Kiếm Lai

Chương 569: Nếu không vướng bận trong lòng (1)

Sau khi rời khỏi ngõ Đào Diệp, Tào Hi bắt đầu lang thang đi bộ, đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ, lão phú ông này cười tủm tỉm, người ngoài không biết ông ta có thân phận hiểm hách nên Tào Hi có thể tán dóc vài câu với bất cứ ai. Nếu không phải hôm nay bảo bối Ly Châu động thiên đều bị cướp đoạt hầu như không còn gì thì với tính tình "Nhạn quá bạt mao". Nghĩa là phạm chuyện gì có lợi sẽ quyết không bỏ qua của Tào Hi ở Bà Sa Châu, còn không lật cả trấn nhỏ lên mới lạ. Tào Hi trong lòng rất hận vương triều Đại Ly trước đó cường mua cường bán, dựa theo lời nói do con cháu Đại Ly Tào Thị mật tín, Đại Ly sưu tập pháp bảo giống như tát cạn sông để bắt cá, thật sự thu hoạch rất phong phú, ngay cả tu vi cao như Tào Hi cũng có phần thèm muốn.

Trong chiến dịch Đồ Long, nhóm tam giáo bách gia tiên hiền huyết chiến một trận tại đây, đánh cho long trời lở đất, thi thể rơi như tuyết, sau đó bốn vị thánh nhân từ trên trời giáng xuống, quy định phạm vi hoạt động, toàn bộ bảo bối cứ như vậy mà giữ lại bên trong tiểu động thiên, sáu mươi năm mở cửa đón khách một lần, mọi người dựa vào bản lãnh, bỏ tiền vào cửa, dựa vào nhãn lực để kiểm tra bảo bối, nhiều người may mắn sau khi đi ra ngoài cảnh giới đã tăng vọt.

Tào Hi do dự một chút, lẩm bẩm: "Con cháu tự có phúc con cháu cái rắm, không chỉ điểm vài câu, ta thấy không an tâm."

Hắn đi vào nha thự Đốc tạo quan, người gác cổng là người nhãn lực không tốt, lại không có tư cách biết được chuyện nhà họ Tào và chuyện trên núi, khí thế hùng hổ chặn Tào Hi ở ngoài cửa, Tào Hi cũng không tức giận, cười ha ha đứng ở ngoài cửa nha thự nói chuyện phiếm với người gác cổng, còn nói qua nói lại rất thân thiện. Kết quả Tào Tuấn dọn khỏi Tào Thị tổ trạch tới đây tạm cư, sau khi nhận thấy chuyện khác thường liền cấp tốc báo lại Đốc tạo quan Tào Mậu một tiếng, trưởng tôn đời này của Thượng Trụ quốc Tào Thị sợ tới mức lập tức chạy ra cửa lớn, nhìn thấy lão tổ tông mong nhớ ngày đêm, không nói hai lời liền ngã nhào xuống đất, dập đầu bôm bốp.

Khiến người gác cổng vốn chỉ là quan lại chức nhỏ sợ tới mức hồn phi phách tán.

Đừng thấy Tào Mậu chuyện trò vui vẻ ở bên quận thủ Ngô Diên, trong lòng y vốn không xem Ngô Diên, vị đệ tử quốc sư xuất thân bần hàn này ra gì. Huống chi y lại là quý công tử có tiếng kinh thành Đại Ly. Vậy mà hôm nay đứng trước mặt Tào Hi lại quỳ sụp xuống đất, thật sự không dám qua loa. Chuyện này cũng không thể trách Tào Mậu không giữ chừng mực, Tào Hi là lão tổ tông lớn nhất của gia tộc, còn cao cao tại thượng hơn so với tổ tông đã giành được danh hiệu Thượng Trụ quốc cho gia tộc. Tào thị chỉ có con trai trưởng mỗi một đời mới có tư cách biết được bí mật to lớn này, để mà vào thời khắc nguy cấp thì tiết lộ ra, lão tổ nhà mình, Bà Sa châu lục địa kiếm tiên, nửa chủ nhân Trấn Hải Lâu, đây là bùa hộ mệnh còn hiệu quả hơn kim bài miễn tử.

Tào Hi đi đến bên cạnh Tào Mậu, dùng chân đạp một cái, "Đứng lên đi, bớt làm mất mặt ở đây đi."

Tào Mậu vội vàng đứng dậy, ngay cả bụi đất dính trên quan phục cũng không dám phủi, người trẻ tuổi kích động đến hốc mắt đỏ bừng, sự kích động phát ra từ phế phủ.

Nhân vật thần tiên thượng ngũ cảnh, há muốn gặp là có thể gặp? Huống chi còn là tổ tông đại danh viết rành rành trên gia phả nhà mình!

Có một ngọn núi lớn để dựa vào như vậy, về sau đừng nói là vương triều Đại Ly ở góc nhỏ này, cho dù là ở cả tòa Bảo Bình châu, con cháu Tào thị cũng có thể đi ngang được.

Tào Hi hỏi: "Đã điều tra rõ nguyên quán của Trần Bình An chưa?"

Tào Mậu vô cùng cung kính nói: "Khởi bẩm lão tổ, đã điều tra xong, cũng không có gì đặc biệt, truy tìm nguồn gốc mấy trăm năm, đều là người bình thường ở trấn nhỏ, thậm chí ngay cả một Luyện khí sĩ cũng không có để điều tra."

Tào Hi ừ một tiếng, "Vậy chuyện này sẽ đơn giản thôi. Chỉ là chuyện này vẫn rất kỳ quái. Một là Trần thị Long Vĩ Khê đã động tay động chân, hai là một vị lão tổ nào đó có khí vận quá 'Độc', thu không đủ chi, xài trước phúc duyên mấy chục đời con cháu. Quên đi, những chuyện này không cần phải xen vào, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà thôi."

Tào Mậu khom lưng, muốn dẫn lão tổ tông đi về đại sảnh nha thự, Tào Hi tức giận nói: "Chức quan to như rắm, ta ngồi ở bên trong đại sảnh kia mà phát ngại."

Tào Mậu có phần luống cuống tay chân.

Hắn thật sự không có một chút kinh nghiệm nào về giao tiếp cùng tổ tông thần tiên, có lẽ nếu ông nội hắn, gia chủ đời này của Tào thị Thượng Trụ quốc mà có mặt ở đây thì cũng sẽ lúng túng giống như hắn.

Tào Hi đứng dưới cổng ở quảng trường nha thự, cười lạnh nói: "Tào Tuấn, ngươi cút ra đây cho ta."

Không bao lâu, Tào Tuấn đeo song kiếm dài ngắn lười biếng đi tới, nhìn thấy Tào Hi cũng không chỉnh đốn lại, cười nói: "Thế nào, ở bên Tạ trạch kia bị chọc túc, muốn lấy ta làm nơi trút giận, chạy từ thật xa tới đây, chỉ vì muốn lôi ta ra mắng một trận?"

Tào Hi liếc mắt nhìn Tào Tuấn, "Chẳng ra sao!"

Tào Tuấn ha ha cười nói: "Biết sao được, giống tổ tông."

Ở sâu trong nội tâm Tào Mậu có chút hâm mộ kiếm khách trẻ tuổi xuất thân đồng tộc chỉ biết tên họ này, thế mà dám can đảm cà khịa khi nói chuyện với lão tổ.

Tào Hi trầm mặc một lát, nhìn kỹ bố cục và phong thuỷ lưu chuyển của nha thự, không chút dấu hiệu mà hỏi: "Có phải Nha thự vừa mới làm lại hay không? Ai đưa ra chủ ý? vậy".

Tào Mậu nhìn quanh bốn phía, lúc này mới thấp giọng nói: "Là ông nội cầm bản vẽ nha thự, đi khẩn cầu một cao nhân họ Lục ở nơi kinh thành, giúp chỉ bảo vài câu. Lão tổ tông, sao vậy, không ổn sao?"

Tào Hi sắc mặt âm trầm không thôi, "Không ổn à? Rất ổn đó chứ, so với trước kia càng thêm tàng phong tụ thủy, chỉ thay đổi một chút, lại trở thành bút tích tuyệt diệu vẽ rồng điểm mắt, quá nửa sẽ trở thành mảnh đất long hưng của Tào Mậu ngươi. Hả, đừng hiểu lầm, ngươi không có mệnh tốt làm chân long thiên tử, đời này của ngươi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho đến lúc chết cũng chỉ là thừa kế thế tập tước vị Thượng Trụ quốc, nếu như may mắn, tương lai có thể là trung hưng chi tổ được ghi trong gia phả."

Tào Mậu mừng như điên, như thế nào cũng không che giấu được cảm xúc.

Tào Tuấn theo thói quen hí mắt mỉm cười.

Tào Hi lại có chút bất đắc dĩ, mình thật vất vả tạo ra đại gia tộc thịnh vượng nối dõi, như thế nào kết quả lại xuất hiện mấy thùng cơm vô dụng bất lực, Thượng Trụ quốc một vương triều cũng khiến hắn cười toe toét như vậy?

Nhất thời tâm trạng của Tào Hi rất tệ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận