Kiếm Lai

Chương 447: Tiên Sinh Có Chuyện Thì Làm Sao (2)

Trong thư lầu vang lên một tiếng thở dài già nua, ngay gần nơi hai người giao thủ, chỉ khoảng hơn hai mươi trượng, cách mấy cái giá sách, dưới chân một bức tường.

Sau đó một đạo kiếm quang trắng như tuyết sáng lên, bạch quang ba thước lao vun vút tới, bao lấy một hàng giá sách, sau khi tự bay trong lối đi, lại vòng lấy giá sách, vút ngang qua bên người Lý Trường Anh, lao tới Vu Lộc.

Thiếu niên cao lớn không dừng bước chân, trong thời khắc hiểm nguy đã nghiêng cả người, tránh được thanh phi kiếm như cầu vồng trắng kia, tiếp tục xông lên với tư thế kì quái.

Tiếng nói già nua kia có phần phẫn nộ, “Còn chưa dừng tay?”

Hồng quang ba thước ngang qua vai thiếu niên cao lớn chậm lại, nhưng không điều chuyển mũi kiếm, biến chuôi kiếm thành mũi kiếm và bay lùi lại.

Dễ dàng thấy được, kiếm tu nhiều năm mai danh ẩn tích nấp ở chỗ tối kia biết được, dù lão có thần thông ngự kiếm nhàn thục như ý, chỉ cần điều chuyển phi kiếm, chút thời gian trì hoãn này rất có thể sẽ bỏ lỡ chiến cơ, khiến hạt giống đọc sách của Đại tùy kia sẽ bị thương, cho nên lão đành bỏ qua cái gì phong phạm kiếm thuật, phi kiếm dùng tốc độ nhanh hơn bay tới lưng của thiếu niên cao lớn.

Vu Lộc nhảy bật người lên, một chân dẫm vào giá sách ở bên tay trái, mượn thế xông lên, không chỉ tránh được phi kiếm đang tấn công từ phía sau, mà còn giáng một quyền xuống Lý Trường Anh.

Sau khi kiếm tu kia quyết đoán xuất kiếm, Lý Trường Anh đã chuẩn bị kĩ về tinh thần, trong lòng thầm niệm một câu từ kinh điển của Nho gia lễ thánh, đúng lúc Vu Lộc dẫm chân lên giá sách, đây là tầng một của thư lâu, rất nhiều giá sách đồng thời chấn động, bốn phương tám hướng, những ghi chép cổ thư có lời giáo huấn của thánh nhân đó, bay ra một chuỗi văn tự màu trắng, phút chốc lao tới, văn tự có to có nhỏ, dạng chữ khải hoặc chữ triện hoặc chữ hành, đều đi tới trước người Lý Trường Anh.

Cuối cùng biến thành một dòng chảy văn tự trước người Lý Trường Anh, từ từ chuyển động, dòng chảy tuy nhỏ, nhưng lại toát ra khí tức thần thánh hạo đại.

Thiếu niên cao lớn đang rơi mạnh từ trên không xuống, sắc mặt thản nhiên, vẫn cứ hạ một quyền xuống.

Lập tức ngắt đoạn dòng chảy!

Một quyền có thể chặn được dòng chảy, khiến cho mọi văn tự đều vỡ vụn!

Vu Lộc một chân đạp vào bụng Lý Trường Anh, dù luận học thức hay là tu vi, Lý Trường Anh đều là người đứng đầu được học sinh toàn thư viện công nhận, lại bị một cước đạp bay xa ra vài trượng, ngã ngoài ra lối đi giữa hai hàng giá sách, sau khi chạm đất vẫn còn trượt dài thêm hơn một thước, đủ để thấy một cước này mạnh tới đâu.

Một ông lão mặc áo xám xuất hiện trước mặt Lý Trường Anh, phi kiếm lui lại mà không tấn công kia, dừng lại lơ lửng gần vai ông lão, mũi kiếm chỉ vào hung thủ đứng đối diện, ông lão quỳ xuống, sắc mặt hoảng hốt, vội bắt mạch cho Lý Trường Anh, bị thương không hề nhẹ, may là chưa nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiền nhân trẻ tuổi nằm dưới đất không ngồi dậy nổi kia là nhân tài hậu bối mà trọng thần trung ương Đại tùy phải đối đãi cẩn trọng, tương lai chắc chắn là trụ cột của Đại Tuỳ!

Hắn ngẩng mặt lên nhìn thiếu niên cao lớn bằng ánh mắt phẫn nộ, “Còn trẻ tuổi, cớ sao lại tàn độc đến thế!?!? Người có biết là..."

Ông lão nhanh chóng dừng giáo huấn.

Vì thiếu niên kia vẫn lừ lừ tiến tới, kể cả đã sát thương người ta, dù cho ông lão đã hiện thân, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Vu Lộc run run cổ tay, ống tay áo hơi bay, giờ mới tiếp tục hai tay duỗi ra, rồi ung dung bước đi giữa hai hàng giá sách, cười nói: “Đạo lý gì, khi mà Lý Hòe chưa tìm thấy con rối, Lý Bảo Bình phải nghe quá nhiều lời nhục mạ, kẻ nên xin lỗi, thì im thin thít đến rắm cũng không dám thả."

Vu Lộc hơi dừng lại, nhìn như là bước chân chậm lại, thực chất đang kéo gần khoảng cách, “Chứ không phải nằm ở một câu nói nhẹ nhàng của Lý Trường Anh Động Phủ cảnh, cái gọi là không muốn cố ý tranh giành, đương nhiên càng không phải ở thanh phi kiếm thong thả mà tới chậm một bước của lão tiền bối Quan Hải cảnh.

Ông lão nghe mấy lời hỗn hào của thiếu niên kia, tức dựng cả tóc lên, vội vàng cho Lý Trường Anh một viên đan dược, tức quá những vẫn cười nói, “Được được, lão phu đợi ngươi lát nữa nằm bẹp xuống, thì còn có đạo lý gì để nói không."

Vu Lộc cười tít mắt lại lắc đầu: “Ta thua rồi, đương nhiên sẽ không lý sự nửa lời, tới lúc đó ắt có người tới nói đạo lý giúp ta, hừm, mà có thể sẽ tới muộn chút, ai kêu người đó hiện giờ đang không có ở đây."

Đúng lúc ông lão đứng lên, thì phi kiếm kia cũng từ từ nâng lên, tiếp tục lơ lửng ở bên vai của kiếm tu trứ danh Đại Tùy.

Nhưng ông lão dường như vẫn không yên tâm về Lý Trường Anh, cúi đầu nhìn hắn, đầy do dự lo lắng.

Thiếu niên kia quyền pháp rất cổ quái, bề ngoài Lý Trường Anh nhìn có vẻ không bị thương tới căn cốt nguyên khí, cả ông lão cũng không cảm thấy bị thương nặng, nhưng khi cho hắn uống đan dược phẩm tương cấp cao, thì mới nhìn thấy huyền cơ, Lý Trường Anh vẫn chưa hề ổn định khí hải, ngược lại càng lúc càng có dấu hiệu không thể khống chế.

Nước biển chảy ngược, hung hiểm chí cực!

Luyện khí sĩ Động Phủ cảnh, tu thành gian nan, càng khó để củng cố thêm, vì một khi quyết định khai khiếu, thì có thể khiếu huyệt của cơ thể phải tiếp nhận linh khi từ bên ngoài, đồng thời cũng hình thành một loại nguy hiểm “Nước biển chảy ngược”.

Vì linh khí bên ngoài hấp thu vào, phải chọn lọc từ vô số khí cơ hỗn tạp của trời đất, khai khiếu rồi thì giống như sa trường trong thế giới thế tục, bên thủ thành từ bỏ ưu thế đang có, chủ động mở cửa nghênh địch, rất dễ bị cường địch một kích đánh bại.

Một khi xuất hiện “Nước biển chảy ngược”, khiếu huyệt cơ thể và kinh mạch giống như thành trấn và đạo lộ, thâm hãm thuỷ tai, thổ địa hoang vô, từ đó thất bại hoàn toàn, nên Động Phủ cảnh, là ngạch cửa thực sự đầu tiên trên con đường tu hành, thậm chí còn khó hơn cả chen thân từ Ngũ cảnh lên Lục cảnh, rất nhiều tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ dã lộ, và Luyện khí sĩ tiểu tông môn không có chỗ dựa, vì sợ sau khi Động phủ thất bại, sẽ mất hết căn cốt thành tiên, nên ở mãi cảnh giới cuối cùng của hạ ngũ cảnh.

Chuyện tu hành, trái với thiên đạo, nghịch lưu mà lên, đặc biệt là hai chữ nghịch lưu, đã diễn tả rõ ràng trắc trở khó khăn và vất vả của tu đạo.

Ông lão là hỗ tòng thiếp thân bí mật mà Đại tùy triều đình phái tới cho Lý Trường Anh sai sử, Lý Trường Anh bị tổn hại cảnh giới, ảnh hưởng xấu tới tiền trình đại đạo, lão ta là người đầu tiên gặp kiếp nạn!

Vu Lộc cười hỏi: "Lão tiền bối có phải rất khó xử? Cứu Lý Trường Anh trước, hay là đánh bại ta?"

Ông lão tức anh ách, thiếu niên đặt câu hỏi thế kia, như đánh rắn bảy tấc, khiến ông lão đã quen với mưa gió càng muốn nổi giận.

- Giải thích câu Đánh rắn bảy tấc, "Bảy tấc" chính là vị trí một phần bảy chiều dài của con rắn tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn, được coi là điểm yếu chí tử của rắn. Ý câu này muốn nói đánh rắn phải đánh cho chết, nếu không sẽ bị hại ngược lại. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận