Kiếm Lai

Chương 194: Đệ tử tiên sinh, sư huynh sư đệ (2)

Ngô Diên nhìn về phía bộ câu đối xuân trên bàn, cầm một tấm lên cẩn thận quan sát, ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, bộ câu đối này là ai viết? Người này rất thú vị.”

Thôi Sàm ngáp một cái, đổi sang tư thế thoải mái lười biếng, hơn rúc vào trong ghế dựa, “Tạm thời vẫn tên là Tống Tập Tân, nhưng nhắm chừng qua vài năm nữa, sẽ sửa về cái tên cũ từng bị gạch đi trên hồ sơ của Tông Nhân phủ, Tống Mục.”

Ngô Diên lập tức cảm thấy câu đối nhẹ bẫng này thật sự phỏng tay.

Hắn không nhịn được hỏi: “Tiên sinh lấy câu đối xuân này làm gì?”

Thôi Sàm cười nói: “Cho vị sư huynh bảo bối kia của ngươi tăng thêm chút kiến thức, đỡ phải thường xuyên nói ta ỷ nhiều tuổi mới có thể viết chữ đẹp hơn hắn. Bây giờ tốt rồi, câu đối xuân này là huynh đệ ruột của hắn viết, ta không tin hắn còn có thể tìm được lý do gì nữa.”

Ngô Diên nhịn cười, thấp giọng nói: “Ví dụ như Tống Tập Tân ở nơi hương dã, cả ngày không có việc gì làm, chỉ để ý luyện chữ, cho nên cần cù bù thông minh, cho nên chữ viết ra sẽ đẹp hơn chẳng hạn?”

Vẻ mặt Thôi Sàm đầy kinh ngạc, “Vậy cũng nói được?”

Ngô Diên cười gật đầu, “Tiểu sư huynh nói được.”

Thôi Sàm lắc đầu nói: “Nói ngàn nói vạn, vẫn là đánh ít quá, quy củ từ trước tới giờ là từ côn bổng mà ra.”

Ngô Diên đặt câu đối xuân kia lại trên bàn, tùy ý nói: “Tiên sinh của tiên sinh, nhất định rất trọng quy củ.”

Ngô Diên trước nay không biết tiên sinh nhà mình theo học từ nơi nào, thậm chí ngay cả văn mạch truyền thừa đại khái cũng không rõ lắm. Chỉ sợ toàn bộ Đại Ly, người biết được việc này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thôi Sàm đột nhiên hơi ngồi thẳng người lên, “Sai rồi, tiên sinh dạy ta, không khác lắm với cách ta dạy cho các ngươi, giống nhau cả, cho nên tiên sinh của ta mới dạy dỗ ra một đệ tử như ta, quên nguồn quên gốc, làm người quên gốc, ừm, còn có khi sư diệt tổ nữa.”

Ngô Diên cho rằng mình nghe lầm.

Thôi Sàm lạnh nhạt nói: “Ngươi không nghe lầm đâu.”

Thôi Sàm duỗi cái lưng mỏi, “Lúc ta theo học, còn chưa cấp tiến như bây giờ, chỉ dám đưa ra nghị luận ‘học vấn công lao sự nghiệp, kiêm cả hai thứ’, tiên sinh liền thưởng ta tám chữ to ‘Thế phong nhật hạ chi tội khôi họa thủ’. Thế phong nhật hạ nghĩa là phong tục lề thói xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi, còn tội khôi họa thủ nghĩa là đầu sỏ gây tội.”

Thôi Sàm càng lúc càng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt đệ tử mình ở đối diện, “Ngươi biết điều đáng giận nhất là gì không? Là vị tiên sinh này của ta, không đợi ta nói hết đề tài thảo luận, đã ngắt lời ta, tiên sinh luôn xưa nay nổi danh vì nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, thậm chí không muốn vì vấn đề này mà suy nghĩ thêm một ngày, một canh giờ, một nén nhang, không hề, cứ như vậy ném thẳng cho ta tám chữ đó. Ta có sư đệ, mỗi lần hỏi tiên sinh những điểm nghi vấn của kinh điển, tiên sinh ta mỗi lần như vậy đều suy nghĩ rất lâu, dốc lòng dạy bảo, sợ xuất hiện chút lệch lạc, trong đó có một lần, ngươi có biết tiên sinh nhà ta suy nghĩ bao lâu, mới đưa ra đáp án không?”

Thôi Sàm đưa một ngón tay.

Ngô Diên cố gắng suy nghĩ theo hướng nhiều, thăm dò nói: “Một tháng?”

Giờ khắc này, Đại Ly quốc sư xuất hiện với diện mạo thiếu niên thanh tú trước mặt người ngoài, sắc mặt cổ quái đến cực điểm, tựa cười mà không cười, giống khóc mà không phải khóc, “Mười năm.”

Ngô Diên nuốt nuốt nước miếng, cũng không dám nói thêm một chữ.

Thôi Sàm thở ra một hơi nặng nề, tự giễu: “Cố nhân chuyện xưa, đống giấy lộn, đã không quan trọng nữa. Huống chi dẫu có quan trọng thì cũng có làm sao?"Thôi Sàm đứng lên, thu hồi cảm xúc phức tạp hiếm thấy đó, nói với Ngô Diên: “Hôm nay bảo ngươi tới nơi này là muốn ngươi gặp một người, ta bận chút chuyện trước, ngươi ra cửa chờ.”

Ngô Diên như được đại xá, đứng dậy rời khỏi.

Thôi Sàm đi đến bên cạnh thiếu niên si ngốc dung mạo thanh tú kia, ngồi xổm xuống phía sau, chống cằm, như là đang tìm tỳ vết.

Giữa trời chiều, Ngô Diên mang theo một nam tử đội nón đi vào đại sảnh, Thôi Sàm lúc này mới đứng lên, nói với hai người bọn họ: “Người một nhà, ngồi đi.”

Sau khi người nọ ngồi xuống, nhẹ nhàng tháo chiếc nón, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn lại tái nhợt có nét bệnh tật, tinh thần khí toàn thân cực kỳ không ổn, như là bị thương nặng, ho khan không ngừng, tản mát ra mùi máu tươi thoang thoảng.

Sắc mặt Ngô Diên ngưng trọng: “Thôi Minh Hoàng của thư viện Quan Hồ?!”

Sau đó Ngô Diên nhanh chóng nhìn về phía tiên sinh nhà mình.

Thôi Sàm, Thôi Minh Hoàng. Đại Ly quốc sư, thư viện Quan Hồ.

Chẳng lẽ?

Da đầu Ngô Diên phát tê, trong lòng chấn động, bắt đầu lo lắng nhà mình có thể còn sống rời khỏi tòa nhà này hay không.

Tiên sinh giết người, câu treo cửa miệng là làm việc theo quy củ.

Nhưng vấn đề là Luyện khí sĩ của Đại Ly vương triều, hầu như không ai có thể lý giải quy củ của tiên sinh.

Cho dù là đệ tử đích truyền như Ngô Diên cũng chưa bao giờ dám cho rằng mình thật sự hiểu biết tâm tư của tiên sinh. Thôi Sàm chuyển cái ghế dựa đến bên cạnh thiếu niên chất phác, đưa lưng về phía Ngô Diên và Thôi Minh Hoàng, cười nói: “Không cần căng thẳng, một vị là con em gia tộc mà ta rất ưa thích, một vị là môn sinh đắc ý có hi vọng kế thừa y bát của ta, cho nên hai người các ngươi không cần đoán đi đoán lại, có thể suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt đẹp.”

Ngô Diên to gan, hỏi: “Tiên sinh xuất thân từ Thôi thị?”

Thôi Sàm không để ý tới.

Thôi Minh Hoàng cười khổ nói: “Sư bá tổ đã sớm bị Thôi gia trục xuất khỏi tông tộc, còn hạ lệnh sinh không cùng tổ đường, chết không cùng phần mộ.”

Sắc mặt Ngô Diên lúc sáng lúc tối.

Thôi Sàm từ đầu tới cuối vẫn không quay đầu, cười nói: “Yên tâm, những chuyện cũ bẩn thỉu đó, hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta ngay từ đầu đã biết hết. Đúng rồi, Thôi Minh Hoàng, bất cứ vấn đề kế tiếp nào của Ngô Diên, ngươi không biết thì thôi, biết thì nói hết.”

Ngô Diên khẽ động tâm, trực tiếp hỏi một vấn đề lớn nhất, “Cái chết của Tề Tĩnh Xuân là do tiên sinh gây ra?”

Thôi Sàm không muốn mở miệng nói chuyện.

Thôi Minh Hoàng sắc mặt như thường, trả lời: “Trước đó Tề Tĩnh Xuân  từng nhận được một phong thư mật, đến từ thư viện Sơn Nhai, người viết thư nói cho Tề Tĩnh Xuân biết, vị tiên sinh tự nhốt ở Công Đức Lâm học cung của bọn họ, thật sự đã chết rồi.”

Ngô Diên nhíu nhíu mày, đây là một việc bí mật to lớn hắn chưa từng nghe nói, nhắm chừng là tin tức chỉ có nhân vật làm chủ ba đại học cung và bảy mươi hai thư viện Nho gia mới có tư cách biết được. Nhưng một ít tin đồn khác, Ngô Diên và rất nhiều hạt giống đọc sách xuất thân thế tộc, phần lớn sẽ có nghe nói tới. Nhưng ngắn ngủn trăm năm, tượng thần năm xưa được tôn kính ở vị trí thứ tư trong Văn Miếu nho giáo, đầu tiên là bị rút khỏi vị trí Văn Thánh, chuyển xuống hàng ngũ bảy mươi hai thánh hiền phụ lễ, sau đó từ vị trí người thủ lễ không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi đội sổ sau chót. Vào thời gian đầu xuân năm nay đã bị đưa ra khỏi ra Văn Miếu. Không những thế, có người định vụng trộm đem về thờ phụng ở trong một đạo quan, lại bị phát hiện, cuối cùng bị một đám gọi là dân chúng vô tri đẩy ngã đập nát, văn chương kinh điển sáng tác tâm huyết suốt đời của vị thánh nhân này bị cấm tiệt tiêu hủy khắp trên dưới triều dã. Luật pháp chính sách mà ông ta đề ra đều bị các đại vương triều lật đổ, tục danh bị xóa bỏ khỏi chính sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận