Kiếm Lai

Chương 672: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ Ma (1)

Trần Bình An cầm trong tay kiếm gỗ hòe, chém một kiếm về hướng cô gái áo trắng trên tấm bia đá.
Không bàn tới chiêu thức kiếm pháp, trên kiếm gỗ cũng không có linh quang đủ đậm để làm kinh sợ vật âm.
Cô gái áo trắng tóc đen phủ mặt nhếch khóe miệng, tuy trong lòng khinh thường, nhưng mà thiếu niên kia có thể thành công trấn áp hai pho tượng thần nên cô cũng không dám khinh địch quá mức, chơi đùa với hắn cũng tốt, dù sao Thành Hoàng các này, nếu bảo vệ được là tốt nhất, có đánh mất cũng không hại gì, sẽ có cao nhân tới đoạt lại.
Chỉ thấy cô đưa tay quét qua bên hông một cái, hiện ra một thanh trường kiếm không vỏ, thân kiếm màu đỏ tươi, tràn ngập mùi máu tươi làm người ta buồn nôn, trước kia có lẽ cô đã sử dụng thủ thuật che mắt.
Khi lòng bàn tay xương khô của nàng quét qua trường kiếm, tiếp xúc với mũi kiếm, nó chợt phát ra một chuỗi điện quang tóe lửa. Không chỉ như thế, cổ tay cô trượt ra một chiếc vòng tay xanh biếc, nhanh chóng quay vòng tròn xung quanh nàng, không hề theo quỹ tích, cho nên trong nháy mắt đã không nhìn thấy vòng tay, chỉ có thể nhìn thấy từng đợt ánh sáng lưu huỳnh màu xanh lục bích. Đối với tu sĩ thế gian, pháp bảo đương nhiên là càng nhiều càng tốt, điều này cũng giống với đạo lý không ai chê tiền trong tay mình của dân thường, nhưng linh khí pháp khí danh xứng với thực quá quý hiếm, nếu có thể may mắn có được hai món, thông thường đều sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi công thủ nhiều mặt, một món pháp bảo dùng để sát phạt đánh lui địch, một món dùng để phòng thân bảo mệnh, tiến có thể công, lui có thể thủ, không chút sơ hở. Ví dụ như bộ binh gia giáp hoàn của thụ yêu họ Sở nơi cổ trạch có thể hóa thành một chiếc áo giáp quang minh khải, chính là pháp bảo phòng ngự nổi bật trong giới. Bội kiếm màu đỏ tươi, cùng với vòng tay xanh biếc của cô gái áo trắng, một công một thủ chính là đạo lý này. Từ lúc thiếu niên ngoại hương lưng đeo hộp kiếm dùng phù lục cổ quái phẩm chất cực cao, mạnh mẽ trấn áp tượng thần quan văn, đến khi giẫm lên đỉnh đầu tượng thần, cầm trong tay thanh kiếm gỗ bay ra khỏi vỏ, xông ra giết, thật ra chỉ là trong thời gian một cái nháy mắt. Kiếm gỗ hòe ngay tức thời. Cô gái áo trắng tức tốc rút kiếm, một kiếm quét ngang vô cùng đơn giản, trên đỉnh đầu cô liền xuất hiện một luồng kiếm khí màu đỏ tươi, nếu thiếu niên không tránh kịp thì đã bị kiếm khí chặt đứt ngang người. Nhưng mà thiếu niên kia đột nhiên không thấy đâu. Phương thốn phù! Cô gái áo trắng trong lòng tự biết không ổn. Đinh! Một tiếng kim loại va chạm không chút dấu hiệu vang vọng quảng trường. Sau đó là tiếng vang liên tiếp, dồn dập như những giọt nước mưa to nện xuống nóc nhà. Cô gái áo trắng sắc mặt khẽ thay đổi, xoay eo một cái, nhanh chóng bay khỏi đỉnh tấm bia đá. Áo trắng kiếm đỏ, một đỏ một trắng, quay xung quanh cây cổ bách lá xanh xum xuê xoay tròn hướng về phía trước, tựa như đang tránh né cái gì. Cô gái đã cố ý kéo dài khoảng cách với vòng tay ngọc bích, ước chừng hai trượng, vừa có thể tùy tâm khống chế, vừa có thể né tránh bị hại như cá trong chậu. Là phi kiếm! Thiếu niên đúng là một kiếm tu có thể dùng phi kiếm giết địch! Cái gì kiếm gỗ cái gì trừ ma, đều là ngụy trang mê hoặc lòng người! Sát chiêu thực sự chính là thanh phi kiếm âm hiểm chưa hiện ra chân thân. Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại vừa kín đáo vừa ác độc! Khó trách có thể trở thành kiếm tu, kết quả mà Luyện khí sĩ khó nhất tu ra nhất. Nghe thấy những tiếng vang liên miên không dứt, cô gái áo trắng đau lòng không thôi, vòng tay dù có linh tính ra sao cũng không chịu nổi bị một thanh phi kiếm khi dễ như thế, không hề thương hoa tiếc ngọc. Vòng tay tên là "Băng nhu", là một món linh khí thượng đẳng do lão tổ tông đích thân ban thưởng, vốn không nổi trội về mặt cứng cỏi, chủ yếu dùng để chống đỡ cái gọi là đòn sát thủ xuất kỳ bất ý của tiên sư chính đạo. Dù sao lão tổ đã sớm có lời tiên đoán, lần này mưu đồ bí mật cướp lấy trấn quốc chi bảo Thải Y quốc, chắc chắn sẽ là một hồi huyết chiến thương vong thảm trọng, Luyện khí sĩ danh môn tiên gia không có lá gan chém giết liều mạng, nhưng bí thuật thần thông huyền diệu khó giải thích, cùng đồ vật pháp bảo truyền đời này sang đời khác thì nhiều vô kể, không thể không phòng. Cô gái áo trắng tạm thời không thể suy tính ra quỹ tích của phi kiếm kia, lại không dám thu vòng tay về, điều này làm cho nàng phẫn uất vô cùng, lần đầu tiên sinh ra lửa giận ngút trời, nếu vòng tay bị vỡ vụn rồi, như vậy chuyến đi lần này đến Thải Y quốc, so với những minh hữu khác, cô nhất định là mất nhiều hơn được, cho dù cuối cùng đại công cáo thành, luận công ban thưởng, phần thưởng cô có được, chỉ sợ còn không đáng giá bằng vòng tay này.
Cô gái áo trắng điên cuồng bay múa với mái tóc đen dài, lộ ra hình dáng.
Chính là cô gái y phục rực rỡ đêm đó giữa hồ trên đài cao, dẫn đầu lên sân khấu, lúc ấy không biết cô đã khiến cho bao nhiêu nam tử quận Yên Chi xem như người trời, chỉ hận không thể ôm vào trong lòng dịu dàng yêu thương. Nói vậy thì, lão thần tiên nhìn có vẻ thực tiên phong đạo cốt kia, ít nhất cũng là một trong những chủ mưu. Nhưng mà người này rêu rao khắp nơi như thế, Thải Y quốc lại không có một tu sĩ nào nhìn thấu chân tướng? Đứng ở trên quảng trường Trần Bình An sửng sốt một chút, tâm trạng nặng nề, thả kiếm gỗ hòe vào lại hộp gỗ, theo thói quen tháo hồ lô rượu ra uống một hớp rượu. Nhìn thấy thiếu niên lại còn có tâm trạng uống rượu, cô gái áo trắng bực quá hóa cười, tay áo bay bổng, lộ ra cổ tay và mắt cá chân đều là xương trắng. Như vậy "thân thể mềm mại" phía dưới áo trắng cũng là cảnh tượng như thế. Duy chỉ có một khuôn mặt vẫn còn máu thịt, hơn nữa còn xinh đẹp dị thường. Thì ra là một vị mỹ nhân xương khô, không đúng, là diễm quỷ xương khô mới đúng. Nói chung đã xác định được phi kiếm không thể đột phá vòng tay, cận thân dây dưa mình, cô gái áo trắng trong lòng đã hơi an tâm, vậy bắt giặc trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu, trước tiên làm thịt thiếu niên kia trước rồi nói sau, chính hắn muốn chết, chẳng trách người khác. Vốn đang muốn đùa giỡn hắn trong chốc lát, nơi nào nghĩ tới sẽ đụng phải cục đá cứng làm đau tay như vậy. Kiếm tu thì sao chứ, chỉ cần không phải loại đại kiếm tiên hư vô mờ mịt, cho dù là tiểu kiếm tiên gần đạt tới trung ngũ cảnh, tại quận thành Yên Chi này, chỉ cần dám thò đầu ra sẽ đều phải chết! Vô hình trung, quảng trường nhỏ ngoài điện Thành Hoàng phân chia thành ba chiến trường, hai tấm Bảo Tháp Trấn Yêu chất liệu màu vàng kim đang từng chút một tiêu hao ma khí của hai pho tượng thần hoa văn màu sắc, mảnh vụn văng khắp nơi, bụi đất bay lên, không ngừng phát ra tiếng vỡ vụn, bất luận hai tòa thần tượng rít gào tê rống như thế nào, bảo tháp mà trấn yêu phù hiển hóa ra, tia chớp đan xen, như sấm bộ thiên quân cầm trong tay điện tiên, quất roi đánh lũ tai quái, trước sau vững vàng áp chế chúng nó trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận