặc hỏi:
"Một quyền?"
Biên Cảnh cười nói:
"Xem thường sư huynh như vậy sao? Hai quyền! Một quyền phá phi kiếm của ta, một quyền đánh cho ta thất điên bát đảo. Chẳng qua nói thật, nếu ta không cần thể diện, vẫn có thể chịu thêm mấy quyền."
Lâm Quân Bích cười không nói thêm gì.
Biên Cảnh hỏi:
"Nếu Nghiêm Luật không có nắm chắc thắng, ngươi không có chút ý định khác sao?"
Lâm Quân Bích đáp:
"Ta sớm nhất có một dự định, nếu trận thứ hai bên Kiếm Khí trường thành là Quách Trúc Tửu ra chiến, ta sẽ phá cảnh ngay tại chỗ, nếu trận thứ ba là Cao Dã Hầu hoặc Tư Mã Úy Nhiên, thì ta lại phá cảnh. Nhưng từ khi ta ở lại chỗ này, ta đã thay đổi chủ ý. Bởi vì không cần thiết. Làm như vậy chỉ giúp người khác làm mai mối, vạn nhất Trần Bình An ở đây, sẽ có trận thứ tư, cuối cùng ta không phải là sư huynh, nhất định sẽ thua một người cũng đánh qua bốn trận là Trần Bình An, chỉ khiến cho Trần Bình An càng được lòng người."
Biên Cảnh trêu ghẹo:
"Ngươi để ý Trần Bình An vậy sao? Việc Chu Mai bọn họ gặp trở ngại ở quán rượu, cũng là do ngươi cố ý gây ra à?"
Lâm Quân Bích mỉm cười nói:
"Có thể được Lâm Quân Bích ta để ý, Trần Bình An nên cảm thấy cao hứng."
Còn Trần Bình An bị người nhớ đến không hay biết, đang ở trong một mật thất của phủ Ninh, bắt đầu luyện hóa vật bổn mạng thứ tư.
Sau thủy ấn ở phủ Thủy, đất ngũ sắc và tượng thần bằng gỗ, sẽ đến ngũ hành chi kim, cuối cùng mới đến ngũ hành chi hỏa, hiện vẫn chưa tìm được vật bổn mạng thích hợp.
Thủy Tự ấn được luyện hóa ở phía nam Bảo Bình châu, đỉnh mây Lão Long thành.
Đất ngũ sắc được luyện hóa gần cửa biển phụ cận nơi tể độc vào biển của Bắc Câu Lô châu.
Tượng thần bằng gỗ lấy được từ đạo quán trên đỉnh núi di chỉ tiên phủ, được luyện hóa trên đảo trong động thiên Long Cung.
Hiện tại thứ sắp được luyện hóa ngũ hành chi kim là một trang sách vàng chữ vàng, nói cho đúng là một bộ kinh Phật.
Về việc này, Trần Bình An đã hỏi qua sư huynh Tả Hữu xem có thích hợp không, Tả Hữu chỉ đáp một câu là có khí phách quân tử, có gì không ổn.
Đỉnh lò vẫn là chiếc Kim Quỹ Táo năm màu mà Lục Ung lão Nguyên Anh ở Đồng Diệp châu cho, phẩm trật cực cao, nhưng do quan hệ của Khương Thượng Chân, nửa mua nửa tặng, chỉ lấy của Trần Bình An năm mươi khối tiền Cốc Vũ.
Lục Ung từng nói "Kim tính không bại mục nát, vốn là của vạn bảo", vì vậy cái đỉnh lò này, thực chất là thích hợp luyện hóa ngũ hành chi kim nhất.
Trong mật thất, vô số thiên tài địa bảo đều được chuẩn bị đầy đủ.
Bên ngoài mật thất, Nạp Lan Dạ Hành ngồi xếp bằng, phụ trách canh giữ.
Ở Trảm Long đình trên sườn núi, Bạch ma ma đang cùng Ninh Diêu trò chuyện.
Bà lão cười nói:
"Cứ yên tâm đi, người hiền đều có trời giúp, cô gia nhà chúng ta là người có đạo, trời nhất định sẽ phù hộ. Huống chi học vấn của cô gia lại uyên thâm, tuy nói là môn sinh của Nho gia, có thể đi bốn phương, đi khắp nhân gian, chính là một vị bồ tát sống. Tiểu thư đừng lo lắng lần luyện hóa này."
Ninh Diêu vẫn có chút lo lắng, chỉ là cười cười nói:
"Bạch ma ma, những lời này đừng nói trước mặt hắn, hắn sẽ lại không được tự nhiên."
Bà lão cố tình nói:
"Là việc xưng hô cô gia sao? Cô gia cùng lắm là ngôn ngữ không quen thôi, trong lòng thì thoải mái vô cùng rồi."
Ninh Diêu bị làm phiền như vậy, tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn đôi chút, cười nói:
"Nếu luyện hóa thành công, hai ngày nữa ta sẽ cùng hắn đi xem cuộc chiến ba cửa ải."
Bà lão nói:
"Tiểu thư trước kia vốn không hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện này."
Ninh Diêu nói:
"Bây giờ ta cũng không có hứng thú, chẳng qua là muốn giải sầu cho hắn."
Im lặng một lát, Ninh Diêu nói:
"Bạch ma ma có thể không nhìn ra, nhưng chỉ khi luyện hóa ngũ hành chi kim, Trần Bình An sẽ gặp khó khăn nhất."
Bà lão hỏi:
"Là vì tâm tình khổ sở, hay là vì quan ải khó khăn?"
Ninh Diêu nói:
"Đều là cả hai."
Bà lão lập tức trở nên có chút thấp thỏm, so với tiểu thư nhà mình còn khẩn trương hơn.
Ninh Diêu cười nói:
"Bạch ma ma, không sao đâu, Trần Bình An luôn có thể tự mình giải quyết vấn đề khó khăn, từ trước đến nay đều như vậy. Nếu hắn biết chúng ta lo lắng, hắn sẽ càng lo lắng hơn. Nói cách khác..."
Ninh Diêu nhìn về phía võ trường bên ngoài đình nghỉ mát, "Không có gì khó khăn, hắn sẽ cảm thấy nuốt không trôi."
Bà lão gật đầu nói:
"Vậy thì tốt."
Ninh Diêu lấy ra một chiếc ấn từ trong tay áo, đưa cho bà lão, khẽ nói:
"Là ta trộm được."
Bà lão dở khóc dở cười, sau khi nhận lấy, nhìn vào ấn văn, xuất thần suy nghĩ, cẩn thận cất vào tay áo, khó giấu nổi ý cười:
"Chữ của cô gia, thật sự là quá đẹp."
Thật ra những chữ triện kia, rất ấm áp.
Tóc đen nhuộm trắng như tuyết, vẫn là một mỹ nhân.
Ninh Diêu lắc đầu, "Chính hắn từng nói chữ của mình rất khô khan, ngoài kiểu chữ Khải thì cũng tạm, còn Hành, Thảo, Triện thì chỉ học được chút da lông, rơi vào mắt người trong nghề chỉ để cho người ta chê cười, chỉ là dùng đối phó mấy loại con dấu chất liệu bình thường này, thì dư sức."
Bên ngoài mật thất, Nạp Lan Dạ Hành thấy hơi kỳ lạ, sao một canh giờ trôi qua, mà Trần Bình An vẫn chưa nhóm lò đan.
Trong mật thất, Trần Bình An vẫn nhắm mắt suy nghĩ, xuất thần.
Còn mập mạp Yến Trác đang thấp thỏm lo âu tại Yến gia, phủ đệ có bốn chữ to "Nhà ta có tiền" trên tường vô cùng lộng lẫy, đã sớm nhận được miếng con dấu kia, nhưng lại không dám lấy ra, cứ kéo dài mãi.
Hôm nay gã cứ chần chừ lưỡng lự, không đi tới hành lang bên ngoài thư phòng của phụ thân.
Thư phòng của phụ thân không có cửa, chỉ để gia chủ Yến gia này ra vào dễ dàng hơn.
Thật ra ban đầu không cần như vậy, là cha của Yến Trác tự quyết định, phá bỏ cửa phòng, nói không còn hai tay thì chính là không còn, dùng kiếm khí mở cửa đóng cửa, coi như trò vui sao?
Yến Minh đã sớm phát hiện hành lang bên phía con mình có động tĩnh, một người béo như thế, đi lại ầm ầm rung trời, tu vi của hắn Yến Minh hôm nay thế nào đi nữa, tốt xấu gì cũng là một Nguyên Anh, lẽ nào lại không biết.
Yến Minh cau mày nói:
"Không vào phòng thì tranh thủ thời gian cút đi."
Yến Trác đối với người cha này vẫn luôn kính sợ muốn chết, không còn cách nào, từ nhỏ đã sợ rồi, về sau người cha này, đại khái là hết hy vọng rồi, đối với hắn đứa con trai một dòng của Yến gia, ngay cả đánh chửi cũng không buồn, mãi đến lần cuối cõng Yến Trác trở về trang viên, sau đó người đàn ông mới xem như có chút sắc mặt tốt với con trai, thỉnh thoảng hỏi thăm tu hành của Yến Trác tiến triển, vào lúc đó, người cả đời tài giỏi nhất là cưng chiều con trai độc nhất phu nhân, đại khái là bị bày mưu tính kế, ngược lại lần đầu bắt đầu nghiêm khắc với Yến Trác, dù là tu hành, hay buôn bán, hoặc là kết giao bằng hữu, đều quản Yến Trác có phần chặt chẽ.
Yến Trác vô thức phải nghe lời cút đi, chỉ là đi ra ngoài vài bước, vẫn là khẽ cắn môi, hướng thư phòng, vượt qua ngưỡng cửa.
Yến Minh là một người trung niên có vẻ ngoài không dễ cười, hai ống tay áo trống không, ngồi trên ghế, trên bàn bày đầy sách vở, có một tinh linh nhỏ, chịu trách nhiệm lật sách.
Yến Minh nhíu mày hỏi:
"Có chuyện?"
Yến Trác run rẩy lấy ra con dấu, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Cha, đưa cho người. Không có gì con đi đây."
Yến Minh sửng sốt, bình thường con dấu, hỏi:
"Hết tiền tiêu rồi sao? Lại đưa cái này?"
Mặt Yến Trác đỏ bừng, thậm chí không dám giải thích gì, cúi đầu nhanh bước chân, rời khỏi thư phòng.
Đi ra hành lang rồi, Yến mập như trút được gánh nặng.
Phía thư phòng, con tinh linh nhỏ nhu thuận hiền lành, đầy sức sống đi đến con dấu, ngồi xổm người xuống, như khiêng mảnh gỗ, lấy con dấu cho chủ nhân xem.
Yến Minh nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi:
"Ngươi nói ta có phải quá nghiêm khắc với Trác nhi rồi không?"
Tinh linh nhỏ dùng sức gật đầu.
Yến Minh cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở nơi xa có một bức tường thành cao lớn.
Không dám chống kiếm trèo lên đầu tường, sợ làm lu mờ ba vòng trăng.
Cha ngươi ta đâu có bản lĩnh đó.
Tinh linh nhỏ trợn mắt, nó đã cẩn thận hầu hạ lão nhân này bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy mặt tươi cười như vậy.
Trên đầu thành.
Quân tử Vương Tể vừa mới đưa một quyển mới khắc bản bộ sưu tập ấn triện sách tiên kiếm trăm bài, giao cho vị Nho gia thánh nhân hôm nay tọa trấn Kiếm Khí trường thành, Diệp Lão Liên.
Mười phần thô ráp, hoàn toàn không thể so sánh với bộ sưu tập ấn triện sách thông thường của Hạo Nhiên thiên hạ, càng không cần nói đến bộ sưu tập ấn triện sách được môn đồ thư hương cất giữ tỉ mỉ.
Thánh nhân từng tờ lật qua, thấy chỗ thú vị thì mỉm cười.
Không có sơn thủy địa thế thuận lợi, nhưng là thành cao nhất nhân gian.
Trẻ con vui đùa ầm ĩ, kiếm tiên uống thỏa thích.
Khi vị Nho gia thánh nhân lật đến một trang, liền dừng tay lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Tể nhìn, là "Tiết sương giáng quất thị ba trăm miếng", cũng cười nói:
"Kiếm Khí trường thành nơi này, có lẽ tạm thời không ai biết cái thú vị ở đây."
Nho gia thánh nhân cười nói:
"Cũng có khả năng, chỉ là một loại khả năng, sẽ có những người vừa rảnh vừa có tiền, đi lật sách mua sách, tra xem lai lịch ấn văn."
! Trung Thổ thần châu Thiệu Nguyên vương triều, cũng như Bảo Bình châu Chu Huỳnh vương triều, kiếm tu đông đảo.
Vì vậy trận chiến ba cửa ải hôm nay, người xem đông như mây.
Địa điểm được chọn ở nơi tiếp giáp các vọng tộc thế gia của Kiếm Khí trường thành, khu phố Huyền Hốt nơi hào phú tụ tập.
Sở dĩ không phải phố Thái Tượng nơi gia tộc của Trần Tam Thu, Đổng Họa Phù ở là vì tự nhiên không dám, hơn nữa cho dù hai bên dám chọn ở đó thì đoán chừng cũng không ai đến xem.
Yến mập kiễng chân, nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ nói:
"Sao Trần huynh đệ ta vẫn chưa tới?"
Đổng Họa Phù đang gặm một cái bánh lớn, thiếu gia nhỏ của Đổng gia mua đồ, từ trước đến nay đều tính sổ vào đầu Trần Tam Thu và Yến Trác.
Phạm Đại Triệt liếc mắt nhìn về một cổng nhà xa xa, Trần Tam Thu vỗ vỗ vai hắn, Phạm Đại Triệt cười nói:
"Không sao đâu."
Ở hai đầu đường, lần lượt đứng Tề Thú, Cao Dã Hầu cầm đầu một đám kiếm tu bản địa, và Nghiêm Luật, Tương Quan Rừng cùng những đám kiếm tu nơi khác, vây quanh thiếu niên Lâm Quân Bích như vây quanh mặt trăng. Mà Biên Cảnh ở trong đám người đó, vẫn là người không dễ thấy.
Em gái của Cao Dã Hầu, Cao Ấu Thanh sẽ giữ cửa ải thứ nhất. Lần trước không lộ diện xem cuộc chiến, Cao Dã Hầu, hôm nay đương nhiên phải có mặt. Bàng Nguyên Tể đứng bên cạnh Cao Dã Hầu, đang cùng Cao Ấu Thanh dáng người nhỏ nhắn, nói chút chuyện cần chú ý. Không phải Cao Dã Hầu không muốn, thật sự là cô em gái này, chưa bao giờ thích nghe hắn lải nhải.
Lâm Quân Bích chậm rãi đi ra phía trước, Cao Ấu Thanh bước nhanh về phía trước.
Hai bên đều không có ý định dùng phi kiếm, dần dần xích lại gần.
Có một đám địa tiên kiếm tu ngồi xổm trên bậc thềm ở trước cổng một phủ đệ, cười nói:
"Cao nha đầu, đối phương lớn lên tuấn tú quá, xứng với ngươi đó, chỉ cần đánh thắng hắn, vác lên vai chạy đi, tìm nơi không ai, không phải muốn làm gì thì làm sao!"
Cao Ấu Thanh không để ý tới, tâm thần tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đang càng lúc càng đến gần.
Lâm Quân Bích lại nhàn nhã, nhìn trái ngó phải, đánh giá các phủ đệ hào phú hai bên đường Huyền Hốt.
Hai vị kiếm tu Quan Hải cảnh.
Chỉ một kiếm, đã phân thắng bại.
Cao Ấu Thanh trước tiên tế ra phi kiếm bản mệnh, xé gió mà đi, thoắt một cái, không cần thanh thế.
Phi kiếm của Lâm Quân Bích xuất phát sau nhưng đến trước, nhẹ nhàng đánh bay phi kiếm bản mệnh của Cao Ấu Thanh không nói, còn trong nháy mắt lơ lửng trước mi tâm của Cao Ấu Thanh.
Sắc mặt Cao Ấu Thanh trắng bệch.
Phi kiếm trước mi tâm bỗng nhiên biến mất, Lâm Quân Bích đã xoay người bước đi.
Nghiêm Luật hít sâu một hơi, từ trong đám người đi ra, gặp thoáng qua Lâm Quân Bích.
Lâm Quân Bích vừa đi vừa cười nói:
"Ngươi ngược lại có thể chậm một chút để phân thắng bại."
Nghiêm Luật gật đầu liên tục.
Vô số kiếm tu đang xem náo nhiệt ở hai bên đường, ngược lại không ai huýt sáo hay chửi bới, cùng cảnh chi tranh, trong nháy mắt đã phân thắng bại, chính là bản lĩnh của đối phương.
Có điều thiếu niên kia cũng quá đáng đánh rồi.
Đều sắp đuổi kịp vị chưởng quỹ thứ hai của quán rượu rồi.
Nhắc ai người đó đến.
Vị chưởng quỹ thứ hai kia, cùng Ninh Diêu sóng vai bước đến, vừa hay xuất hiện từ đường bên phía Lâm Quân Bích.
Lâm Quân Bích nhìn về phía nam tử áo xanh mặt tái nhợt, hình như đang ốm yếu kia, cười một tiếng, mắt nhìn không thêm nữa, ngược lại cô gái bên cạnh người kia, nghe nói lại càng giỏi hơn nhiều, lời khen ngợi, vô số kể, ở bên Vườn Mai Hoa của Đảo Huyền Sơn, hắn Lâm Quân Bích đã nghe không ít rồi, có điều một Quan Hải cảnh chưa đến mười tuổi, làm sao lại giỏi rồi chứ? Kiếm tu mắc kẹt bình cảnh Kim Đan hơn hai mươi tuổi, chưa phải Nguyên Anh có đúng không? Thì càng không tính là giỏi đến mức như cái gì vô địch thiên hạ được đi?
Lâm Quân Bích lắc đầu, hắn nhìn cô mấy lần, thậm chí không thấy cô là một người phụ nữ xinh đẹp, so với Ninh Diêu ở Kiếm Khí trường thành trong tưởng tượng, kém quá nhiều.
Trần Bình An hai tay lồng trong tay áo, chậm rãi đi, quay đầu liếc nhìn thiếu niên kia, cười nói:
"Quản tốt ánh mắt."
Cả con đường lập tức tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi, trêu chọc người nhà, Kiếm Khí trường thành thật ra luôn như vậy.
Nhất là cái tên chưởng quỹ thứ hai kia, cũng không phải là cô bé Cao Ấu Thanh, tên này mặt dày lắm, kiếm tiền còn mất hết lương tâm hơn đánh nhau.
Lâm Quân Bích mỉm cười nói:
"Nói chính ngươi sao?"
Sau khi Trần Bình An nói xong, cũng không nhìn thiếu niên đó nữa, ngược lại nhìn Biên Cảnh đang trốn trong đám người.
Biên Cảnh thần sắc như thường, nhưng trong lòng hơi lẩm bẩm, lúc trước ở quán rượu, mình đã lộ sơ hở rồi sao? Không thể nào.
Ninh Diêu giật nhẹ ống tay áo Trần Bình An, Trần Bình An dừng bước, nhẹ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Ninh Diêu nhìn hắn.
Trần Bình An cười gật đầu.
Vì vậy Ninh Diêu quay người lại đối với Lâm Quân Bích nói:
"Muốn ngươi quản tốt ánh mắt, ngươi liền quản tốt ánh mắt."
Lâm Quân Bích giật giật khóe miệng.
Sau đó Ninh Diêu nói một tràng.
Cả đường trong nháy mắt im lặng.
Trần Tam Thu cùng Yến Trác nhìn nhau, đều thấy được vẻ thương hại trong mắt đối phương, vì vậy hai người cố sức nhịn cười.
Không chỉ có thế, thậm chí từng vị kiếm tiên trấn giữ trên đầu thành, đều trực tiếp ngự kiếm bay tới, ngay cả thần thông quản lý núi sông đều không cần rồi.
Bởi vì Ninh Diêu vừa mới nói:
"Nếu ngươi dám tạm thời phá cảnh, dùng cảnh giới Long Môn xuất kiếm, ta liền để ở cảnh giới Quan Hải, nếu ngươi lại phá cảnh, dùng cảnh giới Kim Đan xuất kiếm, ta liền để ở cảnh giới Long Môn. Bây giờ ngươi có muốn nhận thua không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận