Kiếm Lai

Chương 250: Sơn thần cùng đao trúc (2)

Vị trí chính giữa sân đá, ông lão áo trắng tay cầm gậy trúc màu xanh lục run lẩy bẩy, nửa con dao chẻ củi vừa vặn cắm ở mặt đất bên chân lão cách không xa. Ông lão rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm xuống, lấy lòng trong ngón tay thật cẩn thận lau lưỡi dao, ngón tay nháy mắt chảy ra máu tươi màu vàng đất xen lẫn một tia vàng tươi, dọa ông lão vội vàng rụt tay, lại gấp khúc ngón tay, nhẹ nhàng búng thân đao, vẻ mặt nghi hoặc, hai ngón tay vuốt chòm râu trắng như tuyết, nói thầm: “Sắc bén vô cùng, xứng đáng với mỹ dự sắc bén vô cùng, thế mà chỉ là dao chẻ củi tầm thường, ngay cả bách luyện đao của võ nhân cũng không thể xưng được, cho nên thân đao cực giòn, hoàn toàn không đủ cứng cỏi, nếu là thân đao cùng lưỡi dao phẩm chất xứng đôi, lại giao cho hán tử chân chất chỉ có một thân võ nghệ làm binh khí, chưa chắc không có một tia phần thắng. Bây giờ, mọi chuyện đều xong rồi.”

Lão ông cẩn thận đánh giá đường mũi nhọn trong trẻo tươi sáng đẹp đẽ của lưỡi dao, cảm khái thổn thức: “Về phần huyền cơ của con dao chẻ củi này... Cũng chỉ có thể là ở trên đá mài đao của thiếu niên kia? Nhưng vấn đề ở chỗ, phải là một khối đá mài đao tốt cỡ nào, mới có thể mài một con dao chẻ củi thô giá rẻ này có được mũi nhọn bậc này?”

Trong ánh mắt lão ông có chút tham lam nóng rực, vụng trộm nhìn phía bọc hành lý của Chu Lộc Lý Bảo Bình bên kia, nếu không có gì bất ngờ, khối đá mài đao kia sẽ giấu ở trong đó.

Ông lão lập tức thở dài nặng nề, đồ có tốt đến mấy, cho dù có thể lấy được, hôm nay hình như lão cũng không có mạng để hưởng phúc nữa.

Ngàn hận vạn hận, chỉ hận võ nhân ngũ cảnh kia ma xui quỷ khiến đi dùng Toát Nhưỡng Thành Sơn Quyết, vốn là một môn Khai Sơn thuật thất truyền vô số năm. Lão ông lúc ấy tránh ở dưới đất, đáp lại bằng một loại tâm tính xem trò cười người ta chữ như gà bới, đến cuối cùng mình lại ngã đau ở trên đó. Thật ra môn thần thông bốc đất khai sơn này, không tính là thượng thừa cao minh như thế nào, chỉ là loại thần thông này yên lặng quá lâu rồi, trong những năm tháng lão ông đảm nhiệm thổ địa Kỳ Đôn sơn, chỉ có một lần bị người ta lấy thuật này mời rời khỏi phủ đệ lòng núi, đó là hai vị tiên nhân tới đỉnh núi này đánh cờ, đương nhiên hai vị đó là lục địa Chân tiên thuật pháp thông thiên, một võ nhân ngũ cảnh nho nhỏ, xách giày cho hai người đó cũng không xứng. Năm đó lão sở dĩ bị thét lên đỉnh núi, chẳng qua là hai vị Chân tiên không muốn phá hỏng một số quy củ cũ nào đó, chứ không phải là chú ý đến mặt mũi của lão vị thổ địa nhỏ bé của Kỳ Đôn sơn này.

Trần Bình An không phải không muốn mượn cơ hội giải quyết bạch mãng, thật sự là lục phủ ngũ tạng đang lật sông nghiêng biển, khiến hắn căn bản không có sức làm thêm cái gì cả, mồ hôi vừa lau xong không bao lâu sẽ một lần nữa túa ra đầy mặt. Trần Bình An dứt khoát không lãng phí khí lực nữa, chỉ là không ngừng điều chỉnh hơi thở, cố gắng để cho khí tức hỗn loạn trong cơ thể trở lại bình tĩnh, loại điều chỉnh này, tựa như đang hết sức tiến hành vá lại chiếc cửa sổ mưa to lọt gió khắp nơi.

Tiếng nổi trống lại lần nữa từ ngực vang lên, tiếng vang dần dần to thêm, tiếng vang không phải từ tai truyền vào, ngược lại có chút như là tiếng lòng huyền diệu khó giải thích, đang truyền đạt rõ ràng rành mạch thân thể run rẩy gào thét.

Loại trực giác gần như bản năng này của thiếu niên, bắt nguồn sớm nhất từ lần quặn đau đó lúc nhỏ tuổi ở ngõ Nê Bình, sau đó ở trên núi còn trải qua một lần nữa. Lần này sở dĩ chưa lăn lộn trên mặt đất, là Trần Bình An phát hiện khí tức cổ quái như rồng lửa kia trong cơ thể, bắt đầu từ bụng ngược dòng mà lên, nơi đi qua, vô luận là từng tòa khí phủ khiếu huyệt mà hắn nhận ra từ người gỗ nhà Tống Tập Tân, hay là kinh mạch nối liền giữa quan ải thành trì của thân thể con người, đã giảm đi cảm giác đau đớn rất nhiều, như võ tướng dẫn quân bình định phản loạn, hoặc là cái gọi là ngự giá thân chinh trên diễn nghĩa của Tống Tập Tân, hiệu quả rõ rệt, tuy không thể giải quyết căn nguyên, nhưng ít nhất có thể khiến những phản quân kia tránh được mũi nhọn.

Chu Hà tuy bị thương không nhẹ, nhưng khí thế không giảm mà còn tăng, một thân chiến ý hùng hồn dâng trào, hai tay áo phồng lên bay phất phới, có mấy phần phong phạm tông sư không thể khinh thường.

Con rắn đen chậm rãi trườn bụng ở bên mép sân đá nheo lại đôi mắt. Mặc dù Chu Hà bày ra chiến lực không tầm thường, nó trước sau vẫn không vội, lắc lư cái đầu trên diện rộng, như là đang sứt sẹo tìm kiếm lỗ hổng, do đó, vô hình trung tặng cho Chu Hà cơ hội tốt áp chế thương thế.

Ông lão nhìn thấy những điều này, do dự một phen, vẫn uể oải lên tiếng nhắc nhở: “Đừng giãy chết nữa, nghiệt súc này sở dĩ không vội mà ăn luôn ngươi, đơn giản là hy vọng ngươi hoàn toàn kích phát khí huyết, nó chỉ là đang chờ đợi một trái cây xanh non chín mà thôi, đừng cho rằng nó không có cách nào làm gì ngươi, nếu không cho dù nó nuốt được thân thể này của ngươi, vẫn không tiêu hóa hết tinh khí thần của ngươi, cần biết đó mới là đại bổ vật thật sự.”

Ông lão ca thán một tiếng, bắt đầu giật râu tóc hỗn độn cùng quần áo rách nát, tự giễu nói: “Tốt xấu là thổ địa một phương, trước khi chết dù sao cũng phải có bộ dáng thần linh núi non nên có.”

Ông lão ngồi trên mặt đất, vừa thu thập vừa cười lạnh, “Đúng rồi, nghiệt súc cũng không chỉ là thân thể mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, nó ở hơn trăm năm trước nuốt ăn một vị Luyện khí sĩ đạo gia tu vi trung ngũ lâu, hôm nay đánh giá như thế nào cũng nên tu thành một hai loại đạo pháp nhập môn, tuy thô thiển không chịu nổi, nhưng do con nghiệt súc này dùng ra, chỉ sợ cho dù ngươi là thân thể ngũ cảnh cũng không chịu được. Nói đến cùng, coi như các ngươi tới số rồi, đang yên lành không thích, một tên võ nhân ngũ cảnh đảm nhiệm đầu lĩnh dẫn đội vào núi, nếu là lục cảnh, hai con nghiệt súc tuy cũng ăn được, nhưng chưa chắc muốn ra mặt, sợ lưỡng bại câu thương. Nếu là thất cảnh, hắc, chúng nó đã sớm chủ động né tránh mấy chục dặm rồi, hận chỉ mong các ngươi nhanh cút khỏi địa giới Kỳ Đôn sơn.”

Thiếu nữ Chu Lộc sợ hãi, sau khi nghe vậy mất hết can đảm.

Lâm Thủ Nhất lẩm bẩm: “A Lương, A Lương tiền bối đâu?”

Lý Hòe đột nhiên phát hiện Lý Bảo Bình đang lặng lẽ lục hòm sách, sau khi lấy ra một cái bình sứ nhỏ, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Theo tầm mắt của nàng, xa xa Trần Bình An bất động thanh sắc hướng bọn họ gật gật đầu.

Lý Hòe đột nhiên có chút hâm mộ khả năng ăn ý của Lý Bảo Bình cùng vị tiểu sư thúc kia của cô.

Trên sách nói, cái này gọi là lòng có linh tính.

Mà Chu Hà sau khi nghe được ông lão thổ địa tiết lộ thiên cơ, trên mặt cũng không có chút biểu cảm kinh sợ nào, bẻ bẻ cổ tay, cười tiêu sái, nói: “Bó tay bó chân uất ức là chết, thoải mái tay chân thống khoái chiến một trận, cũng là chết. Đều là chết, còn quản cái gì sau khi chết có thể trở thành đá kê chân cho con nghiệt súc này hóa rồng hay không? !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận