Kiếm Lai

Chương 114: Thiên Hành Kiện (3)

Phụ nhân đang muốn dẫn theo con đi nhà mẹ ruột để ở nhờ, thật sự là không tình nguyện, người nhà mẹ ruột của ả đa phần là người chỉ xem lợi ích, luôn dùng ánh mắt xem thường đối với nam nhân của ả, cho nên mấy năm nay trừ ngày lễ ngày tết, thì lui tới rất ít, nhưng mà gặp phải loại tai họa bất ngờ này, phụ nhân thật sự không còn cách nào khác, thật ra ả muốn kiên cường hơn, dẫn con đi khách điếm tửu lâu ở vài ngày, đóng vai người tức phụ hào phóng, nhưng mà túi tiền lại không được rủng rỉnh, thực sự là khó lòng làm được, đành phải mặt dày mày dạn về nhà mẹ ruột, chịu đựng người khác xem thường. Cho nên phụ nhân càng nghĩ càng giận, trước khi đi hung hăng nhéo eo lưng nam nhân của mình, nhéo đến khi hắn ta méo xệch mặt, lúc này mới bỏ qua, hai đứa nhỏ đã quen nhìn cảnh tượng này, cũng không lo lắng chuyện cha mẹ cãi nhau, mà còn cảm thấy buồn cười.

Phụ nhân mắt sắc, nhìn thấy hán tử lôi thôi lén lút đang nấp ở bên cửa, nhất thời mắng: "Họ Trịnh, lại tới đây lấy đồ lót của lão nương? Ngươi làm chó lót ổ sao? Con thỏ còn không ăn cỏ bên ổ, lão nương cho dù không muốn thừa nhận nhưng chung quy nói thế nào cũng là tẩu tẩu của ngươi, ngươi cũng có thể trộm được sao?"

Hán tử lôi thôi khóc không ra nước mắt, chỉ muốn chết quách đi cho xong, "Tẩu tử, trời đất chứng giám, ta quên mua kẹo cho Tiểu Hòe ăn, nó mới cố ý nói như vậy, tẩu tử vậy mà cũng tin thật sao?"

Đứa bé trai kia vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Phụ nhân đương nhiên sẽ tin tưởng con cái nhà mình hơn, giơ tay lên muốn tát hán tử kia.

Người nọ nhanh rụt cổ chạy sang một bên, hét lên với hán tử ngồi trên đất: "Sư huynh, sao huynh không khuyên nhủ tẩu tử!"

Nam nhân ồm ồm nói một câu: "Không dám khuyên."

Hán tử lôi thôi than thở không thôi, "Thế đạo này không thể nào khiến cho người ta sống thành thật được."

Phụ nhân mỗi tay dắt một đứa nhỏ, đi tới hướng cửa viện, đột nhiên quay đầu đá lông nheo một cái, cười tủm tỉm nói: "Họ Trịnh, lần sau mang nhiều tiền chút, tẩu tử bán cho ngươi, một món chỉ lấy ngươi năm mươi văn tiền, được không?"

Hán tử nhếch nhác trước mắt sáng ngời, rụt rè nói: "Mắc quá vậy? Đồ mới cửa hàng ngõ Hạnh Hoa, vải dệt khá tốt, cũng chỉ giá này..."

Phụ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, hùng hùng hổ hổ mắng, "Thật đúng là dám có ý xấu này? ! Đi tìm chết đi, xứng đáng cả đời ế vợ! Một cái mạng nát, ngày nào đó chết ở ngoài cửa đông cũng không có ai thay ngươi nhặt xác..."

Phụ nhân cùng bọn nhỏ đã đi, hán tử nhếch nhác nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi ở trên tường viện, căm giận nói: "Sư huynh, không phải ta nói huynh chứ, huynh thật sự là mỡ heo che mắt, mới chọn ả đàn bà dữ tợn như vậy làm tức phụ."

Thì ra tên lôi thôi này là người trông cửa đông trấn nhỏ, họ Trịnh, một gã độc thân.

Hán tử hiền hậu còn ngồi ở trên đất trong viện thốt ra một câu, "Ta thích vậy."

Tên trông cửa phụ trách thu tiền người ngoài vào trấn nhỏ, sau khi trầm mặc một lát lại nói: "Sư phụ ông ấy nói huynh sắp tới kiên nhẫn một chút, đừng động thủ cùng người khác."

Tên trông cửa ngẩng đầu nhìn cái nóc nhà đáng thương thủng lỗ chỗ kia, đột nhiên cười lên, "Sư phụ còn nói, thật sự không nhịn được thì tìm tức phụ huynh mà tiết hỏa. Dù sao tẩu tử cũng không sợ ngươi làm chuyện đó, tẩu ấy còn thích nữa là đằng khác."

Hán tử nãy giờ vẫn giữ yên lặng không lên tiếng chỉ ngẩng đầu, nhìn hán tử lôi thôi trên tường thấp, người này nhanh sửa lời: "Được rồi, là Trịnh Đại Phong ta nói, sư phụ chưa từng nói những lời này."

Hán tử chất phác đứng lên, tướng ngũ đoản, da thịt sắc đồng, hai tay cơ nhục vồng lên, làm cho ống tay áo căng phồng.

Lưng hắn còn hơi còng, tức giận nói với tên trông cửa trấn nhỏ kia: "Nếu sư phụ mà bằng lòng nói với ngươi quá mười chữ, ta theo họ ngươi."

Tên trông cửa trong lòng thầm đọc lại lời sư phụ dặn dò, sau đó bấm ngón tay tính nhẩm, thật đúng là không tới mười chữ! Tên hán tử lếch nhếch này đầu tiên là mắng một câu mẹ nó, sau đó rất là nhụt chí, có chút thương cảm, đúng là biểu lộ chân tình bất ngờ, cho nên có vẻ càng đáng thương.

Hán tử lưng còng hỏi: "Còn có việc gì nữa không?"

Tên trông cửa gật đầu nói: "Sư phụ nói huynh đối phó người kia."

Hán tử lưng còng nhíu nhíu mày, lại theo thói quen ngồi xổm xuống, mặt hướng về phía nóc phòng bị phá hỏng, rầu rĩ nói: "Dựa vào cái gì?"

Tên trông cửa Trịnh Đại Phong trợn trắng mắt nói: "Dù sao là việc sư phụ giao cho, huynh có làm hay không."

Hán tử nói: "Ngươi đi đi. Lần sau nếu để cho ta nhìn thấy ngươi trộm đồ của tẩu tử nữa, đánh gãy ba chân của ngươi."

Hán tử nhếch nhác Trịnh Đại Phong nổi giận nói: "Lý Nhị! Ngươi nói rõ ràng cho lão tử! Ai trộm quần áo nữ nhân của ngươi? ! Loại lời nói vô liêm sỉ này ngươi cũng tin tưởng? Đầu óc ngươi bị vào nước sao?"

Hán tử quay đầu, nhìn đồng môn sư đệ nóng nảy phẫn nộ, nghiêm mặt im lặng không lên tiếng.

Trịnh Đại Phong như là một tiểu nương chịu đủ ủy khuất u oán, bi phẫn muốn chết nói: "Sau này đệ không dám nữa. Được chưa? !"

Tên trông cửa này đứng lên, mũi chân điểm một cái, như một mảng lá hòe bay ra đường, cách khá xa, lúc này mới dám can đảm chửi ầm lên: "Lý Nhị, lão tử đi tìm tẩu tử mua đồ lót của tẩu ấy đây!"

Hán tử lếch nhếch vừa nói  mạnh miệng vừa chạy trốn còn nhanh hơn chó.

Chỉ là hán tử chất phác căn bản không có ý đứng dậy, phun ra một chữ, "Hèn."

Ba người trở lại nha thự, vị nho gia quân tử quan hồ thư viện Thôi Minh Hoàng đang ngồi ở chính sảnh, chờ đã lâu, sau khi nhìn thấy nữ tử xa lạ, Thôi Minh Hoàng đứng dậy gật đầu thăm hỏi, nữ tử cũng gật gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh như băng, dùng lời nói lén của Lưu Bá Kiều, chính là một bộ vẻ mặt "khắp thiên hạ đều thiếu nợ nàng".

Thôi Minh Hoàng sau khi thấy ba người đã ngồi xuống thì cười nói với Lưu Bá Kiều: "Thiệt thòi ngươi phải nhịn xuống không ra tay, bằng không khẳng định sẽ đâm ra lỗ thủng lớn. Ngươi không có nhìn thấy, vừa rồi đốc tạo quan Tống đại nhân của chúng ta và hộ sơn viên Chính Dương sơn nọ, ở phố Phúc Lộc cứng đối cứng ba quyền, động tĩnh không nhỏ. Nói thật, kế tiếp mặc kệ ngươi gặp cơ hội ngàn năm một thuở như thế nào, ta khuyên ngươi cũng không nên ra tay, đừng nên cảm thấy có cơ hội có thể nắm lấy."

Lưu Bá Kiều tò mò hỏi: "Không lẽ lão súc sinh nọ ba quyền đẩy ngã Tống Trường Kính? Tống Trường Kính không lẽ làm không nổi chuyện đến như vậy sao? Không phải nói hắn đã tới cửa đệ thập cảnh sao, chỉ kém nửa bước có thể một chân bước vào cảnh giới kia."

Thôi Minh Hoàng bất đắc dĩ nói: "Chúng ta tốt xấu ở nhờ chỗ Tống đại nhân, ngươi có thể nói nói khách khí chút hay không?"

Trần Tùng Phong cảm khái nói: "Là Tống đại nhân chiếm một ít ưu thế."

Cho dù cách vị Đại Ly phiên vương kia cực kỳ xa, nhưng chỉ cần là tu hành người, nghe nói tới loại hành động này, không thể không tâm thần hướng tới! Một vị võ phu thuần túy, chỉ lấy nhục thân cùng một bàn sơn viên cứng rắn gánh đến cùng!

Mấu chốt là người này còn có thể chiếm được thượng phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận