Kiếm Lai

Chương 574: Thời tiết quanh năm đẹp giữa lòng (2)

Sau đó Trần Bình An liền đứng ở dưới hiên lầu hai, bắt đầu mắng chửi, mẫu thân của Cố Sán từng được xưng là đệ nhất chửi đổng trấn nhỏ, mắng đến nỗi ngay cả Mã bà bà ngõ Hạnh Hoa còn phải về nhà tổng kết kinh nghiệm, sau khi rút ra được bài học, vẫn là càng chiến càng bại. Trần Bình An thường xuyên ở bên cạnh nghe mắng chửi, mưa dầm thấm đất, một khi mở miệng ra mắng thì công lực đương nhiên không kém.

Ngày mai sau khi luyện quyền, chắc chắn sẽ không có cơ hội mắng.

Hôm nay mắng trước nói sau.

Dù sao cũng đã ăn đủ ăn no những đau đớn khổ sở rồi, lão già này cũng không thể đánh chết mình, vậy Trần Bình An hắn sợ cái gì.

Nếu không mắng, Trần Bình An thực sợ mình sẽ chết vì kìm nén, quyền còn chưa luyện ra được đại tiền đồ thì mình đã ôm cục tức mà chết, như vậy sao được!

Ông lão không hề để tâm điều này.

Trên thực tế đây mới là chuyện tốt.

Bởi vì vừa khéo đây là tầng ý nghĩa quan trọng của luyện quyền.

Thiếu niên ngõ Nê Bình đã tích góp quá nhiều một tạp chất cảm xúc, những thứ này được Trần Bình An xem như rác mà quét hết vào chân tường, không nhiều không ít, không trở ngại tâm cảnh, bởi vì "mắt không thấy tâm không phiền", nhưng mà trong tương lai trên con đường võ đạo, khi hắn không ngừng trèo lên cao, chút tỳ vết đó sẽ không ngừng phóng đại, khi đang ở nhị cảnh tam cảnh, bị ông lão dùng đủ loại quyền pháp thần thông rèn luyện, có thể tương đối thoải mái mà loại trừ, nếu để đến bậc cửa giữa võ đạo lục thất cảnh, hoặc là rãnh trời giữa cửu và thập cảnh, nếu muốn quay đầu quét dọn nhổ bỏ, sẽ khó như lên trời.

Nhưng mà ông lão cũng không phải Bồ Tát đất, làm sao chịu được những lời mắng chửi liên miên không dứt, phẫn nộ quát: "Cút đi, còn nói thêm nửa câu, ta sẽ đánh chết ngươi ngay."

Trần Bình An cười ha ha đi rồi, vừa lòng thỏa dạ.

Ông lão ở phòng trong thấp giọng cười mắng: "Thật giống Sàm Sàm hồi nhỏ.”

Nói tới đây, ông lão chợt thần sắc hoảng hốt.

Khi Sàm Sàm còn nhỏ, có phải người làm ông nội như ông đã quá khắc nghiệt vô tình, nóng vội hay không?

Vị thánh thứ ba của Nho gia từng có danh ngôn chí lý, truyền lưu hậu thế, "Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn."

Nghĩa là, con người sinh ra ban đầu vốn dĩ lương thiện, tính tình khá đồng nhất, nhưng do môi trường và sự tiếp cận học hỏi khác nhau mà tính tình đâm ra khác biệt nhau. Hết giải thích.

Ông lão thở dài.

Trận tranh giành ba bốn kinh tâm động phách kia, ông cũng từng tự mình lĩnh giáo, kết cục như thế nào, chính là tình trạng như bây giờ. Được như vậy là nhờ ông không chen chân vào quá sâu.

Trước kia có một lần ông đi tới một ngọn núi lớn vô danh, ngẫu nhiên gặp được một vị ông già mặc áo nho, khi đó mặt trời vừa nhú lên, ông lão đang tản bộ đảo quanh đỉnh núi, chậm rãi thư giãn gân cốt, giống như là đang vẽ từng vòng tròn, nhưng mà với nhãn quang của võ phu thập cảnh như ông, có thể nhìn ra được, người đọc sách già nua nhìn như đang đảo quanh tại chỗ, thật ra mỗi một lần vẽ vòng tròn, đều nới rộng ra bên ngoài một chút.

Ông hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lão tiên sinh không bước ra ngoài một bước?"

Ông lão mặc áo nho mỉm cười trả lời: "Không được làm hỏng quy củ.”

Hai người trò chuyện trời nam đất bắc, từ sau đó, ông không còn thấy lại bóng hình người đọc sách già nua kia nữa.

Ngày thứ ba, trước khi luyện quyền, ông lão cười nói với Trần Bình An: "Nếu đã đứng vững vàng gót chân ở tam cảnh, vậy chúng ta tiếp tục, lão phu sẽ củng cố trụ cột võ đạo tứ cảnh cho ngươi. Còn chuyện đi xa, cũng không bị chậm trễ mấy ngày."

Trần Bình An lắc đầu nói không được, về chuyện đi xa, chỉ cần Nguyễn sư phụ đúc kiếm thành công, nhất định phải lập tức xuất phát.

Ông lão tiếp tục dụ dỗ Trần Bình An luyện quyền, "Lúc trước vì sao lão phu dùng tu vi ngũ cảnh đánh ra một quyền, Tôn Thúc Kiên lục cảnh đỉnh phong liền bị đánh chết? Chính ở chỗ cùng một cảnh giới vẫn có sự khác nhau một trời một vực, cho nên con đường võ đạo dù là khó vượt cảnh giới để giết người nhất, nhưng lão phu vẫn có thể thoải mái đánh chết Tôn Thúc Kiên cao hơn một bậc, bởi vì trụ cột của hắn quá lỏng lẻo.”

"Ví dụ như chuyện khoa cử, cùng là người đọc sách chen chân vào thi đình, vì sao có người là trạng nguyên lang thám hoa lang cô cùng cao quý, cũng có người là tiến sĩ, thậm chí còn có những đồng tiến sĩ xuất thân đáng thương? Điện Kim Loan kia chính là một cảnh giới, nhưng mà trong cảnh giới ngang nhau, còn phải phân chia ra ba bảy loại."

- Giải thích, thời phong kiến, khoa cử chia ra làm 5 giáp. Những người đỗ ở giáp thứ 5 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân, ý chỉ đứng cuối cùng trong kỳ thi đình. Hết giải thích.

"Trần Bình An, ngươi phải biết rằng, võ đạo tam cảnh tứ cảnh, chênh lệch rất lớn. Không khác nào cảnh cuối cùng của Luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh, và cảnh đầu tiên của trung ngũ cảnh, tồn tại một ranh giới cực lớn. Có lão phu giúp ngươi xây dựng nền móng, ngươi đã chịu nhiều đau khổ như thế này, ích lợi lớn nhỏ ra sao, có lẽ chính ngươi hiểu rõ nhất. Nếu có thể một hơi tiến lên phá vỡ bình cảnh, tiến lên tứ cảnh thì con đường võ đạo sau tứ cảnh sẽ vô cùng bằng phẳng, không thoải mái sao?"

Trần Bình An không chút do dự, vẫn lắc đầu.

Dương lão nhân đã nói nơi đây không nên ở lâu, lấy được kiếm rồi nhất định phải rời khỏi đỉnh núi, lập tức đi xuống phía nam, Trần Bình An tuyệt đối sẽ không trì hoãn thêm một nén nhang.

Thật ra ở sâu trong nội tâm, đối với việc luyện quyền trên tam cảnh, Trần Bình An vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, nói không sợ tức là lừa mình dối người.

Ông lão gật gật đầu, "Chống lại dụ hoặc, cũng coi như chuyện tốt. Cỡ như Tôn Thúc Kiên, thiên tư không kém, nhưng có vô số kẻ nửa đường chết non vì hai chữ lòng tham. Vậy hôm nay lão phu sẽ ngoại lệ tưởng thưởng cho ngươi, từ ba mươi quyền, chuyển thành ba mươi mốt quyền là được. Yên tâm, bảo đảm sẽ không đánh chết người, giúp ngươi củng cố nền móng tam cảnh thật vững chắc, ngươi không cần cảm động rơi nước mắt vì lão phu, ai bảo ngươi là tiên sinh của Sàm Sàm chứ..."

Ông lão ngoài mặt nói chuyện rất ôn hoà, nhưng mà trong lời nói lại đằng đằng sát khí, hàn ý trong đó sao Trần Bình An lại không biết?

Trận mắng chửi ngày hôm qua, hắn đã mắng thỏa thuê sung sướng đầm đìa, kết quả hôm nay phải gặp báo ứng sao?

Kết quả sau ba mươi mốt quyền, Trần Bình An trở về trong thùng thuốc ngủ một ngày, sau đó lại nằm trên giường ngủ quên trời quên đất đúng một đêm.

Khi trời vừa tảng sáng, Trần Bình An đi ra khỏi phòng, Ngụy Bách và hai đứa trẻ đều ngồi ở dưới mái hiên.

Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, Ngụy Bách ngẩng đầu lên, hai tay ôm quyền, vui sướng nói: "Chúc mừng chúc mừng."

Trần Bình An ôm quyền hoàn lễ, cười khổ nói: "Một lời khó nói hết."

Nữ đồng váy hồng nhường ghế trúc cho lão gia nhà mình, Ngụy Bách nói nhỏ với Trần Bình An, "Nguyễn Cung một hai ngày nữa sẽ mở lò, lúc trước nói chuyện phiếm với tiểu xà, nghe nói ngươi muốn mua một hồ lô dưỡng kiếm, nên ta đã tự chủ trương, năm pháp bảo tặng kèm khi mua năm đỉnh núi của triều đình Đại Ly, ta đều không cần, chỉ lấy một hồ lô, Trần Bình An, nếu ngươi cảm thấy bị lỗ, thì có thể sửa lại, tiếp tục nhận lấy năm món pháp bảo ban đầu của Đại Ly là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận