Kiếm Lai

Chương 254: Non sông dưới chân (2)

A Lương đưa mắt nhìn quanh, lần lượt nhìn hắc xà và bạch mãng, suy nghĩ một chút, lặng yên tăng thêm lực, mũi đao cắm xuống đất sâu thêm một tấc không dễ nhận ra.

Một vị thổ địa mất hồn mất vía trốn về động phủ trong lòng núi, trên đầu như vừa bị thiên lôi đánh trúng một phát, máu tươi bắn tung tóe. Hắn bị dọa tè ra quần, sau khi trốn xa được vài bước thì ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung lộ ra một đoạn nhỏ mũi đao màu xanh lục mà thôi, không có gì khác nữa. Vị thanh niên mỹ mạo phong độ nhẹ nhàng như hào phiệt tuấn ngạn này khẽ cắn môi dậm chân.

Ngay sau đó, thân hình hắn nhô lên từ sàn đá của Kỳ Đôn sơn như nấm mọc sau mưa. Một tay hắn ấn lên vết thương, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía hán tử đội nón cao thâm khó lường kia, hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đau khổ cầu xin nói: “Khẩn cầu đại tiên đừng trêu chọc tiểu nhân nữa.”

Sau khi vị thổ địa trẻ tuổi này đi rồi trở lại, thiếu nữ Chu Lộc theo bản năng bị dọa nhảy dựng. Không biết vì sao trong nháy mắt cô liền bùng nổ cảm xúc, đứng lên hô về hướng A Lương: “Giết bọn chúng!”

A Lương cười xoay người, nhìn thiếu nữ sắc mặt dữ tợn kia, hỏi: “Vì sao phải giết bọn họ? Vô duyên vô cớ, không oán không thù với ta.”

Khuôn mặt thanh tú đáng mến của thiếu nữ càng thêm nhăn nhó, chỉ ngón tay về hán tử đội nón nơi xa xa, “Vô duyên vô cớ? ! Hai con súc sinh kia vừa rồi muốn ăn thịt chúng ta! Tên thổ địa Kỳ Đôn sơn này mới là đầu sỏ phía sau màn!

A Lương giật mình, nhìn thổ địa trẻ tuổi tràn đầy lo lắng, sau đó đều nhìn hắc xà bạch mãng, “Ngươi muốn ăn ta? Ngươi? Hay là ngươi?”

Thổ địa Kỳ Đôn sơn cùng hai con xà mãng chưa hóa hình kia tất nhiên đều ra sức lắc đầu.

Thiếu nữ tức giận đến mức cả người run run, khóc nức nở nói: “Cha ta thiếu chút nữa đã chết, chúng ta cũng suýt chết!”

Hai mắt cô đẫm lệ, nhìn hán tử đội nón xa lạ đến cực điểm kia, “Rõ ràng ngươi có thể, trừ hại cho dân, vì sao lại không làm? Hai con nghiệt súc, một kẻ lấy việc công làm việc riêng, không che chở lữ nhân, ngược lại kết phường hại người, A Lương sao ngươi không giết chúng?”

A Lương im lặng một lát, đột nhiên cười phá lên, “Ha ha, khẩu khí này của cô cứ như là thê tử chưa cưới về nhà của ta vậy. Không nên không nên, thật ra ta thích cô nương lớn tuổi hơn một chút, dáng người hoàn toàn nảy nở...”

Nói tới đây, A Lương rút đao trúc ra khỏi mặt đất, tra vào vỏ đao, hai tay làm động tác tròn trịa no đủ, gian xảo nói: “Ta thích như vậy.”

Thiếu nữ ngẩn người, giọng the thé nói: “Ngươi nói chuyện không có lý lẽ!”

Chu Hà giãy giụa đứng dậy, vỗ vỗ đầu vai con gái mình, trầm giọng nói: “Không được vô lễ, càng không được hành động theo cảm tình, tất cả cứ giao cho A Lương tiền bối tự xử trí là được.”

Chu Lộc đột nhiên quay đầu, nhìn phía xa xa, mặt đầy ủy khuất phẫn uất.

A Lương nhìn về phía Trần Bình An, thiếu niên gật đầu nói: “A Lương ngươi quyết định đi.”

A Lương lười biếng nói: “Được rồi, vậy ta sẽ định đoạt, người xưa nói rất hay, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại. Thân là người trong giang hồ, chúng ta phải rộng lượng chút...”

Thổ địa trẻ tuổi ra sức gật đầu.

Hai con xà mãng như ngọn núi nhỏ trên sàn đá cũng hơi cúi đầu.

A Lương đột nhiên đổi giọng, “Nhưng hại ta bị kinh hãi đến như vậy, không có một chút bồi thường thì không hợp tình hợp lý.”

Thổ địa trẻ tuổi khóc không ra nước mắt.

Vị A Lương đại tiên này, người thật sự thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, bây giờ đứng ở đối diện ngươi đó.

A Lương suy nghĩ một lúc rồi khoác bả vai thổ địa Kỳ Đôn sơn, có điều A Lương vóc dáng không cao, còn kẻ kia lại là ngọc thụ lâm phong dáng người cao dong dỏng, may mà kẻ sau biết điều, vội vàng cúi đầu khom lưng, A Lương mới không cần kiễng gót chân vẫn có thể kề vai sát cánh với mình. A Lương kéo hắn khe khẽ nói nhỏ, hắn không ngừng gật đầu như gà con mổ thóc, tuyệt không dám nói nửa chữ Không.

Đến cuối cùng, tựa như quá bất ngờ trước yêu cầu đơn giản của A Lương, thổ địa trẻ tuổi ngay ban đầu đang sợ phải bị lột một lớp da này vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng lại vừa hoài nghi.

A Lương không kiên nhẫn phất phất tay, “Tranh thủ trước khi ta đổi ý, mau biến đi.”

Sau đó thổ địa trẻ tuổi cùng xà mãng, dùng thuật pháp thiên môn tương tự thần ngữ để giao tiếp, sau đó hắn nhanh chóng độn địa mà đi. Bạch mãng cẩn thận lắc lư trườn đi, dùng miệng cắp lấy cái cánh đứt rơi ở trên sàn đá, cố gắng vòng qua tránh né mọi người, theo con hắc xà kia cùng nhau rời khỏi đỉnh núi, trước khi rời đi, mặt hướng phía hán tử đội nón chỉ trong tích tắc có thể khiến chúng nó hầu như vỡ cả mật rắn kia, hai cái đầu cực lớn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng chạm đến mặt đất, bày tỏ với A Lương ý thần phục yếu thế.

Trong ánh chiều tà, sau một trận đại chiến mạo hiểm thình lình xảy ra, Chu Hà gọi Trần Bình An đi cùng, tới một chỗ khe nước gần sàn đá để rửa vết thương, thiếu nữ Chu Lộc lặng lẽ đuổi theo.

Một lớn một nhỏ ngồi xổm bên dòng nước, đều tự rửa đi vết máu trên khuôn mặt quần áo. Chu Hà muốn nói lại thôi, Trần Bình An mắt thấy thiếu nữ một mình ngồi xa xa ở trên tảng đá khe nước, thiếu niên liền nói muốn đi về trước, Chu Hà gật gật đầu, không giữ lại. Sau khi Trần Bình An rời khỏi, Chu Hà đứng lên, tới bên cạnh con gái ngồi xuống, dịu dàng nói: “Sao ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không nói được vậy?”

Thiếu nữ cởi giày tất, lộ ra bàn chân trắng trẻo nõn nà, sau khi nghe được lời của phụ thân mang chút chất vấn, thiếu nữ bỗng nhiên trợn to đôi mắt, ủy khuất nói: “Cha, cha có ý gì?”

Chu Hà nhìn mắt con gái, đó là một đôi mắt đẹp cực kỳ giống mẫu thân của cô, khiến một số lời đã đến bên miệng hán tử chính trực này chợt ngưng lại, ông thở dài, giọng điệu bình thản nói: “Lúc trước Trần Bình An ngăn con đừng phá hủy chữ Nhạc, sau đó chứng minh hắn đã đúng.”

Chu Lộc hai tay ôm đầu gối, nhìn về phía khe suối nước chảy, hừ lạnh nói: “Cha cũng không phải cha hắn, Trần Bình An đương nhiên không lo lắng, lúc ấy con nào để ý được những thứ này, nếu nhỡ đâu hắn sai thì sao, chẳng lẽ con nhìn cha chết ở nơi đó?”

Chu Hà lặng lẽ không lên tiếng.

Nàng quay đầu đi, đỏ mắt, “Cha, nếu con lúc đó không làm chút gì đó, còn là con gái của cha sao?”

Chu Hà nhịn lại một vài lời tổn thương người ta, miễn cưỡng nuốt từng chữ vào lại trong bụng.

Nam nhân vốn định nói con thân là võ nhân nhị cảnh đỉnh phong, không nên đối mặt kẻ địch mạnh liền dễ dàng mất đi ý chí chiến đấu.

Chỉ là những lời này, nếu chỉ là người trong đồng đạo võ đạo, Chu Hà có thể nói.

Nhưng hắn lại là phụ thân của cô, như vậy những lời này, sẽ không thể nói được. Ít nhất lúc này không thể nói, chỉ có thể đợi về sau tìm cơ hội thích hợp.

Nhưng ở sâu trong lòng Chu Hà luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì, nam nhân lại không thể nói rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận