Kiếm Lai

Chương 558: Trần Bình An Uống Rượu (5)

Buổi chiều hôm đó, ông lão mở mắt đứng dậy, trầm giọng nói: "Bắt đầu luyện quyền. Hôm nay chỉ rèn luyện hồn phách, khử hết cặn bã trong người ngươi."

Trần Bình An mở mắt tỉnh lại, thở dài, im lặng đi lên lầu hai.

Sau đó lại được tiểu đồng áo xanh cõng xuống rời khỏi lầu hai, một lần nữa nửa đêm tỉnh lại, ăn một chút cơm, cho dù không có chút khẩu vị nào, Trần Bình An vẫn gắng gượng nuốt xuống, nhìn tay cầm đũa của lão gia nhà mình cứ luôn run rẩy, gắp mấy lần mới được, nữ đồng váy hồng nước mắt đầy mặt.

Tiểu đồng áo xanh chỉ đành cúi đầu và cơm.

Lần này Trần Bình An nghỉ ngơi chốc lát, ngồi ở bên cửa, hai tay run run luyện tập kiếm lô, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.

Suốt một tuần trời, ba ngày rèn luyện thần hồn, một ngày rèn đánh thể phách.

Mỗi lần ông lão ra tay, đều cân nhắc vừa chuẩn, bảo đảm Trần Bình An sau mỗi ngày sẽ chịu khổ hơn một chút, cho nên không có chuyện từ từ quen thuộc, thích ứng với nỗi đau đớn kia.

Trần Bình An càng thêm trầm mặc, trong một ngày dù có tỉnh táo cũng không nói lấy một câu.

Thi thoảng nữ đồng váy hồng hỏi thăm điều gì, hoặc là muốn giúp lão gia nhà mình vui vẻ hơn một chút, ban đầu Trần Bình An chỉ cười lắc đầu, sau đó thì chỉ cau mày, cuối cùng còn có một lần mặt đầy vẻ tức giận, tuy nhìn ra được Trần Bình An đang khắc chế áp lực, nhưng mà tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng đều bị kinh sợ tột cùng.

Lúc đó Trần Bình An muốn nói lại thôi, môi khẽ nhúc nhích, nhưng mà trước sau không nói gì, chỉ leo lên giường nằm, nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là tỉnh, thậm chí người ngoài cũng không biết là sống hay chết.

Tiểu đồng áo xanh từng thử dò hỏi Ngụy Bách, rốt cuộc khi bị đánh, Trần Bình An đã đau đớn đến chừng nào.

Ngụy Bách ngẫm nghĩ, nói ngày đầu tiên Trần Bình An gặp khổ, đại khái giống như phàm phu tục tử bị người ta dùng đao mà băm mười ngón tay, cả xương lẫn thịt đều bị băm thành thịt vụn, nhưng vẫn phải cố hết sức giữ mình tỉnh táo. Mỗi ngày sau đó sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Ngày đầu tiên mà thôi.

Sau đó, tiểu đồng áo xanh không hỏi về vấn đề này nữa.

Hắn bắt đầu tu hành.

Trở nên siêng năng hơn cả nữ đồng váy hồng.

Có một hôm, Trần Bình An ngồi trên ghế trúc trong màn đêm, tựa lưng vào ghế, Ngụy Bách chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn vầng trăng treo giữa bầu trời đêm.

Trần Bình An khàn khàn hỏi: "Ngụy Bách, có thể phiền ngươi giúp ta hỏi một tiếng, Nguyễn sư phụ đúc kiếm gì đó đã thành công chưa?"

Lần này Ngụy Bách cười không nổi, chỉ thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Ta sẽ đi hỏi thăm thử, nhưng mà nói trước, lần này Nguyễn Cung mở lò đúc kiếm, là lần đầu tiên ông ta ra tay sau khi rời khỏi Phong Tuyết miếu, tất nhiên sẽ rất coi trọng, cho nên Nguyễn Cung chắc chắn không muốn phân tâm, chưa chắc có thể trả lời cho ta biết."

Trần Bình An ừm một tiếng.

Trần Bình An đã bất chấp cái gì tiêu tiền như nước, mấy ngày đầu tiên hắn còn âm thầm ghi nhớ tính toán trong lòng, sau đó thì hoàn toàn không còn tâm tư làm chuyện này nữa.

Gần đây nữ đồng váy hồng và tiểu đồng áo xanh không biết cố ý hay vô tình mà luôn để Trần Bình An ở một mình, không tới quấy rầy hắn nữa.

Trần Bình An đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Giúp ta nói với bọn họ một tiếng, xin lỗi, ta không phải cố ý, có những lúc thật sự không nhịn được."

Ngụy Bách hỏi: "Sao không tự mình đi nói?"

Trần Bình An hơi ngẩn người ra, cười khổ nói: "Ta cũng không biết vì sao, giống như chỉ cần nghĩ đến chuyện này, sẽ mệt chết đi được, ta sợ nói ra rồi, ngày mai luyện quyền sẽ không chống chọi nổi."

Ngụy Bách gật đầu nói: "Có vẻ mơ hồ, nhưng ta có thể miễn cưỡng hiểu được. Yên tâm đi, ta sẽ nói giúp ngươi, bọn họ cũng sẽ thông cảm."

Trên đời này, trên con đường tu hành võ đạo, e rằng không có nhiều võ phu có thể làm được như vậy. Một lần vài lần, cách nhau ra thì sẽ rất bình thường, nhưng ngày nào cũng phải chịu những đau đớn như vậy, chắc chắn không mấy ai làm được.

Ông lão lặng yên không một tiếng động đứng ở dưới mái che lầu hai, sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì chỉ cười cười, rồi xoay người trở về trong phòng ngồi lại.

Ngụy Bách không thể hoàn toàn hiểu được là chuyện bình thường, bởi vì thứ ông lão ra quyền chính là một loại "Thần Nhân Lôi Cổ thức" không ngừng tích lũy chồng chất, là một loại rèn luyện tâm tính ẩn chứa cấp bậc sâu hơn nữa.

Rèn luyện thể phách, tẩy trừ kinh mạch, chặt tủy mọc xương là bước thứ nhất, gan lớn hồn phách mạnh mẽ mới là bước thứ hai, nhưng thử thách thật sự vẫn là trụy tâm, tựa như ông lão nhiều lần dùng dùi lớn bén nhọn đâm mạnh vào nội tâm thiếu niên, có thể tưởng tượng được tư vị trong đó sẽ như thế nào.

Thật ra ông lão cũng rất kinh ngạc, một là thiếu niên đến nay vẫn chưa phát điên, vẫn còn đang cắn răng chống chọi, đánh chết không muốn nói câu "Ta không luyện quyền nữa”. Thứ hai là sự huyền diệu của lầu trúc này, thật sự là tuyệt không thể tả.

Trần Bình An nằm ở trên giường, sau khi đắp chăn thì cuộn người lại, mặt hướng về vách tường, một tay cố gắng bịt miệng lại.

Ở trong khe hở ngón tay, có tiếng nghẹn ngào.

Lại một tuần nữa trôi qua.

Trong một tuần này, kiếp nạn mà hắn gặp phải càng cực kỳ bi thảm.

Trong đó có lần ông lão còn yêu cầu Trần Bình An tự lột da rút gân bản thân, phải tự tay làm!

Có một đêm, Trần Bình An băng bó khắp người như cái bánh chưng ngồi trên ghế trúc, đột nhiên đứng lên, thân hình khẽ lắc lư đi về phía vách núi ngoài cửa.

Dường như hắn muốn luyện tập tẩu thung đã lâu không luyện, chỉ là sau một lần thì đành phải từ bỏ.

Trần Bình An ngơ ngác quay đầu nhìn về phía trấn nhỏ, môi run run, muốn khóc mà không khóc thành tiếng được.

Đột nhiên hắn hỏi: "Ngụy Bách, ta biết ngươi ở gần đây, ngươi có thể mang cho ta một bầu rượu hay không?"

Ngụy Bách gật đầu, "Trên người ta còn."

Một bầu rượu đã mở nắp từ chỗ cao chậm rãi hạ xuống trước mặt Trần Bình An, sau khi đưa tay tiếp lấy, Trần Bình An quay đầu nhìn về phía lầu trúc, "Có thể uống không?"

Trên lầu hai truyền tới một tiếng cười lạnh, "Uống rượu thì có là gì, có bản lãnh thì sau này vật tay với Đạo tổ Phật Đà, mới được xem là có hào khí!"

Trần Bình An quay đầu, trăng sáng sao sáng, nhìn về phía sơn sơn thủy thủy xa xôi phía nam, hắn cúi đầu ngửi mùi rượu.

Hắn từng cõng một lão tú tài say rượu, ông lão ra sức vỗ vai hắn, la lối "Thiếu niên thì phải uống rượu chứ!"

Thiếu niên vẻ mặt cô quạnh đã lâu bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn, uống một ngụm rượu mạnh, không ngừng ho khan, giơ bầu rượu lên cao, kiệt lực hô: "Uống rượu thì uống rượu! Luyện quyền thì luyện quyền!"

Sau một lát, thiếu niên kìm nén nửa ngày, vẫn không nhịn được sặc tới ứa nước mắt vì ngụm rượu mạnh, nhỏ giọng oán giận: "Rượu thật khó uống..."

Nhưng thiếu niên vẫn buộc bản thân uống một hớp lớn, vừa ho khan vừa cất cao giọng nói: "Trên sách nói, mỹ nhân tặng ngã kim thác đao, hà dĩ báo chi anh quỳnh dao. Nghĩa là: Mỹ nhân tặng ta dao mạ vàng, biết lấy gì để báo đáp, chỉ có ngọc quỳnh dao ! Rượu không dễ uống, nhưng mà những lời này, thật sự là đẹp cực kỳ!"

Cuối cùng thiếu niên bỗng nhiên hơi đỏ mặt, không biết là do uống rượu, hay là mắc cỡ, hắn nhìn về phương xa mà khẽ gọi một tiếng, như là đang lặng lẽ hỏi thăm cô gái mà hắn thích, nè, cô có nghe thấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận