Kiếm Lai

Chương 972: Vào núi lên lầu thấy cố nhân

Trấn nhỏ cũng không cấm đi lại ngoài đường ban đêm, trong màn đêm, Trần Bình An rời hẻm Nê Bình, rẽ một vòng, dẫn ngựa đi một chuyến đến cửa hàng nhà họ Dương.
Gõ cửa xong, một thiếu niên mắt còn lờ đờ ngái ngủ ra mở cửa, hẳn là đệ tử mới của Dương lão đầu mà Ngụy Bách Thư đã nhắc tới.
Trần Bình An xin lỗi hỏi:
"Sư phụ ngươi đã ngủ chưa?"
Thiếu niên ngáp, hỏi ngược lại:
"Ngươi thử nói xem?"
Trần Bình An không phản bác được.
Thói quen bên Thư Giản hồ, ngươi lừa ta gạt và suy ngẫm từng chữ một, nên có chút không thích ứng.
Thiếu niên nhíu mày hỏi:
"Tìm sư phụ ta làm gì? Có bệnh à?"
Trần Bình An nhịn không được bật cười, trầm mặc một lát, gật đầu nói:
"Đúng là đến xem bệnh."
Thiếu niên nhíu mày không thôi, có chút do dự.
Dưới ánh trăng, trong mắt nam tử trẻ tuổi, gương mặt hơi hóp lại, hình dung tiều tụy, nhìn rất giống một tên đoản mệnh, khẩu âm lại là người ở vùng này, có điều chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ là sư phụ hắn không thích lộ diện, đoán chừng tối nay nhất định sẽ không chấp nhận cái loại chủ động đến cửa mua bán này. Hơn nữa chuyện lần trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại danh tiếng và việc buôn bán của cửa hàng nhà họ Dương đều không được tốt, kết thù với rất nhiều hàng xóm láng giềng, nên giờ họ thích sang một tiệm thuốc bắt mạch bốc thuốc ở hẻm Nguyệt Bính, hắn và sư tỷ mỗi ngày đều rảnh rỗi đến phát chán, sư phụ lão nhân gia thì lại là kẻ có thù với bạc, chẳng bao giờ quan tâm chuyện cửa hàng nhà họ Dương có giăng lưới bắt chim được hay không, người nhà của hắn đều lầm bầm, năm ngoái đã tính toán muốn để hắn thay đổi nghề khác, vào làm người hầu ở hầm lò đốc tạo thự cũng tốt, cậu đều đã lo lót hết cả đường rồi, chỉ có điều hắn không quá cam tâm, cảm thấy giao tiếp với đám quan lão gia, ngày nào cũng phải khom lưng cúi người, thật không có tí bản lĩnh nào.
Nếu Dương lão đầu không có ý định xuất hiện, Trần Bình An đã nghĩ đến lần sau quay lại cửa hàng, vừa muốn cáo từ thì một nữ tử trẻ tuổi duyên dáng yêu kiều từ trong bước ra, da hơi ngăm đen, thân hình mảnh mai, nhưng hẳn là một mỹ nhân, Trần Bình An cũng biết nữ tử này, là một trong các đệ tử của Dương lão đầu, là sư tỷ của thiếu niên hẻm Đào Diệp trước mắt, xuất thân là một thợ gốm ở hẻm Kỵ Long, trong việc nấu lò có rất nhiều điều cần chú ý, ví dụ như lúc lò đang cháy, phụ nữ không được đến gần những cái lò nung hình rồng kia, Trần Bình An không rõ lắm, nàng năm đó đã làm thế nào để trở thành một thợ gốm, có lẽ chỉ làm mấy việc chân tay thô tục, dù sao thì quy củ đời nào cũng như vậy, hầu hết mọi người đều tuân thủ nghiêm ngặt, so với giới luật ước thúc của tu sĩ trên núi thì còn có tác dụng hơn.
Giọng của nữ tử lại như tiếng đá mài, khàn khàn thô kệch, chậm rãi nói:
"Sư phụ nói, không giúp được gì, sau này, ôn chuyện thì được, mua bán thì thôi."
Trần Bình An gật gật đầu, mỉm cười nói:
"Nhờ ngươi nói với sư phụ, ta quay lại bái phỏng sau."
Nữ tử do dự một chút, liếc nhìn thanh kiếm sau lưng Trần Bình An, "Khách nhân là một vũ phu thuần túy?"
Trần Bình An hỏi:
"Ngươi cũng vậy?"
Nữ tử im lặng.
Trần Bình An hỏi:
"Trịnh Đại Phong hôm nay ở đâu?"
Nữ tử lúc này mới tiếp tục lên tiếng:
"Hắn thích đi lang thang ở quận thành, ít khi đến cửa hàng."
Trần Bình An liếc nhìn nàng, rồi nhìn thiếu niên hẻm Đào Diệp đang ngái ngủ, cười dẫn ngựa rời đi.
Hai người sinh trưởng ở địa phương này, có lẽ còn chưa biết, sư phụ của mình rốt cuộc là ai, và cửa hàng nhà họ Dương từng đón tiếp không biết bao nhiêu thánh nhân của tam giáo, cùng thân phận sư đồ quen biết Dương lão đầu, thì có ý nghĩa như thế nào.
Không biết năm đó, có người từng đối đãi với mình như vậy hay không?
Khi thiếu niên đóng cánh cửa lại, sư tỷ vẫn đứng bất động oán trách:
"Ta không thích cái gã bệnh tật kia, ánh mắt nhìn người lạnh lẽo."
Thuở nhỏ quá nghèo đói, lúc thiếu nữ lại phải làm quá nhiều việc cực nhọc, nên cho đến hôm nay, dáng người nữ tử mới gần giống như các thiếu nữ bình thường khác, nàng không giỏi ăn nói, cũng lười nói, nên chỉ im lặng nhìn bóng lưng người đeo kiếm dẫn ngựa đi xa.
Nàng là sư tỷ của thiếu niên, tâm tính ổn trọng, nên sớm được tiếp xúc với những điều lợi hại của sư phụ, chưa đến ba năm, nàng bây giờ đã là một vũ phu thuần túy cảnh giới thứ tư, nhưng vì phá cái bình cảnh tam cảnh gian nan kia, nàng thà sống dở chết dở, chứ không chịu nuốt thứ thuốc mỡ trong bình sứ kia, lúc này mới vượt qua cửa ải ấy, sư phụ hoàn toàn không quan tâm, chỉ ngồi một bên nhả khói, không phải là thờ ơ lạnh nhạt, mà vì lão nhân căn bản không thèm nhìn nàng, chỉ lo thần du vạn dặm.
Khi nàng toàn thân đẫm máu mà gắng gượng ngồi dậy, hai tay che mặt, vui đến phát khóc. Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, câu nói này quả không sai.
Lão nhân liếc xéo con ngươi nhìn đứa đệ tử vừa sống sót, rồi gõ tẩu thuốc lên bậc thang, cuối cùng cất lời:
"Tâm tính của ngươi, sự kiên trì, đại khái chỉ bằng một nửa của kẻ nào đó, có gì mà vui mừng chứ? Kẻ đó, so với ngươi còn chẳng lớn hơn mấy tuổi, năm xưa cũng là xuất thân từ Long Diêu học đồ, so với ngươi còn kém xa, sớm đã không có nơi nương tựa, mọi việc đều phải tự mình gánh vác. Ba năm phá tam cảnh, lợi hại lắm sao? Có chút tiền đồ ấy mà đòi chém giết đám Sơn Điên cảnh còn sót lại ở Bảo Bình châu? Bất quá ta có một đề nghị thế này, lần sau khi hắn bị đánh tan võ vận, lúc có kẻ tới tặng quà thì ngươi cứ bưng bát, quỳ xuống đất, mà hứng lấy đồ hắn không cần đi. Ngay cả hắn mà ngươi cũng không bằng, còn dám hỏi Trịnh Đại Phong cái tên Tào Từ kia là ai? Tuổi còn trẻ, mặt dày thật đấy, ta đúng là thu đồ tốt rồi. Có cần ta ra mộ cái tên thúc ẻo lả của ngươi, rót cho chén rượu, nói một tiếng cảm ơn không?"
Sư phụ đã không nói thì thôi, mỗi lần mở miệng, lời nào cũng khiến người đau tim nhức óc.
Nàng như thế, sư đệ Thạch Linh Sơn cũng chẳng khá khẩm hơn. Chỉ khác là, sư đệ còn dám lén lút phàn nàn, nàng thì không dám.
Trần Bình An dẫn ngựa đến biên giới trấn nhỏ, thấy tòa nhà của Lý Hòe ở đó, hắn dừng chân một lát, rồi đi ra cuối ngõ hẻm, lên ngựa, đi thẳng tới sườn núi nhỏ gần nhất. Năm xưa chỉ tốn một đồng tiền kim tinh mà mua được núi Chân Châu, hắn cưỡi ngựa lên đỉnh, phóng tầm mắt nhìn ra xa trấn nhỏ, ban đêm chỉ thấy ánh đèn dầu leo lét, phố Phúc Lộc, hẻm Đào Diệp, huyện nha, nha đốc công. Nếu quay đầu nhìn về hướng tây bắc, nơi quận thành mới nằm phía bắc dãy núi kia, nhà nhà lên đèn tụ lại, đến nỗi trời đêm cũng ánh lên một quầng sáng vàng nhạt, thấy được cảnh tượng náo nhiệt, nếu đặt mình vào đó, hẳn là khung cảnh đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Núi Chân Châu là ngọn núi nhỏ nhất ở phía tây dãy núi lớn, nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Trần Bình An mua nó, lý do rất đơn giản, rẻ, ngoài ra chẳng còn tâm tư gì khác.
Hồi đó còn định xây một căn nhà tranh trên núi Chân Châu, như vậy đi đến trấn nhỏ cũng dễ dàng hơn một chút, dù sao cũng chỉ vài bước chân. Đi đi về về từ núi Chân Châu đến hẻm Nê Bình, cho dù là đi bộ thì cũng tốn chẳng bao nhiêu công sức.
Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt từ những hình dáng mờ ảo của trấn nhỏ trong màn đêm dần thu về, nhìn con đường từ trấn ra núi. Khi còn nhỏ, chính mình đã cõng cái gùi lớn, vào núi hái thuốc, bước đi lảo đảo, mùa hè nóng bức, hai vai bị dây thừng siết đến rát bỏng. Khi ấy cảm giác như đang gánh cả căn nhà tổ ở hẻm Nê Bình. Đó là lần đầu tiên Trần Bình An muốn buông bỏ, dùng một lý do chính đáng để tự nhủ:
"Mình còn nhỏ, sức lực yếu, chuyện hái thuốc, để mai tính. Cùng lắm sáng sớm mai đi, vào núi lúc trời mát mẻ, chứ không thể cứ chạy lăng xăng dưới trời nắng chang chang thế này được. Trên đường đi cũng chẳng thấy gã đàn ông khỏe mạnh nào đi làm cả..."
Trần Bình An thở nhẹ một tiếng, quay đầu ngựa, xuống núi Chân Châu.
Con đường vào núi hôm nay rộng rãi bằng phẳng, nối liền những đỉnh núi, khác hẳn với những lối đi gập ghềnh khó đi ngày xưa.
Dãy núi trùng điệp kéo dài, dù đã có đường đi nhưng núi Lạc Phách ở phía nam dãy núi, vẫn cần không ít thời gian để đi từ ngọn núi Chân Châu phía đông nhất. Thêm vào đó, Trần Bình An lại cố tình đi chậm, tựa như muốn ngắm nhìn cảnh vật của từng ngọn núi, hay là thường dừng chân lại, có khi lại thả bộ dắt ngựa. Cho nên khi Trần Bình An đến khu vực núi Lạc Phách, cũng đã là một ngày hai đêm sau đó, đó là trong điều kiện Cừ Hoàng có sức bền hơn hẳn các con ngựa bình thường.
Khi cưỡi ngựa, thỉnh thoảng Trần Bình An sẽ khẽ khép bụng ngựa, Cừ Hoàng sẽ hiểu ý mà tăng tốc, in lại trên đường một chuỗi dấu chân, rồi Trần Bình An lại quay đầu nhìn lại.
Những năm nay, thường làm vậy, tìm những điều nhỏ nhặt cho khuây khỏa, cũng coi như tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Tiên sinh giữ im lặng hầu hết thời gian, đối với Tằng Dịch, Mã Đốc Nghi và Cố Xán mà nói, thì đôi khi vẫn thấy những hành động nhỏ lạ lùng ấy.
Khi thì ngồi xổm xuống đất lấy đá vẽ bàn cờ, khi thì lật qua lật lại nghiên cứu các thế cờ vây, hoặc tự mình đánh cờ ca rô.
Một người một ngựa, tiến sâu vào núi.
Người đầu tiên biết rõ hành tung của Trần Bình An là Ngụy Bách, từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện.
Phải biết rằng hôm nay không chỉ riêng quận Long Tuyền, sông Long Tu, sông Thiết Phù tạo thành lưu vực, mà thậm chí cả sông Tú Hoa, treo Tú Thủy Cao Phong bảng hiệu nữ quỷ mặc áo cưới khu vực phủ đệ, đều thuộc khu vực Bắc Nhạc, Ngụy Bách cư ngụ trên núi Phi Vân, quan sát chúng sinh, nhất là những luyện khí sĩ kia, thấy rõ mọi chuyện.
Chẳng qua Ngụy Bách không xuất hiện sớm là ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Trước đây hai người quan hệ không sâu, sớm nhất là dựa vào một người tên A Lương để duy trì, sau dần dần trở thành bạn bè, có chút ý vị "quân tử chi giao", Ngụy Bách có thể chỉ vì sở thích cá nhân, mang Trần Bình An đi "tuần thú" bốn phương khu vực Bắc Nhạc, giúp Trần Bình An dán lên một lá bùa hộ mệnh sơn thần miếu Bắc Nhạc, nhưng hôm nay hai người liên quan quá sâu, có xu hướng quan hệ minh hữu, thì phải chú ý tránh hiềm nghi, cho dù là hình thức bên ngoài cũng phải làm, bằng không thì e rằng triều đình Đại Ly sẽ không vui trong lòng, ngươi Ngụy Bách dù sao cũng là vị thần Ngũ Nhạc được triều đình tôn kính, lại cứ thế mà góp vốn làm ăn với người, rồi lại trả giá vì Đại Ly Tống thị đến chết? Ngụy Bách dù cho tự mình muốn làm vậy, hoàn toàn không để ý thể diện với Đại Ly Tống thị, ỷ vào thân phận chính thần Bắc Nhạc đã bỏ túi, kiêu ngạo ương ngạnh, vì mình và người khác trắng trợn cướp lợi ích, Trần Bình An cũng không dám đồng ý, một vụ làm ăn chóng vánh, tình hữu nghị như nước chảy chậm mới bền lâu, rõ ràng cách thứ hai ổn thỏa hơn.
Huống chi Ngụy Bách luôn suy nghĩ chu đáo, mưu tính rồi mới hành động, rất đáng tin cậy.
Nếu không thì Trần Bình An những năm này cũng đã không gửi nhiều thư đến núi Phi Vân như vậy.
Vào một buổi sáng tinh mơ, cuối cùng cũng đến chân núi Lạc Phách.
Sơn môn xây bằng lầu đá khắc tên, chỉ có điều còn chưa treo biển, thật ra theo lý mà nói đỉnh núi Lạc Phách có một ngôi miếu sơn thần, là nên treo một tấm biển sơn thần, chỉ có điều vị sơn thần xuất thân quan đốc lò trước kia, vận số không tốt, tại núi Lạc Phách, nơi Trần Bình An dùng làm cơ nghiệp, lại còn "ăn nhờ ở đậu", không những thế quan hệ với Ngụy Bách lại rất căng thẳng, thêm nữa bên lầu trúc lại còn có một vị đại tông sư võ học thâm sâu khó lường cư ngụ, lại còn có một con mãng xà đen khổng lồ thường xuyên lượn lờ trên núi Lạc Phách, năm đó Lý Hi Thánh viết chữ bùa trên tường lầu trúc bằng cái dùi tuyết nhỏ kia, càng khiến cho cả núi Lạc Phách suy yếu đi vài phần, miếu sơn thần chịu ảnh hưởng lớn nhất, đi lại thường xuyên, miếu sơn thần núi Lạc Phách từ ba miếu sơn thần trong quận Long Tuyền là nơi hương khói tàn tạ nhất, vị lão gia sơn thần đúc tượng vàng sau khi qua đời, có thể nói là khắp nơi không được ưa chuộng.
Ngụy Bách chậm rãi xuống núi, phía sau xa xa là Thạch Nhu đi theo.
Trần Bình An xuống ngựa, cười hỏi:
"Bùi Tiễn bọn họ đâu?"
Ngụy Bách nhìn có chút hả hê nói:
"Ta cố ý không nói cho bọn hắn biết hành tung của ngươi, ba tên nhóc con còn tưởng sư phụ và tiên sinh như ngươi sẽ từ trấn Hồng Chúc trở về quận Long Tuyền, hôm nay chắc còn đang mong ngóng chờ đợi, còn Chu Liễm, mấy ngày gần đây đang la cà ở thành quận, nói là vô tình chọn được một mầm non luyện võ tốt, cao thì chưa dám nói, cảnh Kim Thân thì có hi vọng, nên muốn tặng cho thiếu gia nhà mình làm quà mừng khi về quê."
Trần Bình An cùng Ngụy Bách sánh vai đi, Thạch Nhu vẫn đi theo từ xa, chỉ gật đầu nhẹ với Trần Bình An xem như chào hỏi.
Trần Bình An áy náy nói:
"Chuyện mua núi, cứ lần lữa mãi, thật sự rất xin lỗi."
Ngụy Bách mặc áo trắng đi trên đường núi, như thần tiên trên mặt hồ lướt đi nhẹ nhàng, bên tai đeo một chiếc khuyên tai vàng, quả thực là thần trong các vị thần, hắn mỉm cười nói:
"Thật ra vào cuối năm Vĩnh Gia thứ mười một, vụ làm ăn này suýt nữa đã không thành, triều đình Đại Ly viện lý do bến đò tiên gia ở núi Ngưu Giác không thích hợp bán cho tu sĩ, nên chuyển vào quân đội Đại Ly, với lý do đó thì đã rõ có ý thay đổi, nhiều nhất là bán cho ta và ngươi một hai ngọn núi gần đỉnh, loại to mà vô dụng, xem như đền bù chút ít, ta cũng không tiện kiên trì nữa, nhưng vào thời điểm chuyển giao cuối năm, Lễ bộ Đại Ly lại tạm hoãn, qua tháng giêng, đợi các lão gia Lễ bộ hết bận, ăn uống no đủ, trở về quận Long Tuyền, đột nhiên lại đổi ý, nói có thể chờ một chút, ta liền đoán chắc ngươi hẳn là đã thu xếp ổn thỏa ở Thư Giản hồ."
Trần Bình An cười khổ nói:
"Không ổn thỏa chút nào."
Ngụy Bách quay đầu nhìn tướng mạo Trần Bình An hôm nay, cười ha ha nói:
"Nhìn mà xem, chỉ so với người phàm đi vào con đường thần đạo lúc cần phải trải qua giai đoạn 'da bọc xương' tốt hơn một chút, vô cùng thảm hại. Bùi Tiễn mấy người mà thấy ngươi, hơn phân nửa là nhận không ra."
Trần Bình An gãi gãi đầu, thở dài một tiếng, "Mặc dù đàm phán mua núi đã xong, bên Thư Giản hồ ta còn mắc một đống nợ."
Ngụy Bách mỉm cười nói:
"Cuối cùng chẳng qua là tiền bạc làm hao tổn tâm trí, dù sao vẫn dễ chịu hơn lúc ban đầu tâm cảnh phập phồng bất định, tất cả ta đều sai, đúng không?"
Trần Bình An giãn mặt ra cười, gật đầu nói:
"Ý là như vậy."
Ngụy Bách đột nhiên nói:
"Ta cũng không có tiền cho ngươi mượn, chỉ là một cái Bắc Nhạc thần linh thùng rỗng, chẳng qua nếu ngươi muốn thì có thể dùng cái này để lừa tiền của thần tiên, ngươi cứ cầm lấy đi, kiếm được tiền, coi như ngươi có bản lĩnh."
Trần Bình An nhẹ nhàng xoa tay, cười ha hả nói:
"Cái này ở đâu mà không biết xấu hổ vậy."
Ngụy Bách sững sờ, nghe giọng điệu, không giống Trần Bình An năm đó rồi, như là chỉ cần mình một cái không cẩn thận, gia hỏa này sẽ dẫn lừa xuống dốc núi, thật muốn cầm da hổ đại kỳ chính thần Bắc Nhạc đi kiếm tiền sao? Ngụy Bách vội vàng vỗ vai Trần Bình An, cười tủm tỉm nói:
"Xấu hổ coi như xong, ta làm gì lại không biết xấu hổ mà làm ngươi xấu hổ, bạn bè mà, thông cảm lẫn nhau..."
Thạch Nhu đi theo phía sau hai người, nói thật, lần trước ở trước cửa sơn môn núi Lạc Phách, gặp được Trần Bình An lần đầu tiên, nàng thật sự là giật mình.
Mấy năm không gặp, thay đổi quá lớn.
Chẳng lẽ là trước sau không còn Tùy Hữu Biên, Lô Bạch Tượng, Ngụy Tiện cùng Chu Liễm ở bên cạnh, chỉ có thể một mình lưu lạc nơi Thư Giản hồ này, rồi bị đám dã tu vô số ở Thư Giản hồ đánh ra nguyên hình, lăn lộn đến thảm hại vậy sao? Có thể sống sót rời khỏi nơi thị phi nổi tiếng Bảo Bình châu kia, cũng đã là may mắn lắm rồi? Thạch Nhu cũng sẽ không vì vậy mà xem thường Trần Bình An, dù sao Thư Giản hồ không có phép tắc gì, mấy năm nay thông qua Chu Liễm cùng đại thần núi cao Ngụy Bách nói chuyện phiếm, nàng hiểu rõ được đôi chút nội tình, biết một mình Trần Bình An, dù có Chu Liễm bên cạnh, cũng đã định trước là không thể nào dựa vào nắm đấm mà mở ra một con đường máu ở Thư Giản hồ, dù sao một Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, cũng đã đủ khiến tất cả người nơi khác e dè, chưa kể đằng sau còn có Lưu Lão Thành quay về Thư Giản hồ, đây chính là một vị duy nhất dã tu trên năm cảnh của Bảo Bình châu.
Trần Bình An nói:
"Nói với Bùi Tiễn bọn hắn một tiếng, đừng để bọn họ ngây ngốc ở trấn Hồng Chúc chờ nữa."
Ngụy Bách hiểu ý cười cười, gật đầu, huýt một tiếng sáo, rồi nói:
"Mau chóng về đi, Trần Bình An đã ở núi Lạc Phách rồi."
Như một chiếc lá lục bình, giữa dòng nước xiết xoáy một vòng, rồi biến mất.
Sau đó ở trấn Hồng Chúc gần một mái hiên cong, có tiếng nói quen thuộc của Ngụy Bách, vang lên bên cạnh ba tiểu gia hỏa Bùi Tiễn.
Bùi Tiễn đang chống cằm trừng mắt to, "Thật hay giả?"
Tiểu đồng áo xanh nằm phơi nắng trên mái nhà xoa cằm, "Ta cảm thấy Ngụy Bách dọa người, rỗi hơi trêu chúng ta thôi."
Nữ đồng váy phấn ngồi cạnh Bùi Tiễn khẽ nói:
"Ngụy tiên sinh chắc là sẽ không lừa người chuyện này đâu?"
Bùi Tiễn đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lại, nhẹ nhàng va vào nhau, "Sư phụ ta đúng là xuất quỷ nhập thần, không một tiếng động đã khiến cho ba chúng ta trở tay không kịp, các ngươi nói có lợi hại không!"
Nữ đồng váy phấn che miệng cười.
Tiểu đồng áo xanh tức giận nói:
"Lợi hại cái rắm, còn để chúng ta ở đây chờ uổng công bao nhiêu ngày như vậy, xem ta không vừa gặp mặt liền đòi tiền lì xì, thiếu một cái ta sẽ giận Trần Bình An."
Bùi Tiễn quay đầu nhìn tiểu đồng áo xanh, một tay nhỏ đồng thời đè lên chuôi đao chuôi kiếm bắt chéo nhau bên hông, giọng điệu thấm thía nói:
"Bạn bè thì là bạn bè, thế nhưng trời đất bao la, sư phụ là lớn nhất, ngươi cứ không nói quy củ như vậy, suốt ngày chỉ nghĩ chiếm chút lợi nhỏ của sư phụ ta, ta phải lấy đầu chó của ngươi đấy."
Nói rất làm bộ làm dáng, là phong cách trước sau như một của Bùi Tiễn.
Đại khái là do tuổi còn nhỏ nên thích nói khoác lác, thành ra rất khó để người khác phân biệt được Bùi Tiễn câu nào là thật lòng, câu nào là vô tâm nói qua tai.
Tiểu đồng áo xanh trợn mắt nói:
"Chỉ bằng công phu ba cái mèo cào của ngươi?"
Bùi Tiễn lắc đầu, "Ta với lão đầu bếp quen nhau, mời ông ta ra tay đánh chết ngươi, ta lại lấy đầu chó của ngươi, lại có sai sao."
Nữ đồng váy phấn có chút khẩn trương, sợ hai người này không hợp ý liền đánh nhau.
Hai người bọn họ tuy rằng thường xuyên cãi nhau cãi nhau, nhưng thật sự động tay động chân thì chưa từng có, hai người ngược lại là thường xuyên thích "Văn đấu", nói chuyện phiếm, kể một ít chuyện dời non lấp biển thần tiên pháp thuật, so cao thấp.
Áo xanh tiểu đồng nghĩ đến cảnh giới Viễn Du vũ phu sức nặng, cùng với quan hệ của lão đầu bếp với Bùi Tiễn, lại có điệu bộ của Ngụy Bách kia, dường như đối với Bùi Tiễn cũng rất nể mặt, trong lòng hắn buồn rầu muôn phần, lập tức nhảy người lên, đành phải vẻ mặt nịnh nọt nói:
"Bùi nữ hiệp, sao lại không mở lòng được thế, Trần Bình An là sư phụ ngươi, cũng là lão gia nhà ta, người một nhà hòa khí sinh tài, nói gì mà đầu chó không đầu chó chứ, hơn nữa, ta cũng không phải con chó a, ta thế nhưng là đạo gia ba chưởng giáo đều vỗ vai rồi đấy, một con giao long lớn, tại Ly Châu động thiên và Long Tuyền quận, ai dám? Chỉ riêng cái khí khái anh hùng của ta thôi, ngươi nên kính trọng ta thêm vài phần, sau này chớ nói loại lời tổn thương hòa khí này nữa, ngây thơ, không tốt."
Bùi Tiễn nghiêm túc nói:
"Ta không đùa với ngươi, chúng ta giang hồ nhân sĩ, một miếng nước bọt là một cây đinh!"
Áo xanh tiểu đồng cười hì hì nói:
"Biết rồi biết rồi."
Phấn váy nữ đồng nhẹ nhàng thở ra.
May là hai người bọn họ không trở mặt, nếu không thì nàng thật không biết làm sao mà giảng hòa.
Ba người ở trấn Hồng Chúc chuồn chuồn lướt nước trên từng tòa nóc nhà, rất nhanh rời trấn nhỏ, tiến vào trong núi, một con đại xà đen chiếm cứ một chỗ không người duỗi người ra, bụng ép ra một vết sâu hoắm, thanh thế kinh người, Bùi Tiễn trước tiên nhảy lên đầu con rắn đen Lạc Phách, ngồi xếp bằng, đặt đao trúc kiếm trúc lên đầu gối.
Phấn váy nữ đồng ngồi ở lưng rắn đen ở giữa.
Áo xanh tiểu đồng đứng ở đuôi rắn đen, đong đưa qua lại, nhưng khi hắn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái than đen kia, lòng hắn có chút mờ mịt, khoảnh khắc vừa rồi, chính mình lại cảm nhận được cảm giác áp bức dường như trời sinh từ cô gái than đen.
Cái loại cảm giác không mấy thoải mái này, khiến hắn không thích ứng cho lắm.
Lần đầu phát giác sự khác thường trên người Bùi Tiễn là ở trong dãy núi, bọn họ cùng nhau bao vây chặn đánh con chó hoang đã thành tinh, toàn thân Bùi Tiễn dính đầy cỏ cây vụn, trên mặt còn bị cành cây móc rách mấy vệt nhỏ máu, cuối cùng vất vả lắm mới ngăn được con "chó hoang" kia, nàng đối với mấy vết thương chẳng đáng kia trên người, hồn nhiên chưa phát giác, trong mắt chỉ có con chó hoang kia đã đường cùng, ánh mắt sáng ngời, ngón cái ấn lên chuôi đao, chậm rãi đẩy đao ra khỏi vỏ, nàng khom lưng lại như mèo, chăm chú nhìn thẳng con chó hoang kia, đao trúc ra khỏi vỏ một tấc, ánh mắt liền càng nóng hơn một phần.
Từ lúc đó, áo xanh tiểu đồng sẽ không xem Bùi Tiễn là một tiểu nha đầu không hiểu sự đời nữa.
Hắn thậm chí còn có chút nghi hoặc khó hiểu, Trần Bình An chính nhân quân tử như vậy, sao lại tìm một con tiểu quái thai như thế làm đồ đệ? Còn là khai sơn đại đệ tử?
Rắn đen xuất thân từ núi Kỳ Đôn, vô cùng quen thuộc đường núi về nhà.
Bùi Tiễn, cùng áo xanh tiểu đồng và phấn váy nữ đồng, ba người đều có tâm sự riêng.
Bùi Tiễn dùng vỏ đao gõ nhẹ vào đầu rắn đen, cau mày nói:
"Đừng có lười biếng, chạy nhanh lên, nếu không một ngày nào đó ta học thành điên kiếm pháp, sẽ lấy ngươi ra mà luyện tập."
Rắn đen "tọa hạ" đành phải tăng thêm tốc độ.
Bên núi Lạc Phách.
Trần Bình An trở về lầu trúc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trên đường, Ngụy Bách và Trần Bình An nên nói đã nói hết, dùng súc địa thành thốn, một loại thần thông bổn mạng của sơn thần thủy thần, quay về núi Phi Vân trước.
Thạch Nhu nhìn bóng lưng Trần Bình An leo lên lầu hai, do dự một chút, xoay ghế trúc lại, ngồi dưới mái hiên, rất ngạc nhiên về quan hệ của Trần Bình An với lão nhân họ Thôi kia.
Lão nhân không giống như vũ phu thuần túy, mà giống một lão nho sĩ lui về núi rừng ẩn dật, Ngụy Bách và Chu Liễm, dường như rất ăn ý, cũng không nói thêm gì trước mặt nàng, cứ như thể lão nhân kia không tồn tại vậy.
Lão nhân ngay từ đầu đã muốn bồi dưỡng Bùi Tiễn rồi, chẳng qua là tiện tay nhẹ nhàng sờ gân cốt, Bùi Tiễn liền lăn lộn đầy đất, một dòng nước mũi một dòng nước mắt nhòe nhoẹt cả mặt, đáng thương nhìn lão nhân, lúc ấy vẻ mặt của lão nhân lộ ra vẻ không được tự nhiên như chính mình vừa đạp phải một bãi cứt chó vậy, Bùi Tiễn thừa lúc lão nhân đang suy nghĩ xuất thần, rón ra rón rén chạy trốn, sau đó mấy ngày không dám đến gần lầu trúc, ở trong dãy núi mò mẫm đi dạo, về sau dứt khoát rời khỏi phía tây núi lớn, đi đến tiệm bánh ngọt hẻm Kỵ Long, làm phiền tiểu chưởng quầy dậy, dù sao cũng là chết sống không muốn gặp lại lão nhân kia. Từ đó về sau, lão nhân họ Thôi liền hết hy vọng với Bùi Tiễn, ngẫu nhiên đứng ở lầu hai nhìn phong cảnh, mắt liếc thoáng thấy Bùi Tiễn, giống như gặp một con phượng hoàng non ngày ngày ở trong ổ gà, mà tiểu gia hỏa kia lại đặc biệt vui vẻ, điều này khiến một lão nhân mặc nho sam kỳ dị có chút bất đắc dĩ.
Trần Bình An gõ cửa đi vào.
Lão nhân họ Thôi ngồi xếp bằng, mở to mắt, đánh giá Trần Bình An.
Trần Bình An ngồi đối diện lão nhân, đeo thanh kiếm tiên kia, bên hông treo bầu dưỡng kiếm.
Lão nhân cảm thấy thanh kiếm kia có chút chướng mắt, về phần cái bầu dưỡng kiếm kia, thì còn đỡ hơn chút, kẻ giang hồ có chút rượu, không đáng kể, "Phải dựa vào mấy thứ vật ngoài thân này, mới có thể sống sót rời khỏi cái nơi dơ bẩn đó?"
Trần Bình An nói:
"Không thể nói 'Liền', chẳng qua nếu không có thanh kiếm này, ta thật không sống được đến bây giờ. Tại Thư Giản hồ đảo Thanh Hạp, thiếu chút nữa đã bị một vị dã tu trên năm cảnh đánh chết."
Lão nhân cười khẩy:
"Nếu người ta thật sự muốn giết ngươi, có hay không thanh kiếm này, căn bản không quan trọng."
Trần Bình An nói:
"Trong khoảng giữa có thể giết và không giết được, không có thanh kiếm này, có thể bị giết khả năng sẽ lớn hơn."
Lão nhân nhíu mày không vui.
Trần Bình An chậm rãi nói:
"Trên con đường võ học, đương nhiên là muốn truy cầu hai chữ thuần túy, thế nhưng nếu cứ vì cái 'thuần túy' thập toàn thập mỹ mà cố tình đưa mình vào giữa hiểm cảnh sinh tử, ta thấy không hay, một lần mạo hiểm mà qua, dù là còn hai ba lần, thế nhưng đến một ngày nào đó, gặp phải chỗ không vượt qua được, đến lúc đó chết thì cũng đã chết rồi. Ta cảm thấy luyện quyền thuần túy, muốn bắt đầu từ việc tu tâm, so với người tu đạo trên núi còn phải thuần túy hơn, trước làm được tâm cảnh không sao, lúc ra quyền mới dung nạp thêm nhiều vật ngoài thân, sau đó mới có cơ hội loại bỏ, đây mới là căn bản của võ đạo thuần túy, bằng không thì đường võ học vốn đã chông gai, trắc trở khó đi, lại còn đường cụt chờ phía trước, nếu vẫn thích tự nhủ với bản thân rằng chết cũng không sao, vậy thì làm sao mà đi xa được?"
Hai tay lão nhân đặt xanh lên đầu gối, thân hơi nghiêng về phía trước, cười lạnh nói:
"Thế nào, đi ra ngoài lang thang vài năm, cảm thấy bản lĩnh lớn hơn, đã có tư cách ăn nói lớn lối với ta?"
Lão nhân chỉ vừa mới nghiêng người về phía trước vài phần, trong căn phòng trên lầu trúc hai tầng, nháy mắt quyền ý tràn trề như hồng thủy, mạnh mẽ đánh về phía Trần Bình An.
Ngay cả Thạch Nhu ở ngoài lầu trúc cũng cảm thấy một cỗ khí thế kinh người như nước lũ sắp vỡ đê.
Trần Bình An vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bất động, hình như vậy, tâm cảnh cũng vậy, cả thể xác và tinh thần đều như vậy.
Trong phòng như có một cơn gió lớn quét qua.
Trần Bình An không ngừng trượt về phía sau, chỉ là vẫn lưng thẳng, dù đã dựa vào tường, tư thế ngồi cũng không hề thay đổi.
Lão nhân thở dài một tiếng, trong mắt như có vẻ thương cảm, "Trần Bình An, đi một chuyến đến Thư Giản hồ, đã sợ chết đến mức này sao? Chẳng lẽ ngươi không tò mò, vì sao mình vẫn chậm chạp không thể nước chảy thành sông phá vỡ bình cảnh năm cảnh? Ngươi thật sự cho rằng mình đang cố tình kìm nén? Hay là bản thân không dám theo đuổi?"
Trần Bình An im lặng.
Lão nhân nhìn người trẻ tuổi tiều tụy đang dựa vào tường, "Sợ chết chính là sợ chết, ngươi không dám thừa nhận mà thôi, đương nhiên, ngươi có đủ lý do để sợ chết, ta sẽ không vì thế mà chế giễu ngươi nửa câu, nhưng mà, thế sự đáng suy ngẫm ở chỗ này, tập võ cũng được, tu đạo cũng vậy, mặc kệ ý nghĩ của ngươi có hợp lý hay không, vì vậy đạo lý của ngươi rất đúng, nhưng đáng tiếc, ngươi không thể dùng đạo lý đúng đắn của mình mà thuyết phục bản tâm. Ngươi hôm nay lại muốn luyện kiếm, chấp niệm này càng lúc càng ăn sâu vào tim. Ta đoán trong mấy năm ở Thư Giản hồ này, ngươi thường có ý nghĩ, phập phồng phập phồng trong lúc lơ đãng, thoáng qua, mà ngươi không tự biết, một là võ phu không đủ mạnh mẽ, một là kiếm tiên lại quá mức tiêu sái."
"Đây là lẽ thường tình, ngươi chưa từng thấy ta chính thức ra tay, nhưng mà ngươi lại từng đi qua một chuyến Trường Thành Kiếm Khí, tin rằng tận mắt nhìn thấy kiếm tiên, không chỉ một hai vị."
Trần Bình An muốn nói lại thôi, dường như đều muốn phản bác.
Lão nhân cười nói:
"Năm đó ta uy phong, ra quyền quá nhiều, mỗi quyền đều có chừng mực, là đã định hình con đường võ đạo ba cảnh của ngươi, vì vậy tuy rằng ngươi đích thực gặp quá nhiều đau đớn tra tấn, nhưng mà đường đi vô cùng... bằng phẳng, cái này tự nhiên là chỗ lợi hại của ta, không làm tổn thương đến thể phách gốc gác của ngươi chút nào, lại càng không làm hỏng bản tâm của ngươi. Nhưng mà ngươi chứng kiến phong thái của kiếm tiên, cũng sẽ chẳng để tâm đến một cái tâm cảnh của tên vũ phu nhỏ nhoi như ngươi, kiếm ý tung hoành hàng nghìn dặm, khí thế ngút trời xẻ biển mây, tựa như tùy tiện một cái tát, đã đánh vào sự khôn khéo của ngươi một lỗ thủng lớn, ngươi lại là cái người thích tự kiểm điểm mình kiểu gà mờ đọc sách, thích hễ rảnh lại quay đầu, xem xét chính mình có đi sai đường hay không, chưa từng nghĩ mỗi lần quay đầu lại, sẽ phải vô thức nhìn vào mấy cái lỗ thủng đó, như vực sâu thăm thẳm, như nhìn giếng sâu, lún sâu vào trong đó, không thể tự kiềm chế."
Trần Bình An gật đầu nói:
"Ở Lão Long Thành, ta đã nhận ra điểm này, kiếm tu Tả Hữu xuất kiếm ở Giao Long Câu, đối với ta ảnh hưởng rất lớn, thêm vào lúc trước Ngụy Tấn phá vỡ màn trời bằng một kiếm, còn có Phạm Tuấn Mậu ở Lão Long Thành bay đi biển mây Quế Hoa đảo một kiếm..."
Nói đến đây, thần sắc Trần Bình An ngưng trọng, "Thế nhưng mà sau khi vào Thư Giản Hồ, ta cũng không phải như tiền bối nói, hoàn toàn không phát hiện ra, trên thực tế hoàn toàn ngược lại, ta đã có ý thức xóa bỏ chút ảnh hưởng này."
Lão nhân cười lớn nói:
"Ném đá xuống giếng, mỗi lần còn muốn cẩn thận từng ly từng tí, cố gắng không làm bắn tung tóe bọt nước dưới đáy giếng, ngươi có lấp đầy được sao?"
Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay lau mồ hôi trán, hỏi:
"Xin hỏi tiền bối, vậy ta nên làm thế nào?"
Lão nhân mỉa mai nói:
"Xem ra chuyến Thư Giản Hồ này, khiến ngươi hình thần tiều tụy thì chớ, ngay cả cái đầu vốn dĩ cũng tạm ổn cũng gỉ sét rồi."
Trần Bình An chỉ nhìn lão nhân.
Lão nhân trầm mặc một lát, "Cũng may vẫn còn thứ chưa ném đi hết, nếu không thì thật hết cứu."
Lão nhân giơ lên một nắm đấm, "Tập võ."
Lão nhân giơ lên bàn tay còn lại, hai ngón tay khép lại, "Luyện kiếm."
Sau đó lão nhân vận công hai tay, đứng dậy, nhìn xuống Trần Bình An, nói:
"Tuy rằng có thể làm song song, vậy thì cái chính và cái phụ phải chia thế nào? Phân ra chính phụ rồi, giờ lại làm sao chia trước sau? Cái gì cũng chưa suy nghĩ kỹ, một mớ hỗn độn, suốt ngày mơ hồ, đáng đời ngươi ở ngoài cửa ải mở rộng vòng vo, còn dương dương tự đắc, tự nhủ rằng không phải đánh không phá bình cảnh, chỉ là không muốn thôi. Nói trở lại, ngươi bước vào sáu cảnh, đích thực dễ dàng, chẳng qua hãy như một người đầy cứt ở đũng quần vậy, từ ngoài phòng bước vào cửa, nghĩ rằng vào phòng sẽ đổi được bộ quần áo sạch sẽ, kỳ thực, những cứt đó cũng mang vào phòng rồi, không ở trên người, thì cũng đang ở trong phòng. Ngươi giỏi ở chỗ đánh bừa đánh bậy, cuối cùng không đột phá cảnh giới, nếu không thì cứ như vậy từ năm cảnh lên sáu cảnh, cũng tốt ý khi cả thân đầy cứt đái leo lên lầu hai, đến gặp ta?"
Lão nhân nhẹ nhàng giậm chân.
Phía sau lưng Trần Bình An, bị luồng gió mạnh quét vào mặt, ép sát vào vách tường, không thể không dùng khuỷu tay chống đỡ vách lầu trúc, lại cố hết sức không cho ót chạm vào vách.
Trong cơ thể một luồng chân khí thuần túy như rồng lửa chạy khắp các huyệt đạo.
Lão nhân nheo mắt nhìn, vẫn đứng tại chỗ, nhưng đột nhiên nâng một chân đá về phía trán của Trần Bình An, ầm một tiếng, ót Trần Bình An đập mạnh vào vách tường, luồng chân khí thuần túy trong cơ thể cũng theo đó trì trệ, như đang gánh một ngọn núi cao, đè ép con rồng lửa kia chỉ có thể nằm rạp xuống đất.
Lão nhân tặc lưỡi nói:
"Trần Bình An, ngươi thật không nghĩ xem vì sao mình ba năm không luyện quyền, vẫn còn có thể treo một hơi? Phải biết rằng, quyền ý có thể tự mài giũa trong lúc không luyện quyền, thế nhưng mà thể cốt thì sao, chịu đựng nổi sao? Ngươi thật sự coi mình là võ phu Kim Thân Cảnh rồi hả? Chuyện này từ đầu đến cuối ngươi chưa từng tự hỏi sao?"
Trần Bình An khó thở, mặt mày nhăn nhó.
Sớm biết lần này trở lại lầu trúc, có khổ lớn phải ăn, chỉ không ngờ sẽ gọn gàng dứt khoát đến thế.
Nhưng mà vấn đề kia của lão nhân, lại khiến trong lòng Trần Bình An như là "Dừng cương trước bờ vực", tâm ý bỗng nhiên ngừng như buộc ngựa, tạm thời vứt bỏ áp chế do quyền uy của lão nhân mang đến, tĩnh tâm tụ khí, tập trung tinh thần, đi suy nghĩ về vấn đề mà lúc trước hắn đã mơ hồ nghĩ tới rồi lại sơ lược.
Lão nhân lại nhấc chân, một cước nhọn đạp vào chỗ bụng của Trần Bình An ở vách tường, một đám cương khí quyền ý, vừa vặn đánh trúng cái chân khí rồng lửa cực kỳ nhỏ kia.
Trần Bình An mơ hồ cảm thấy đầu đuôi rồng lửa cùng bốn móng vuốt, ở bên ngoài nội tâm hắn, bỗng nhiên tách ra ba chuỗi như pháo, giống như tiếng sấm mùa xuân.
Lão nhân nói:
"Hiển nhiên có người tu hành, dùng thủ pháp cực kỳ cao minh độc đáo, lặng lẽ săn sóc chân khí thuần túy này của ngươi, nếu ta không nhìn lầm, nhất định là một vị đạo gia cao nhân, lấy đầu rồng lửa chân khí, cắm vào ba hạt mầm lửa, xem như một chỗ 'Thiên cung nội viện' đạo gia, dùng phương pháp luyện lửa, giúp ngươi từng tấc đả thông các đốt xương sống rồng lửa, khiến ngươi có hi vọng xương cốt toàn thân rạng rỡ, tiến thêm một bước, vượt qua sáu cảnh, sớm gánh chịu nội tình Kim Thân cảnh, hiệu quả giống như người tu đạo theo đuổi hình hài ngọc vàng. Thủ bút không tính là lớn, nhưng vừa vặn lại khéo léo, hỏa hầu cực tốt, nói đi, là ai?"
Trần Bình An vẻ mặt mờ mịt.
Lão nhân như đã nhìn ra căn cơ, cũng không làm khó Trần Bình An nữa, thu liễm khí thế, Trần Bình An dựa vào tường ngồi, mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng Trần Bình An thông minh sắc sảo khẽ động, cười khổ nói:
"Ta đã từng thấy một sư phụ của một người bạn, đạo hiệu Hỏa Long chân nhân, giờ nghĩ lại, lúc ly biệt, đạo nhân mặc đạo bào thêu rồng lửa kia, quả thực duỗi ngón tay, hời hợt điểm ta vài cái."
Lão nhân chân trần nhíu mày, "Vì sao vị lão thần tiên này lại không công đưa cho ngươi một môn cơ duyên?"
Trên đường tu hành, họa phúc tương y, không thể không suy xét.
Trần Bình An lau mồ hôi, cười nói:
"Đưa cho bạn kia một con dấu nhỏ do đại thiên sư Long Hổ Sơn tự tay khắc mà thôi."
Lão nhân gật đầu, "Tu sĩ trên đỉnh núi, không muốn mắc nợ, sợ dính nhân quả, ngươi một tiễn đưa, hắn một hoàn trả, vậy coi như xong."
Sau đó lão nhân đột nhiên hỏi:
"Mà thôi?"
Mặc Trần Bình An nói gì.
Lão nhân một cước đá ra, chỗ gáy Trần Bình An như bị búa tạ, đập vào vách tường, trực tiếp ngất xỉu, đến cơ hội oán thầm chửi mẹ, lão nhân cũng không để cho Trần Bình An.
Lão nhân cười nhạo nói:
"Tuổi còn nhỏ mà bộ dạng già nua nặng nề, thật cần ăn đòn."
Lại một cước nữa, đạp vào thân thể Trần Bình An, văng vào vách tường, rơi xuống đất, vì đau mà tỉnh lại đôi chút, liền lại vì đau mà ngất đi.
Từ đầu đến cuối, lão nhân không hề cố ý che giấu khí cơ cùng lời nói.
Dưới mái hiên lầu trúc, nữ quỷ Thạch Nhu ngồi trên ghế trúc nhỏ màu xanh biếc, bồn chồn không yên, nàng nuốt nước miếng, chợt cảm thấy so với Trần Bình An vừa bước vào lầu đã bị đánh cho đến chết, những năm nay nàng ở núi Lạc Phách, thật sự sống như tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận