Kiếm Lai

Chương 1331: Dạy võ

Nếu không phải vì có chuyện làm ăn cần bàn bạc, Trần Bình An sẽ không đến Hoa Đào Độ làm phiền các tu sĩ của Thải Tước phủ, trì hoãn việc các nàng luyện chế pháp bào, làm chậm trễ việc kiếm tiền của Lạc Phách Sơn, với ai cũng có thể qua lại được nhưng không thể không qua được với tiền bạc.
Thải Tước phủ nằm ở trong địa phận Thủy Tiêu Quốc thuộc đầm nước, Thủy Tiêu Quốc bao gồm cả kinh thành, các thành trì ở các châu quận đều được xây dựng trên các hòn đảo, Thải Tước phủ nằm ở nơi giao nhau của hồ lớn và khe suối, khe suối có tên là nước Hoa Đào. Trên Hoa Đào Độ, quanh năm mây trắng lững lờ trôi, bao quanh ngọn núi xanh nơi Thải Tước phủ tọa lạc, trông như đội một chiếc mũ trắng như tuyết, núi và nước tựa vào nhau, mây trắng lượn lờ, hoa đào nở rộ, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Mễ Dụ từng ở đây "tu hành" nhiều năm, nghe nói còn gây ra một mối tình nợ, có tính là làm hỏng môn phong của Lạc Phách Sơn không?
Trần Bình An lặng lẽ ghi lại, về Lạc Phách Sơn sẽ cùng Mễ đại kiếm tiên tâm sự cho tốt.
Dưới chân núi có một quán trà do Thải Tước phủ tự mình kinh doanh, nhưng thực tế buôn bán lại rất ế ẩm, bởi vì giá trà quá đắt, tu sĩ qua lại Hoa Đào Độ đa phần sẽ chọn đi dạo rừng đào hơn.
Trần Bình An và đoàn người ngồi vào chỗ, hắn cùng các nữ tu Thải Tước phủ tự giới thiệu, nữ tu nghe nói là sơn chủ trẻ tuổi của Lạc Phách Sơn đích thân đến Hoa Đào Độ thì nào dám chậm trễ, lập tức dùng diều giấy báo tin về tổ sư đường, dù sao nữ tu Thải Tước phủ đều biết rõ trong lòng, cái Lạc Phách Sơn ở Bảo Bình Châu kia, tuy rằng khai sơn lập phái không được mấy năm, nhưng lại vô cùng giàu có. Hơn nữa bây giờ đã là tông môn rồi.
Thải Tước phủ có được khí tượng như ngày hôm nay, phải quy công lớn vào pháp bào "tổ sư" do Lạc Phách Sơn cung cấp, mới có thể khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, dựa vào cái tụ bảo bồn này, còn kết nối được với Đại Ly vương triều, làm ăn thuận lợi, khiến Thải Tước phủ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi đã nhanh chóng quật khởi, bước vào hàng ngũ đỉnh núi nhất lưu của Bắc Câu Lô Châu, nếu như không phải Thải Tước phủ theo tổ lệ, gần đây chỉ nhận nữ tu, số đệ tử không nhiều, bằng không thì cái chữ "tông", cũng có khả năng tranh giành một phen.
Chưởng luật Võ Quân rất nhanh đã cưỡi gió đến, vừa gặp mặt đã vội vàng xin lỗi Trần Bình An, vì phủ chủ Tôn Thanh dẫn theo đệ tử đích truyền Liễu Côi Bảo đi ra ngoài lịch luyện rồi. Tôn Thanh lấy danh nghĩa đẹp là hộ đạo cho đệ tử, nhưng thực chất là có cớ để đến Thái Huy kiếm tông một chuyến.
Dựa theo quy tắc trên núi, một tông chi chủ như Trần Bình An đích thân đến, mà lại còn là chủ nợ sau màn của Thải Tước phủ, Tôn Thanh lẽ ra phải có mặt ở đây.
Dù cho trước đó Lạc Phách Sơn có truyền tin bằng phi kiếm hay không, cuối cùng Thải Tước phủ vẫn là thất lễ.
Nội tình Lạc Phách Sơn thế nào, Thải Tước phủ lại biết rất rõ, chỉ có hai chữ: Không có lý.
Tôn Thanh dẫn theo Liễu Côi Bảo sau khi xem lễ xong, trở về đỉnh núi nhà mình, lén lút nói đùa vài câu với Võ Quân, chúng ta ở đây, trợn mắt cũng không tìm được một vị Địa Tiên nào, ở Lạc Phách Sơn, thì tốt rồi, như mấy vị Nguyên Anh cảnh, đều không dám nói chuyện lớn tiếng. Cứ như thể chỉ cần không phải là Địa Tiên, thì không tiện ra ngoài chào hỏi mọi người.
Võ Quân lúc đó chỉ nghe Tôn Thanh kể về danh sách xem lễ của nghi thức mở tông, đã ngây người ra mất nửa ngày, hoàn toàn không thể giải thích nổi loại chuyện đó.
Võ Quân nhìn thấy nữ tử mặc áo choàng dài trắng như tuyết, đeo hộp kiếm dài sau lưng kia.
Ninh Diêu vẫn giữ nguyên lý do thoái thác:
"Ninh Diêu, kiếm tu."
Võ Quân chắp tay hành lễ, thoải mái cười nói:
"Chưởng luật tổ sư đường của Thải Tước phủ, Võ Quân, từng luyện võ, quân trong núi."
Chờ một chút!
Kiếm tu? Ninh Diêu?
Chẳng lẽ không phải là Ninh Diêu ở Kiếm Khí Trường Thành đấy chứ!?
Bởi vì mãi đến khi phủ chủ Tôn Thanh tham gia buổi xem lễ kia, mới biết rõ "Dư Mễ" hằng ngày rong chơi lêu lổng ở Thải Tước phủ kia lại là một vị kiếm tiên Ngọc Phác cảnh, hơn nữa ở Lạc Phách Sơn, còn không được ngồi ghế đầu cung phụng. Tên thật là Mễ Dụ, đến từ Kiếm Khí Trường Thành! Huynh trưởng của nàng, Mễ Hỗ, lại là một đại kiếm tiên với chiến công hiển hách.
Dưới gầm trời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Trần Bình An thực sự rất giỏi, chỉ là Võ Quân không tin hắn có thể khiến Ninh Diêu đi theo bên cạnh.
Mà nói đi thì nói lại, Ninh Diêu đã đi theo Phi Thăng Thành đến tòa thiên hạ thứ năm rồi, ở đó có quy tắc của Văn Miếu, làm sao có thể đến Hạo Nhiên thiên hạ được?
Cầm kiếm phi thăng sao?
Đây chính là sự chênh lệch giữa các tông môn đỉnh núi và thế lực tiên gia nhị lưu của Hạo Nhiên. Huống chi Thải Tước phủ lại không có kiếm tu nào, từng đi qua Kiếm Khí Trường Thành. Thêm nữa, Hạo Nhiên đã cấm sơn thủy nhiều năm, cho nên đến giờ Võ Quân vẫn không biết rõ vị sơn chủ Lạc Phách Sơn đang uống trà trước mắt này, đã từng có uy phong lớn đến nhường nào ở Xuân Phiên Trai trên đảo Huyền Sơn.
Võ Quân trong lòng mang chút may mắn, nhỡ đâu là thật thì sao, thử thăm dò hỏi:
"Quê hương của Ninh cô nương là ở đâu ạ?"
Ninh Diêu nói:
"Kiếm Khí Trường Thành."
Võ Quân lập tức mặt mày đỏ bừng.
Bắc Câu Lô Châu là một trong chín châu của Hạo Nhiên thiên hạ, có mối quan hệ tốt nhất với Kiếm Khí Trường Thành, không có nơi nào thứ hai.
Cho nên những luyện khí sĩ ở đây, dù không phải kiếm tu, đều hiểu rõ rất nhiều về Kiếm Khí Trường Thành.
Võ Quân tự tay pha trà mời khách, tâm tình xao động, mãi không sao bình tĩnh lại được, hai tay có chút run rẩy không thể kìm chế.
Lá trà là đặc sản phía sau núi của Thải Tước phủ, tên là Tiểu Huyền Bích, cây trà già chỉ có mười hai gốc, được chim quý Thải Tước ngậm hái, bí pháp rang chế thành viên tròn, vì thế mà cực kỳ quý giá.
Võ Quân không kìm được mà liếc nhìn Ninh Diêu thêm vài lần.
Ninh Diêu, đúng là Ninh Diêu trong truyền thuyết!
Bây giờ, trong các đỉnh núi lớn của Bắc Câu Lô Châu đều có chút suy đoán và lời đồn, không ai không tin chắc rằng Ninh Diêu đã là người đầu tiên của tòa thiên hạ mới kia.
Mấu chốt là Ninh Diêu là nữ tử, Võ Quân thường ngày uống rượu uống trà với phủ chủ và Côi Bảo, chẳng lẽ lại không trò chuyện đôi chút về Ninh Diêu? Đặc biệt là Liễu Côi Bảo, người có tính tình ngạo mạn, càng ngưỡng mộ Ninh Diêu.
Nếu bàn về kiếm tu thì không ai vượt qua Ninh Diêu được.
Cũng giống như Hạo Nhiên thiên hạ hễ ai nhắc đến võ phu thuần túy, chắc chắn sẽ không ai không nghĩ đến Bùi Bôi và Tào Từ, đôi thầy trò này.
Hạt Gạo Nhỏ hai tay nhận lấy chén trà, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhỏ giọng chia sẻ tâm đắc với Quả Bí Lùn bên cạnh:
"Uống từ từ thôi, không được uống nhanh."
Đồng tử tóc trắng vẻ mặt kinh hãi:
"Uống trà cũng có cách thức như vậy sao? Hạt Gạo Nhỏ, ngươi học được từ cuốn sách hiếm thấy nào vậy?"
Hạt Gạo Nhỏ hai tay nâng chén, cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, hương vị rất ngon, sau đó quay đầu cười ha ha nói:
"Không thầy tự thông thôi."
Trần Bình An tay cầm chén trà, nhẹ nhàng xoay tròn, cười nheo mắt lại, gió mát hiu hiu, tâm tình vui vẻ, bên ngoài thủy tạ quán trà, mặt hồ như gương, khe suối hồ hoa đào vô số, lớp lớp thay phiên hướng lên núi, màu sắc đậm nhạt khác nhau, như những cô gái xinh đẹp tô điểm nhan sắc đậm nhạt.
Vì Trần Bình An muốn cùng người bàn chuyện mua bán, Ninh Diêu uống xong trà, liền cáo từ với Võ Quân, để Bùi Tiền từng đến Thải Tước phủ dẫn đường, các nàng muốn đến thiên Y phường bên kia, thưởng thức pháp bào do các "dệt vải nương" của Thải Tước phủ dệt.
Lúc Ninh Diêu còn ở đó, Võ Quân luôn hồi hộp, Ninh Diêu rời đi, Võ Quân trong lòng lại có chút không nỡ.
Võ Quân hỏi nhỏ:
"Trần sơn chủ, có thể hỏi một chút cảnh giới của Ninh kiếm tiên không?"
Trần Bình An cười nói:
"Tạm thời là Phi Thăng cảnh."
Võ Quân tự rót đầy một chén trà, ngửa đầu uống cạn. Hôm nay tiếp khách ở quán trà, thiệt thòi lớn rồi, đợi phủ chủ và Côi Bảo về núi, mình sẽ kể rằng mình đã từng uống trà với Ninh Diêu? Thật ra vẫn hơi kém, không bằng được việc đã cùng Ninh Diêu ngồi cùng bàn uống rượu.
Đồng tử tóc trắng ở lại, thề son sắt muốn giúp lão tổ một tay.
Trần Bình An lại không cảm thấy nàng đang khoe khoang. Về luyện chế pháp bào, Ngô Sương Hàng, đạo lữ tâm ma của hắn, là người có tay nghề cao nhất trong lĩnh vực này.
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề:
"Trước khi đến đây, ta đã tham gia nghị sự ở Văn Miếu, pháp bào của Thải Tước phủ đã được Văn Miếu ghi lại để theo dõi rồi, tạm thời xếp vào danh sách dự bị, nếu thành công, thì đó là một mối làm ăn lớn. Các tu sĩ thương gia, thuật gia và Kế Nhiên gia, sẽ tiếp tục xem xét việc này. Dù cho cuối cùng việc này có thành hay không, Lạc Phách Sơn và Đại Ly đều sẽ nhận được tin báo của Văn Miếu, hy vọng đến một ngày nào đó, sẽ có cơ hội đến Thải Tước phủ chúc mừng."
Trần Bình An lấy ra một quyển sách, là bản chép tay bí pháp luyện chế của Kim Thúy Thành, đạo quyết là do Đào Đình Man Hoang cung cấp, đặt nhẹ trên bàn đưa cho Võ Quân, cười nói:
"Phẩm chất pháp bào có thể tiếp tục hoàn thiện và nâng cao được, lát nữa Thải Tước phủ hãy soạn một danh sách các loại thiên tài địa bảo cần thiết để luyện chế pháp bào, càng chi tiết càng tốt, ta sẽ giúp tìm kiếm ở các đỉnh núi tiên gia khắp Bắc Câu Lô Châu."
Đồng tử tóc trắng nhỏ giọng:
"Ẩn Quan lão tổ, ta có thể xem một chút được không ạ?"
Sau khi được Trần Bình An cho phép, nàng mới đứng dậy nhón chân, nằm sấp trên bàn, cầm quyển sổ kia lên xem qua rồi lấy, sau đó run run cổ tay, nơi suối hoa đào liền có những sợi tơ tinh túy của dòng nước tụ lại thành một chiếc bút lông màu xanh biếc, lại có vài đóa hoa đào lướt qua khe suối, bay lên rơi xuống mặt bàn, đầu lông chạm nhẹ vào cánh hoa, tựa như chấm mực, ở trên quyển sổ kia viết "Lời phê bằng bút đỏ", bằng chữ khải nhỏ li ti, chỗ thì một hàng đạo quyết, chỗ lại mấy câu trần thuật, viết kín cả trang, rất nhanh đã xem hết nội dung một quyển sách.
Cảnh tượng này khiến Võ Quân kinh ngạc tột độ.
Bút pháp tiên nhân, đạo khí lúc ẩn lúc hiện!
Võ Quân không nhịn được hỏi nhỏ:
"Sơn chủ, vị tiền bối này là?"
Trần Bình An cười đáp:
"Là tạp dịch con cháu Lạc Phách Sơn mới nhận, trước đến trông cửa hàng bên hẻm Kỵ Long, qua được khảo nghiệm rồi, mới ghi vào gia phả Tễ Sắc."
Võ Quân cho rằng thân phận vị tiền bối này không tiện tiết lộ, Trần Bình An đang đùa với mình.
Đồng tử tóc trắng ngẩng đầu lên, một đôi mắt hiện lên màu lưu ly bảy sắc rực rỡ, cái gì mà thế hệ, bà già thối tha này có biết nói chuyện hay không vậy.
Trần Bình An cong hai ngón tay, gõ vào đầu một cái.
Đồng tử tóc trắng đành phải thu lại đạo thuật tâm thần kia, nếu không phải Ẩn Quan lão tổ ở đây, chắc hắn đã sớm thần không hay quỷ không biết mà dò xét rõ cả tổ tông mười tám đời nhà Võ Quân, lại tiếp tục cầm bút chấm mực, những cánh hoa đào đỏ thẫm trên bàn cũng nhạt màu đi vài phần, một bên vất vả viết chữ, một bên làm ăn với Ẩn Quan lão tổ:
"Lấp chỗ hổng, phải nhớ ghi một công."
Trần Bình An cười tủm tỉm:
"Trước đó ngươi lỡ miệng nói ra chữ 'bồi tiền' đã bị ghi vào sổ rồi, là tính công tội bù trừ ở chỗ Bùi Tiền hay là mỗi cái tính riêng?"
Đồng tử tóc trắng thở dài một tiếng, chọn công tội bù trừ.
"Lần nghị sự văn miếu này, linh bảo giáp Tam Lang miếu và pháp bào hẻm Lão Quân của Bắc Câu Lô Châu các ngươi đều đã chính thức trúng tuyển."
Trần Bình An cùng Võ Quân nói sơ qua về nội tình nghị sự, như bến đò ngang chẳng hạn, chiếu theo phương án bên văn miếu đưa ra, đã phân chia cực kỳ chi tiết ba sáu chín loại, ví như bến đò ngang có quy mô lớn, chiến thuyền kiếm công phạt lực sát thương lớn, thuyền Lưu Hà tốc độ cực nhanh, đều đã được văn miếu chính thức chấp nhận, rất nhanh thôi khắp các nơi trong thiên hạ sẽ bắt đầu xây dựng bảy loại đò ngang.
Về phần pháp bào cũng gần như vậy, pháp bào Thải Tước phủ vì giá cả có phần bất lợi, nên dù cho Đại Ly Tống Trường Kính đưa ra đề nghị, còn có sức nặng hơn quân chủ và tu sĩ bình thường, nhưng bên văn miếu vẫn tạm thời xếp vào danh sách chờ chọn.
Chuyện luyện vật này, đồ thủ công mỹ nghệ trên núi của Bắc Câu Lô Châu thật sự rất xuất sắc, như linh bảo giáp Tam Lang miếu, kiếm tiên Hận Kiếm Sơn làm kiếm phỏng theo, áo cà sa ba màu Phật Quang tự, áo choàng lông Đại Nguyên Sùng Huyền thự, nếu không nói về phẩm cấp mà chỉ xét lượng tiêu thụ, pháp bào hẻm Lão Quân do Quỳnh Lâm tông độc chiếm, nổi bật khắp một châu, đặc biệt là áo bào Oánh Nhiên và giáp Đại Duyệt, một cái dành cho tu sĩ trên năm cảnh, một cái cho hoàng đế quân chủ thế tục, không thể so sánh. Trước khi có được bí thuật luyện chế pháp bào của Kim Thúy thành, tay nghề pháp bào của Thải Tước phủ thật ra chưa đạt tới đỉnh cao.
Đồng tử tóc trắng phẩy tay áo, cây bút ngọc bích trong tay và mấy cánh hoa đào đỏ nhạt trên bàn đều tan vào nước, làm một tư thế dồn khí đan điền:
"Đại công cáo thành."
Trần Bình An nhanh chóng lật xem qua sổ một lần rồi lại đưa cho Võ Quân, nhắc nhở:
"Quyển sổ này nhất định phải cẩn thận bảo quản, đợi đến khi Tôn phủ chủ trở về, các ngươi chỉ cần đưa bản gốc cho Đại Ly Tống thị, bọn họ tự khắc gửi đến văn miếu, thì việc 'bổ sung' pháp bào Thải Tước phủ mới càng có khả năng. Một khi văn miếu gật đầu, số lượng pháp bào của Thải Tước phủ có khả năng sẽ ít nhất là hai ngàn bộ, vả lại pháp bào là hàng tiêu hao, chỉ cần được chứng thực trên chiến trường, thậm chí còn có thể nổi bật lên từ hơn mười loại pháp bào khác, sẽ có đơn hàng đến nườm nượp, mấu chốt nhất là pháp bào Thải Tước phủ đã có tiếng tăm ở Hạo Nhiên thiên hạ, sau này có thể thuận thế làm ăn đến cả trung thổ và Ngai Ngai châu."
Võ Quân nghe mà tâm thần rung động, thật sự là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Trần Bình An lại dội gáo nước lạnh, nhắc nhở:
"Ngoài việc chiêu nạp đệ tử, Thải Tước phủ các ngươi nhất định phải tranh thủ đưa việc chiêu mộ cung phụng hoặc khách khanh trên năm cảnh lên bàn nghị sự, cây lớn đón gió, của lớn dễ bị trộm, phải cẩn thận hết mức."
Võ Quân bất lực nói:
"Ai mà không muốn, vị phủ chủ nhà ta lại có bàn tính riêng, tâm tâm niệm niệm muốn kết đạo lữ với Lưu tiên sinh, thì vừa được duyên, sơn môn lại có cung phụng. Nhưng Lưu tiên sinh không đồng ý, thì biết làm sao? Bên Phi Ma tông thì có thể xin, xin một chân khách khanh thì không khó, nhưng bảo vị lão tổ sư nào đó đến đây ở thường thì quá không thực tế."
Chuyện Tôn Thanh yêu thích Lưu Cảnh Long của Thái Huy kiếm tông là chuyện cả một châu đều biết, và sự thật đó là một tấm bùa hộ mệnh của Thải Tước phủ.
Một khi có người vô cớ gây sự với Thải Tước phủ, thì với tính tình thích nói đạo lý của Lưu Cảnh Long, chắc chắn sẽ cầm kiếm xuống núi. Không vì tình cảm nam nữ thì cũng phải nói lý cho ra lẽ.
Nhưng đến khi việc làm ăn của Thải Tước phủ lớn mạnh đủ khiến người thèm muốn, thì tầng quan hệ này chưa chắc đã còn tác dụng.
Võ Quân cười khổ:
"Trần sơn chủ, ngài đừng vì Lạc Phách Sơn không xem chuyện có người trên năm cảnh là to tát mà cho rằng Thải Tước phủ chúng tôi cũng là thế lực lớn mạnh như vậy."
Trần Bình An suy nghĩ một lát rồi nói:
"Chuyện này, ta giúp các ngươi nghĩ cách, có điều không dám chắc sẽ thành công."
Có người thường ở Thải Tước phủ là tốt nhất, nhưng không nhất thiết phải vậy.
Ví dụ như chỉ cảnh võ phu Vương Phó Tố, chỉ cần ông ta lên tiếng nhận mình là khách khanh ghế đầu của Thải Tước phủ thì những kẻ đang nhăm nhe đều sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Dù sao Vương Phó Tố ra tay cũng là tùy hứng mà thôi.
Ngoài ra, vị sơn chủ Sư Tử Sơn đã từng giao thiệp cũng là một người thích hợp để lựa chọn.
Chỉ có điều, hai vị lão tiền bối này có đồng ý hay không thì còn chưa nói được, dù sao thì vẫn cứ thử xem. Nếu mà liên tiếp gặp trắc trở thì sẽ đi nhờ linh nguyên công Thẩm Mộc và Long Đình hầu Lý Nguyên giúp đỡ, thiếu một ân tình cũng là thiếu, thiếu hai cũng vậy.
Quắc Trì tiên sư Trúc Tuyền, sau chuyến đi Phi Ma tông thượng tông của Trung thổ thần châu, sau khi trở về liền gỡ bỏ chức vụ tông chủ, tự mình làm ghế dự khuyết tạm thời, ngay cả nghị sự đường tổ sư cũng không muốn đến nữa, chỉ chờ Đỗ Văn Tư xuất quan phá cảnh bước chân lên Ngọc Phác cảnh, rồi sẽ để Đỗ Văn Tư có tính tình ôn hòa kế vị.
Nghe nói ở trong nghị sự đường tổ sư kia, Trúc Tuyền cười lớn không thôi, ngang nhiên tuyên bố rằng bây giờ bà ta không còn vướng bận gì, muốn chém ai là chém nấy.
Chỉ có điều, Trúc Tuyền và Tạ Tùng Hoa của Ngai Ngai Châu là những người mà Trần Bình An có chút e dè, dù sao đến cãi nhau bằng lời lẽ thô tục cũng không lại được.
Võ Quân trịnh trọng đứng dậy, chắp tay cảm tạ rồi tâm tình trở nên vui vẻ hơn, nói chuyện cũng không còn dè dặt như trước, cười nói:
"Cũng là vì biết Trần sơn chủ là người ngay thẳng, giữ mình trong sạch, nếu không ta đã vì Trần sơn chủ phá lệ lần đầu, sai đệ tử Thải Tước phủ xách rượu qua đây cùng uống rồi."
Mặt Trần Bình An tối sầm.
Đồng tử tóc trắng thấy Võ Quân có vẻ vừa mắt hơn chút.
Võ Quân lại ngồi xuống, nói:
"Nghe nói Lạc Phách Sơn giúp Vân Thượng thành xây dựng một bến đò tư nhân, có vẻ vườn Xuân Lộ bên kia có ý kiến không nhỏ?"
Nàng nghe nói trước đó tu sĩ vườn Xuân Lộ còn ầm ĩ muốn Lạc Phách Sơn thay đổi vị trí bến đò, di chuyển đến một ngọn núi thuộc phiên thuộc vườn Xuân Lộ, tiền tiên ném vào cái Vân Thượng thành nho nhỏ kia chẳng khác nào ném tiền xuống sông xuống biển.
Trần Bình An gật đầu:
"Lòng người không đủ, cũng chẳng có gì lạ. Nếu không phải nội bộ tổ sư đường vườn Xuân Lộ từng có mấy cuộc cãi vã, thì Lạc Phách Sơn sau này đã chẳng cần qua lại với họ nữa rồi."
Võ Quân cười nói:
"Cũng đâu phải là tôi châm ngòi ly gián đâu."
Ngừng lại một lát, Võ Quân cười ha ha:
"Thôi được, tôi thừa nhận, đúng là có chút hả hê."
Đồng tử tóc trắng luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ẩn Quan lão tổ, liếc mắt nhìn lão bà nương này, lớn lên không được đẹp mắt, nhưng tính tình cũng không đến nỗi tệ.
Võ Quân cười hỏi:
"Trần sơn chủ đã đến vườn Xuân Lộ chưa?"
Trần Bình An gật đầu:
"Nhưng ta chỉ gặp được tiền bối Lâm."
Võ Quân hết sức ngạc nhiên, ban đầu nàng nghĩ vị sơn chủ trẻ tuổi này nóng nảy, hành sự theo cảm tính, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng thì càng cảm thấy kinh ngạc.
Cuối cùng nhìn lại Trần Bình An, vị chưởng luật Thải Tước phủ này liền có chút ánh mắt khác thường. Tuổi còn trẻ, sao đã có thể nhìn rõ lòng người như vậy.
Nhưng mà cũng phải, đại khái chỉ có như vậy, mới có thể làm nên một tông chủ trẻ tuổi như thế.
Võ Quân hỏi:
"Loan Loan nha đầu kia, tu hành còn thuận lợi không?"
Trần Bình An gật đầu cười nói:
"Tư chất rất tốt, cho nên ta tương đối lo lắng sẽ làm chậm trễ tiền đồ của nàng."
Võ Quân lắc đầu, tặc lưỡi nói:
"Lời này mà ngươi nói ra, thật là đáng đánh đòn."
Triệu Thụ Hạ đã thành đệ tử ruột của Trần Bình An, Triệu Loan cũng đã thành tu sĩ trong gia phả Tễ Sắc sơn Lạc phách, cho nên nàng không tiếp tục về Thải Tước phủ tu hành nữa mà ở lại Lạc phách Sơn.
Trần Bình An vừa mới giúp nàng tìm một sư phụ không lộ danh, chính là vị thiên ma bên ngoài giáo hóa này.
Nhìn về phía những cành đào xa xa kia, Trần Bình An nhớ lại khi xưa du ngoạn, cùng Ngụy Tiện Lô, Bạch Tượng mấy người từng đi ngang qua một rừng đào, vừa lúc có một thôn nữ đi qua, lúc ấy lão đầu bếp như có cảm xúc liền tùy tiện nói mấy câu, kết quả bị Bùi Tiền cười chê cả nửa ngày.
Nhưng thật ra, lời Chu Liễm thuận miệng nói, trong mắt Trần Bình An, rất có ý tứ.
"Đáng yêu đỏ thẫm hồng phai, xanh biếc y phục quyến rũ, nhìn trộm nhiều lần, ý làm sao? Duyên đến vì người cài hoa đào, người ở tim người bên trong."
Trần Bình An còn nhớ Chu Liễm cởi xuống da mặt, lộ ra khuôn mặt thật, trong lòng nhịn không được mắng một câu.
Ngụy Bá, Mễ Dụ những người này, còn cả Tào Từ, Phó Cấm, dường như đều không bằng lão đầu bếp.
Nhớ lại khi xưa Bùi Tiền nghe lão đầu bếp kể chuyện giang hồ lúc trẻ, vẫn có chút cố sự.
Than đen nhỏ còn cười đau cả bụng, một tay ôm bụng, một tay vỗ bàn lia lịa, nói lão đầu bếp, ngươi cười chết người rồi.
Thực ra lúc đó Trần Bình An cũng cười không ít.
Trước khi chuẩn bị đi, Võ Quân đưa mấy bình Tiểu Huyền Bích, nói chuyện định giá pháp bào mới nhất, để Lạc phách Sơn và Trần Bình An đều yên tâm, không lãi không lỗ mà thôi.
Trần Bình An cười nói:
"Không cần cố sức chỉ cầu không lời không lỗ, đã là giao dịch qua lại, dù là cùng văn miếu giao thiệp, tiền vẫn phải kiếm, chúng ta đều bớt chút là được."
Võ Quân lắc đầu nói:
"Chuyện này ta không cần bàn với phủ chủ, chỉ cần văn miếu muốn pháp bào, Thải Tước phủ ta sẽ không kiếm một xu Tuyết Hoa tiền."
Tu sĩ Thải Tước phủ, không ai từng đi kiếm khí trường thành.
Có cơ hội làm một lần như vậy, sau này Võ Quân đến tổ sư đường thắp hương cho tổ tiên, cũng an lòng hơn.
Trần Bình An trêu chọc:
"Vậy thì Lạc Phách Sơn tự xử ra sao? Đi cùng Thải Tước phủ không kiếm tiền à?"
Võ Quân nhất thời không nói được gì.
Trần Bình An chắp tay cười:
"Vậy cứ quyết như vậy đi."
Cuối cùng, vị chưởng luật nữ tu này nhìn đôi thần tiên quyến lữ đứng sóng vai, cười nói với Trần Bình An và Ninh Diêu câu:
"Sớm sinh quý tử."
Ninh Diêu rõ ràng có chút bất ngờ, do dự một lát vẫn không nói gì, gật đầu không phải mà lắc đầu cũng không đúng.
Trần Bình An mỉm cười, như nghe thấy, lại như không nghe thấy.
Chỉ là ngay lập tức cảm thấy chuyện khách khanh Thải Tước phủ, chuyện nhỏ này tính là gì, cứ để ta lo, vị Võ chưởng luật này chỉ cần chờ tin tốt là được.
Rời khỏi Hoa Đào Độ, đến thành Vân Thượng, thành chủ Trầm Chấn Trạch, từ lâu đã thành đạo lữ cùng Từ Hạnh Tửu và Triệu Thanh Hoàn, đều ở trong thành.
Cùng nhau lên đò rời thành Vân Thượng, đi xem bến đò tiên gia gần đó, Lạc Phách Sơn bỏ tiền, Vân Thượng thành phụ trách cung cấp đất và người, quy mô không tính là lớn, còn nhỏ hơn một chút so với Hoa Đào Độ của Thải Tước Phủ.
Nhưng có được một bến đò tư nhân, tự thân liền thể hiện nội tình của một tiên phủ trên núi, giống như tông môn lớn có đủ bản lĩnh xây dựng hạ tông, là cùng một đạo lý.
Trần Bình An nói phải đi ngay, Trầm Chấn Trạch liền không giữ lại, nếu chỉ có Trần Bình An thì sao cũng phải uống một trận, nhưng thấy bên cạnh sơn chủ trẻ tuổi còn có một nữ tử tên Ninh Diêu, Trầm Chấn Trạch liền không dám.
Chốn cũ lại về, vẫn là con đường tràn ngập cửa hàng và hiệu sách Bao Phục Trai, Ninh Diêu và những người kia đi dạo, Trần Bình An và Từ Hạnh Tửu đi sóng vai.
Trần Bình An hai tay bỏ vào tay áo, cười tủm tỉm:
"Hạnh Tửu à, nhàn cũng là nhàn, chi bằng đi cùng ta tìm Lưu Cảnh Long uống rượu?"
Từ Hạnh Tửu vẻ mặt lúng túng, khó xử:
"Thôi không đi nữa đâu."
Bây giờ, một loạt danh hiệu của Lưu tiên sinh này, cùng Liễu kiếm tiên, dường như đều là những người đầu têu gây chuyện.
Đã không còn riêng gì "Lục Địa Giao Long thích uống rượu, tửu lượng vô địch Lưu kiếm tiên" nữa, Trúc Tuyền tông Phi Ma cống hiến thêm một câu "Lưu Cảnh Long tửu lượng xác thực rất tốt, đến mức không biết rượu là gì", lão tông sư Vương Phó Tố nói "Bàn rượu phi thăng Lưu tông chủ", còn có nữ kiếm tiên Phù Bình hồ Ly Thải nói, "tửu lượng không có tốt như mọi người nói, chỉ có hai ba cái Ly Thải."
Dù sao những người có quan hệ tốt với Thái Huy kiếm tông, lại thích uống rượu, chỉ cần đi qua chỗ kia, nhất định không bỏ qua Lưu Cảnh Long, dù không uống rượu cũng tìm cơ hội trêu chọc mấy câu.
Từ Hạnh Tửu cảm thấy nếu là mình là Lưu tiên sinh, dù tính tình tốt đến đâu cũng muốn chửi, hễ ai tìm tới uống rượu thì mắng một người, hai người mắng cả đôi.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
"Nàng bây giờ còn ổn chứ?"
Bởi vì lần trước xem lễ, Từ Hạnh Tửu và Hoàn Vân cùng đến Lạc Phách Sơn, nhưng đạo lữ Triệu Thanh Hoàn lại không xuất hiện. Cho nên Trần Bình An có chút lo lắng.
Từ Hạnh Tửu gật đầu cười, rồi chỉnh vạt áo, chắp tay thi lễ với Trần Bình An.
Mọi điều đều ở trong không nói.
Cửa ải cuối năm dưới núi, tâm ải trên núi, đều khó vượt, ải tình khó qua, tâm cũng khó qua.
Chỉ cần qua rồi thì đều sẽ ổn thôi.
Trần Bình An khẽ thở ra, vỗ vai Từ Hạnh Tửu:
"Đừng khách khí vậy, không cần đâu."
Từ Hạnh Tửu đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi:
"Trần tiên sinh, chuyện bên Xuân Lộ Viên thì sao?"
Trần Bình An đáp:
"Đã giải quyết xong, cởi chuông phải do người buộc chuông, vấn đề đã không còn ở Lạc Phách Sơn, vậy thì cần chính họ phải tự đi giải quyết thôi."
Bây giờ rất nhiều phiền phức, với Trần Bình An mà nói, thật sự chỉ là chút phiền phức mà thôi, chứ không còn là vấn đề nan giải.
Chuyến đi Xuân Lộ Viên, chỉ gặp Lâm Tha Nga một người.
Chính là đang giảng một đạo lý mà căn bản không cần phải nói nửa lời với tu sĩ Xuân Lộ Viên.
Sơn chủ Lạc Phách Sơn, một tông chủ của Bảo Bình Châu, trước mặt lão bà bà vẫn chỉ là vãn bối, nhưng đối với những người khác ở Xuân Lộ Viên, nếu còn muốn tiếp tục giao thương, thì phải thật thà mà sửa sai.
Ngay cả sườn núi Ngọc Oánh và hiệu buôn Tỳ Phù cũng không đi dạo, chính là muốn vạch rõ ranh giới với Xuân Lộ Viên, phải công tư phân minh.
Nếu muốn đổi, thì đổi thế nào, Xuân Lộ Viên các ngươi tự mà lo liệu!
Thì sao chứ, nếu định tuyệt giao với Lạc Phách Sơn ư? Lạc Phách Sơn chẳng quan tâm, chẳng mấy chốc Xuân Lộ Viên sẽ nhận ra một sự thật, chẳng những là Phi Ma Tông đang nổi lên, Thải Tước phủ, Vân Thượng Thành, sau này còn có Thái Huy kiếm tông, Sùng Huyền Thự triều Đại Nguyên, Phù Bình Kiếm Hồ, Thủy Long Tông, hai vị đại công hầu... đều sẽ là đồng minh của Lạc Phách Sơn ở Bắc Câu Lô Châu. Lạc Phách Sơn vốn dĩ không cần phải nhắm vào Xuân Lộ Viên, tu sĩ Xuân Lộ Viên tự sẽ bất an thôi.
Là Trần Bình An và Lạc Phách Sơn chung sức xây dựng đường vận chuyển tiền bạc xuyên châu này, đã giúp kết nối mọi mối quan hệ ở Bảo Bình Châu, trong đó có liên quan đến Tống thị Đại Ly, Phi Vân Sơn, Đổng Thủy Tỉnh, Quan Ế Nhiên, cả Phạm gia và Tôn gia ở Lão Long Thành... Mọi chuyện đã như vậy rồi, không có lý gì mà Xuân Lộ Viên lại cố gắng kiếm tiền một cách mù quáng như thế, chỉ chăm chăm chiếm tiện nghi, thời buổi này không ai nhường nhịn kẻ không biết lẽ phải, kẻ nào không chịu hiểu đạo lý mà còn ức hiếp kẻ khác đâu.
Đương nhiên, khi văn miếu ban hành lệnh cấm công bố về sông núi, tin rằng rất nhanh toàn bộ tu sĩ trên núi của Hạo Nhiên thiên hạ sẽ biết rõ thân phận của hắn.
Không chỉ đơn thuần là sơn chủ trẻ tuổi của Lạc Phách Sơn nữa.
Chỉ có điều, mối liên kết giữa đầu hàm Ẩn Quan và cái tên Trần Bình An này, có lẽ còn hơi muộn một chút.
Vì thế, Trần Bình An cần phải nhanh chóng hoàn tất chuyến đi Bắc Câu Lô Châu này.
Sau đó lập tức trở về Bảo Bình Châu, cùng Lưu Tiện Dương đi hỏi kiếm Chính Dương Sơn.
Trần Bình An nói:
"Hạnh Tửu, ta không ở lại đây nữa, vội đi đường."
Từ Hạnh Tửu cười chắp tay nói:
"Chúc Trần tiên sinh thuận buồm xuôi gió."
Trần Bình An cười đáp lễ:
"Chúc tu hành thuận lợi, mỹ mãn."
Bách Hoa phúc địa vừa tổ chức kiểm tra đánh giá hoa thần, Phượng Tiên Hoa Thần không những không rơi vào cảnh chỉ còn một mạng thành cửu phẩm, ngược lại còn giữ vững được vị trí cũ, dù không thể thăng tiến nhưng nàng vẫn vô cùng vui mừng, thậm chí còn vụng trộm treo một bức chân dung trong khuê phòng, định về sau mỗi độ mùng một ngày rằm đều thắp hương lễ bái, cảm tạ vị kiếm tiên áo xanh đã có ân "cứu mạng".
Nàng bắt đầu mong chờ lần sau Trần tiên sinh đến phúc địa.
Còn có một người trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cả Phượng Tiên Hoa thần, là vị nương nương hoa chuối tây phúc địa, tay cầm chiếc quạt chuối tây nhỏ nhắn xinh xắn, phe phẩy nhè nhẹ, hỏi tỷ tỷ Thụy Phượng Nhi đứng bên cạnh, có trông thấy A Lương kia không.
Nói về tài làm thơ vịnh hoa, nàng còn kém xa những người khác. Cho nên thần vị rất thấp, thậm chí ít người biết đến tên gọi khác của nàng.
Phượng Tiên Hoa thần đáp không thấy, chỉ nghe nói A Lương kia oai phong lắm, bắt được một đại tu sĩ Thanh Bí Phi Thăng cảnh, loáng một cái đã biến mất, đi thẳng về phía kiếm khí trường thành rồi. Cô gái tay cầm quạt chuối tây nghe vậy, mắt liền sáng lên đầy vẻ thích thú.
Lão ngọc kiếm tu Vu Việt, thân là khách khanh đứng đầu nhà Tạ Mật Vân, theo phận sự, nhất định phải hộ tống vị quý công tử kia về Ngai Ngai Châu, chỉ là đến bến đò tiên gia mang danh gia tộc, Vu Việt lập tức lên đường, một mình cưỡi thuyền vượt châu, đi từ phía Bắc Bảo Bình Châu qua sông.
Hắn muốn đến Lạc Phách Sơn của Ẩn Quan trẻ tuổi, chọn lựa đệ tử! Thành hay bại, còn xem duyên cơ của hắn với truyền nhân tương lai, lần này không thành thì cứ đi thêm vài chuyến vậy.
Nói về việc chọn người luyện kiếm, dưới gầm trời này ai đủ tư cách so với Ẩn Quan kia?
Ai ngờ lên thuyền rồi lại nghe tiếng gõ cửa, thì ra là tên công tử Tạ thị lén lút đi theo, tên tiểu tử này nói muốn đi du ngoạn Bắc Nhạc Châu nơi có Phi Vân Sơn, nghe nói ở đó có tiệc đêm rất thú vị.
Triều đại Thiệu Nguyên có một võ phu Viễn Du Cảnh, không cẩn thận bị đứt một cánh tay, tên là Đồng Tỉnh.
Giờ đây ở quê nhà, Đồng Tỉnh cứ lên bàn rượu là huênh hoang mình từng giao đấu với Ẩn Quan trẻ tuổi!
Lại còn dám đứng trước văn miếu giao đấu một trận hẳn hoi!
Rồi run run cánh tay cụt lủng lẳng trên vai, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, tất nhiên, phải nói là Ẩn Quan đại nhân đã nương tay.
Không biết Ẩn Quan ư? Chưa từng nghe cái danh này? A, đó là kiếm tu đứng đầu ở kiếm khí trường thành, kiếm tiên áo xanh đó, còn trẻ lắm, giờ mới khoảng bốn mươi tuổi thôi.
Còn chưa biết à? Chính là người ba hai chiêu đánh Mã Cù Tiên rớt cảnh, lại khiến Tào Từ phải tìm đến Công Đức Lâm hỏi về cảnh giới Tông sư đó!
Có người sẽ hỏi, vậy Ẩn Quan này, quyền pháp như thế nào?
Cao siêu, còn gì khác sao? Hắn chỉ cần đứng đó, không hề nhúc nhích, quyền ý cũng lớn như núi Tu Di, ai đối địch với hắn, khác nào kiến sâu dưới chân núi ngước mắt nhìn trời!
Cho nên mấy chiêu ta tung ra, coi như là không màng sống chết rồi.
Vậy nên Ẩn Quan đại nhân không ra tay sát thủ với ta, hiểu rồi chứ? Đó là sự tôn trọng lẫn nhau của giới võ phu thuần túy. Cảnh giới cách nhau xa, nhưng Ẩn Quan nhìn ta là nhìn người cùng chí hướng, tất nhiên, phải biết người trước kẻ sau, leo đỉnh rồi tính, hắn là tiền bối, ta là hậu bối, nói vậy, ta chẳng sai gì cả. Với vị Ẩn Quan trẻ tuổi này, ta rất tâm phục khẩu phục. Sau này ở giang hồ, ai dám hé răng nói nửa lời không phải về Ẩn Quan đại nhân, ha ha.
Xin lỗi nhé!
Người đó chính là đối đầu với Đồng mỗ này rồi.
Hứa Nhược theo Mặc gia cự tử đến bến đò kia, dù trước đây cự tử rời khỏi nơi này đi dự văn miếu nghị sự, thành trì này vẫn tự động phát triển.
Dù Hứa Nhược vốn là người Mặc gia, tận mắt thấy thành này, cũng chỉ cảm thấy thán phục.
Một lão chân nhân hộ tống Úc Phán Thủy cùng thiếu niên hoàng đế đi Huyền Mật vương triều rồi, liền thu nhỏ núi sông, đến một nơi giống như quy khư, sau đó nhanh chóng xuất hiện ở Man Hoang, đi xa không biết mấy vạn dặm, trên đường không gặp ai có thể đánh, cuối cùng tóm được một kẻ có vẻ cảnh giới không tệ, nhìn kỹ lại thì mẹ nó, hóa ra không phải đại yêu phi thăng. Lão chân nhân giở bản đồ ra, ôi, lại là một ngọn núi nổi tiếng, nghe đâu từng đánh Đồng Diệp Châu rất dữ.
Thế là lão chân nhân thi triển hỏa pháp và thủy pháp.
Trong vòng ngàn dặm, lụt tràn trời, lửa bùng đất. Nước dâng màn trời, lửa trùm mặt đất.
Lão chân nhân vuốt râu gật gù, lẩm bẩm:
"Càng già càng dẻo, pháp thuật vẫn còn xài được."
Trầm mặc một lát, Hỏa Long chân nhân tự nhủ:
"Có phải có chút lố tay không?"
Hỏa Long chân nhân tự hỏi tự trả lời:
"Đánh nhau không cần để ý khí thế, chứ không đánh cho có à?"
Trên giang hồ Bắc Câu Lô Châu có một kẻ lén lút che mặt, sau khi khảo sát địa hình xong, thừa lúc đêm đen gió lớn, trèo tường vào nhà, thân hình nhanh nhẹn, ra tay chớp nhoáng, dao vừa chạm, đoạt đồ như chớp, rồi nhanh như chim bay mà biến mất.
Mấy năm nay hành tẩu giang hồ, đều học theo vị tiền bối người tốt kia, hắn ẩn danh làm việc, tự đặt tên giả là Đỗ Việc Tốt, làm việc tốt không cần danh đó.
Đỗ Du mỗi lần ra tay, đều cẩn trọng, lượng sức mà đi, xong việc là chuồn, cứ như sợ người khác biết mình là ai vậy.
Thiên hạ rộng lớn, nơi thì trời xanh, nơi thì mưa gió, chỗ hoa trên núi chẳng động, nơi thì gió thổi xao xác.
Hướng Bắc rong ruổi trong gió, Trần Bình An cùng đoàn người ngẫu nhiên dừng bước nghỉ ngơi, núi non nơi nơi khác nhau, cảnh tượng cũng thay đổi theo mùa theo vùng.
Có vùng núi non trùng điệp trăm dặm, linh khí tràn trề, mây mù lượn lờ, đỉnh núi ánh lên sắc vàng rực rỡ trong đêm, như một chiếc đèn lồng lớn treo giữa trời đất.
Có nơi khách lữ gặp mưa mai, gió sen tiễn biệt người ly sầu. Có nơi lũ lụt ven sông, quan phủ lên kế hoạch xây Hoàng Lục Trai, cầu phúc tiêu tai. Vào buổi sáng sớm, ánh bình minh rạng rỡ, có một nhóm luyện khí sĩ theo mây mà đi, trong đó có những thiếu niên đi theo trưởng bối cùng nhau lớn tiếng đọc diễn cảm đạo quyết của sư môn, nghe nói muốn bắt sống ba quỷ đốt hang, bắt sống lục tặc phá ma cung.
Có nơi thợ mỏ khai thác đá trong núi, người trần da thịt rám nắng, đào bới dưới ánh mặt trời gay gắt, nha thự quan viên giám sát, đào đá ở mỏ cũ, đá đẹp đều được bọc rơm cẩn thận, theo phong tục từ xưa đến nay, mọi người ngồi xổm ở cửa mỏ, phải đợi đến khi mặt trời xuống núi mới mang đá xuống, người lớn kẻ trẻ đều da đen bóng loáng, túm tụm một chỗ cười nói bằng giọng địa phương, chuyện trò nhà dài ngõ ngắn, nhà ai có tiền thì nói nhiều hơn, nhà ai nghèo mà con cái giỏi giang thì cũng nói nhiều hơn, giọng nói lớn hơn.
Đến Bát Địa Phong.
Trương Sơn Phong vẫn dáng vẻ trẻ trung như năm nào, chỉ là ăn ngon mặc đẹp ở trên núi, không cần sống đầu đường xó chợ nữa, nên không còn tiều tụy rách rưới như xưa.
Mắt trắng dáo dác nhìn quanh, đây là nơi Hỏa Long chân nhân tu đạo ư?
Biết nữ tử kia là Ninh Diêu, Trương Sơn Phong chắp tay kiểu Đạo môn, cười nói:
"Ninh cô nương tốt. Tiểu đạo Trương Sơn Phong, tạm thời chưa có đạo hiệu."
Ninh Diêu cười đáp:
"Chào Trương chân nhân."
Trương Sơn Phong vô cùng xấu hổ.
Trần Bình An cười ha hả nói:
"Nghe lão chân nhân nói ngươi đã là Địa Tiên rồi!"
Trương Sơn Phong ngơ ngác, "Là sư phụ nói sai hay là ngươi nghe nhầm? Ta mới chỉ là Quan Hải cảnh thôi."
Trần Bình An cười tủm tỉm:
"Vậy ngươi biết ta bây giờ ở cảnh giới gì không?"
Trương Sơn Phong thăm dò:
"Tiên Nhân cảnh? Chẳng lẽ là phi thăng?"
Trần Bình An có chút ngạc nhiên:
"Vậy thì chưa thể."
Trương Sơn Phong cười phá lên: Tiểu tử dám so với ta, ngươi vẫn còn non lắm.
Trần Bình An bỗng nói:
"Đi, ta học quyền của ngươi."
Trương Sơn Phong thở dài:
"Đùa à."
Trần Bình An vẻ mặt nghiêm túc:
"Không đùa. Mấy năm ở kiếm khí trường thành, ta luôn học quyền của ngươi, nhưng luyện thế nào cũng thấy không đúng, sống chết không luyện ra được cái... Quyền ý đó."
Trương Sơn Phong bật cười:
"Còn bảo không đùa? Ta là người tu đạo, tùy tiện múa may vài đường, có gì mà quyền ý?"
Trần Bình An nhịn rồi nhịn vẫn không nhịn được, cáu lên:
"Tùy tiện múa may vài đường? ! Hả?"
Mẹ nó, ngươi có biết lão tử ở đầu thành, cố chấp, gan lì, cắn răng như rùa, luyện bao nhiêu quyền không? Có phải không làm sao cho quyền ý đó vào người được không?
Trương Sơn Phong run run vạt áo đạo bào, cười hì hì:
"Chịu thôi, chuyện luyện quyền này, là tổ sư gia cho ăn cơm."
Trần Bình An vung tay áo, xòe bàn tay:
"Lại đây, hai ta luyện qua mấy chiêu."
Trương Sơn Phong nhảy lùi về sau, dang tay ra, để lộ tư thế đao pháp "bọc hoa": "Ta đã được Từ đại ca truyền dạy đao pháp, chỉ vì tư chất võ học của ngươi kém, năm xưa Từ đại ca không thèm dạy, lại sợ ngươi buồn, nên đành giấu giếm ngươi."
Trần Bình An kéo kéo khóe miệng:
"Vậy thì ta phải cảm ơn các ngươi."
Tóc trắng đồng tử tán thưởng không ngớt, cái gã đạo sĩ nhỏ Bát Địa phong này, thật hiểu trời cao đất rộng.
Hạt Gạo nhỏ khẽ kéo tay áo Bùi Tiền, nhỏ giọng nói:
"Đạo pháp của Trương chân nhân, nghe có vẻ mạnh mẽ thật."
Bùi Tiền cứng mặt gật gật đầu.
Ninh Diêu nở nụ cười.
Rất ít khi thấy Trần Bình An bộ dạng này.
Nghe nói ở quán rượu Kiếm Khí Trường Thành, hắn có thể sẽ hơi buông thả một chút, lời nói tục tĩu cũng sẽ nói vài câu, như thường có thể nhận được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay?
Quách Trúc cậy thần báo tai, như lại mua thêm mấy thần báo tai nhỏ, cho nên tin tức quán rượu, Ninh Diêu thực tế biết rõ rất nhiều, ngay cả cái ghế dài hẹp kia cũng đều biết rõ.
Nhưng mà chỉ cần mỗi lần nàng đến bên đó, Trần Bình An liền bắt đầu giả bộ đứng đắn.
Về sau nàng liền dứt khoát không hay đi quán rượu nữa, tránh cho hắn cùng người uống rượu không thoải mái.
Về sau Trương Sơn Phong dẫn một đoàn người, đi dạo hết mấy ngọn núi ở Chỉ Huyền phong.
Ráng chiều chân trời rực rỡ như gấm, ông trời già lại không nhỏ khí phách, cứ vậy cho nhân gian, từ trước đến giờ không đòi tiền.
Trần Bình An cùng Trương Sơn Phong cùng nhau tản bộ, nói:
"Đã đi huyện Tiên Du gặp Từ đại ca rồi."
Trương Sơn Phong cười nói:
"Ta đi sớm hơn ngươi."
Thực ra bọn họ đều biết rõ Từ Viễn Hà đã già rồi, nhưng mà không ai nói ra.
Giống như vừa nói, năm đó cái kẻ râu quai nón dong dỏng đi lại giang hồ kia, liền càng thêm già rồi.
Trương Sơn Phong gần đây muốn cùng một vị sư huynh đi chuyến phương Bắc, tham gia điển lễ tông môn của một vị bạn tốt của sư phụ, nên không đi cùng Trần Bình An đến Thái Huy Kiếm Tông.
Bất quá hai bên đã hẹn, Trương Sơn Phong từ phương Bắc trở về, sẽ lập tức Nam hạ Bảo Bình Châu, đi Lạc Phách Sơn xem thử, sau đó lại cùng Trần Bình An đến huyện Tiên Du uống rượu.
Hôm nay ở quảng trường đá xanh Bát Địa phong, một người dạy quyền, một người học quyền.
Một người luyện khí sĩ Quan Hải cảnh lại dạy quyền. Một người võ phu chỉ cảnh lại là người học quyền.
Tóc trắng đồng tử không chớp mắt nhìn chằm chằm bức họa kia, trầm mặc hồi lâu, mới ngơ ngác nói:
"Dọa chết người, khí tượng lớn thật."
Ninh Diêu hỏi:
"Ngươi không học được sao?"
Tóc trắng đồng tử lần đầu tiên không nói lời đùa, lắc đầu nói:
"Học được hình thức bên ngoài, chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên ta vẫn là không học được, bởi vì cần người luyện quyền đạo tâm ý chí hợp nhất."
Nghe Trương Sơn Phong kể ở quê nhà bên đó có một ngọn núi cao, tên là Võ Đang.
Tên hay thật. Võ Đang Sơn, Trương Sơn Phong.
Thật ra, một ngọn núi chỉ mình nó cao.
Trương Sơn Phong thu quyền, hỏi:
"Học được chưa? Cũng sắp rồi chứ?"
Trần Bình An nói:
"Ngươi lại đánh một lần nữa đi."
Trương Sơn Phong tức giận nói:
"Trần Bình An ngươi học cái búa gì chứ."
Nhiều người đang xem vậy, còn muốn ta tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?
Không ít tiểu đạo đồng Bát Địa phong cùng một đám chim sẻ, đều ngồi xổm ở bậc thềm bên kia hăng say mù quáng, hô hào sư thúc tổ quyền pháp vô song, võ công vô địch đó.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
"Không có đùa với ngươi."
Trương Sơn Phong đành phải cắn răng lại đánh một bộ quyền pháp tự sáng tạo.
Trần Bình An đột nhiên thu quyền đứng vững, tùy ý vặn xoay cổ tay, lại bắt cả núi gió bụi nước Bát Địa phong vào tay, chậm rãi ngưng tụ, như đều có đại đạo hiển hóa, như có hai dải ngân hà bỏ túi đang chảy, cười nói:
"Hiểu rồi, chỉ là ngươi vẫn phải đánh quyền lại một lần nữa."
Trương Sơn Phong liếc mắt nhìn dị tượng trong tay Trần Bình An, không ngừng ngưỡng mộ, võ phu chỉ cảnh thật giỏi, hắn đột nhiên nhíu mày, bước nhanh về phía trước, đến bên Trần Bình An, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bức đồ án, nói một số chỗ nhỏ tự nhận chưa ổn.
Trần Bình An vểnh tai lắng nghe, nhớ kỹ từng cái, đợi đến khi Trương Sơn Phong không nói nữa, Trần Bình An đột nhiên khóa chặt cổ đạo sĩ trẻ tuổi, cười nói:
"Thật đúng là tổ sư gia cho ăn cơm a?!"
Trương Sơn Phong trở tay chính là một khuỷu tay, đứng thẳng thân mình, nâng nâng đạo quan trên đầu, cười tủm tỉm nhìn đám tiểu đạo đồng lạnh ngắt im lặng kia, vừa hỏi một câu quyền tốt hay không, lũ trẻ đã ầm ĩ tản đi, mỗi người bận rộn rời đi, hết cái trò vui rồi mà, lại nói hôm nay sư thúc tổ mất mặt đủ rồi, ha ha, còn để người ta xưng hô Trương chân nhân, tốt ý đánh quyền chậm vậy, bình thường cũng có thấy sư thúc tổ ngươi ăn cơm chậm đâu.
Cuối cùng Trương Sơn Phong tiễn một đoàn người Trần Bình An xuống chân núi.
Trần Bình An nhịn không được cười nói:
"Làm khó ngươi rồi."
Trương Sơn Phong bất đắc dĩ nói:
"Biết là tốt rồi."
Trần Bình An cười gật đầu nói:
"Biết là tốt rồi."
Cuối cùng, một câu nói của Trương Sơn Phong suýt nữa làm Trần Bình An quay đầu lại Bát Địa phong luôn, để ta hai người ngồi xuống bàn rượu nói chuyện cho xong.
Trương Sơn Phong hỏi một câu rất thật lòng, Trần Bình An, khi nào thì uống rượu mừng của ngươi với Ninh cô nương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận