Kiếm Lai

Chương 358: Cõng Một Ngọn Núi Bạc (1)

Người trẻ tuổi đỏ cả mặt lên, cầm lấy một bức tượng lưu ly dài nửa tấc, chỉ tiếc màu sắc mờ mờ, hình dáng không đẹp mắt, người bán hàng rong trẻ tuổi nghiêng người về phía trước, thật cẩn thận đưa cho thiếu niên áo trắng, “Công tử, nhìn kỹ nha, mỹ nhân lưu ly này, nếu là nhãn lực tốt một chút, ngay cả lông mi của nó cũng có thể thấy rõ, còn có nếp nhăn vạt áo kia, có thể xưng là hiện ra từng chi tiết nhỏ nha, lui một vạn bước để nói, vật phẩm lưu ly hiếm lạ bực này, cho dù phẩm chất bản thân lưu ly quả thật không cao, nhưng một món mỹ nhân lưu ly lớn như vậy, bán ba bốn lạng bạc không tính là lòng dạ đen tối chứ nhỉ? Cộng thêm bảo bối to nhỏ khác, công tử ra giá mười lượng, quả thật là thấp, công tử ngươi xin thương xót, tăng giá một chút nữa?”

Thiếu niên Thôi Sàm cau mày cân nhắc một lát, “Vậy mười một lượng?”

Người trẻ tuổi thiếu chút nữa bị một hơi của mình làm nghẹn chết, ngây ra như phỗng, si ngốc nhìn vị thiếu niên áo trắng đầy người khí chất thần tiên này, cuối cùng giận dữ nói: “Công tử ngươi cũng đừng chọc ta chứ.”

Thiếu niên Thôi Sàm cười ha ha, hỏi: “Có nhận ra bạc Tuyết Hoa không?”

Người trẻ tuổi sững sờ gật đầu, cười khổ nói: “Tự nhiên là nhận ra, vào thế hệ cha của tiểu nhân, cũng coi như gia môn phát triển, con đường cách vách đường cái miếu thành hoàng này, có mười mấy cửa hàng đều từng là sản nghiệp của nhà tiểu nhân.”

Thôi Sàm từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, đập ở trên mặt bàn, “Hai mươi lượng Đại Ly quan ngân, đem đổi thành loại bạc thấp kém kia của Hoàng Đình quốc các ngươi, có như thế nào cũng nên được hai mươi lăm lượng, dư dả, có đủ ôm trọn gói một bàn toàn đồ đồng nát này hay không?”

Người trẻ tuổi từ trong nhà trộm ra những món đồ này, giá trong lòng vốn là khoảng hai mươi lượng bạc, lập tức mặt mày giãn ra vui vẻ, vội vàng cầm lấy nén bạc đó, siết chặt ở lòng bàn tay, lặng lẽ suy nghĩ một phen, lại lấy móng tay cào nhẹ, không sai, là vàng thật bạc trắng tỉ lệ vô cùng tốt, sợ thiếu niên đổi ý, sau khi giấu kỹ nén bạc, hai tay kéo lên góc vải mép bàn, nhấc mạnh lên, đôi ba cái liền quấn thành một bọc đồ, vật bên trong va chạm với nhau, vang lộp cộp, sau khi buộc chặt đẩy về phía trước người thiếu niên áo trắng, cười không khép được miệng, “Vị công tử này, thuộc về ngươi hết.”

Thiếu niên Thôi Sàm xách bọc đồ, trêu ghẹo nói: “Nếu dám bán đồ giả cho ta, ta sẽ quay lại tìm ngươi, cho ngươi ăn từng món một vào bụng.”

Người trẻ tuổi cười lấy lòng nói: “Tiểu nhân là người thành thật có tiếng của quận chúng ta, làm ăn từ trước tới giờ chưa từng ức hiếp cho dù phụ nữ trẻ con, công tử cứ việc yên một trăm cái tâm, vụ làm ăn này cam đoan công tử chỉ có lời chứ không lỗ.”

Thiếu niên Thôi Sàm một tay xách bọc đồ, đuổi theo đám người Trần Bình An đang đi về hướng miếu thành hoàng bên kia, liên tục đẩy nhanh bước chân, sau khi tới gần xe ngựa, tiện tay cầm bọc đồ vứt cho Tạ Tạ, rồi đến bên cạnh Trần Bình An, chỉ vào nóc nhà bắt mắt của miếu thành hoàng cách đó không xa, giới thiệu: “Tòa miếu thành hoàng lớn nhất Hoàng Đình quốc này, tương truyền ở những năm cuối của tiền triều Tây Thục, vốn quản hạt thành hoàng mấy châu, cho nên mái hiên lợp ngói lưu ly màu xanh lục, quy cách cực cao, thành hoàng các miếu bình thường, chắc chắn không dám lợp loại mái ngói quý báu này. Địa chỉ ban đầu cũng không ở chỗ này, sau khi thay đổi triều đại, họ Hồng nắm giữ quốc gia, mới dời tới xây ở địa chỉ bây giờ, thật ra địa chỉ ban đầu của tòa thành hoàng các này là nơi không tệ, có cái giếng nước cũ, là một linh tuyền, hôm nay bị một sơn môn của Hoàng Đình quốc cải tạo thành khách điếm, chuyên môn tiếp đãi người trong tu hành cùng gia đình phú quý trên dưới triều dã, linh khí linh tuyền phát ra có trợ giúp tu hành, loại địa phương này, ở thế tục dưới núi, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”

Trần Bình An hỏi: “Đắt không?”

Thôi Sàm đáp: “Đối với ngươi mà nói, đắt chết luôn.”

Trần Bình An liếc mắt nhìn Lâm Thủ Nhất bên cạnh đang ngóng nhìn mái cong kiều diễm của miếu thành hoàng, nhẹ giọng hỏi: “Đắt cỡ nào?”

Thôi Sàm cười nói: “Một người một đêm, ít nhất trăm lượng bạc trắng, còn những phòng ở gần chiếc giếng kia nhất, ta đoán giá cả không chỉ gấp đôi mà thôi.”

Thân là quốc sư Đại Ly, Thôi Sàm lúc trước nắm giữ một bộ phận hệ thống tình báo của vương triều, chuyên môn nhằm vào thế lực trên núi của Đại Ly cùng quốc gia xung quanh, những thứ như tin tức lớn nhỏ của tòa quận thành Hoàng Đình quốc này, lịch sử biến thiên của miếu thành hoàng, đều thuộc về một trong những nội dung tình báo nhất định phải xem, về phần vì sao hiểu biết giá cụ thể của khách điếm, chỉ là quốc sư Thôi Sàm ở lúc rảnh rỗi, tạm thời dùng để giải buồn tiêu khiển mà thôi, hơn nữa nói không chừng khi vào cung yết kiến hoàng đế bệ hạ, còn có thể coi như là một đề tài câu chuyện thú vị khi vua tôi đánh cờ.

Trần Bình An đè thấp giọng hỏi: “Nếu trên tay ta có một đồng tiền kim tinh, đem đổi thành bạc, thì sẽ là bao nhiêu lượng?”

Thiếu niên áo trắng đưa tay chỉ chỉ miếu thành hoàng càng lúc càng gần, không nói chuyện.

Trần Bình An nghi hoặc nói: “Có ý gì?”

Thôi Sàm cười nói: “Ý của ta chính là trị giá một ngọn núi bạc lớn như vậy.”

Trần Bình An hơi há hốc mồm, nhìn miếu thành hoàng diện tích rộng lớn, kiến trúc kéo dài, vụng trộm đỡ ba lô phía sau mình.

Khi thiếu niên giày rơm phát hiện mình đang cõng trên lưng một ngọn núi bạc, đột nhiên cảm giác hơi nặng.

Thôi Sàm ghi lại chi tiết này vào trong mắt, nhưng không thể hiện gì cả.

Trần Bình An do dự hồi lâu, trước khi sắp tiến vào miếu thành hoàng, dừng bước hỏi: “Thôi Đông Sơn, ta có thể mượn ngươi bạc hay không?”

Thiếu niên áo trắng như luôn luôn chờ câu này của Trần Bình An, hai tay khép ở trong tay áo, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, ngươi có thể coi ta như là một vị bách bảo đồng tử, muốn tiền có tiền, muốn pháp bảo có pháp bảo, chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có thứ ngươi không lấy được.”

Trần Bình An hạ quyết tâm, chậm rãi nói: “Vậy đêm nay chúng ta sẽ ngụ ở khách điếm đó, sau đó mặc kệ ở bao lâu thời gian, tất cả chi tiêu, tạm thời do ngươi ứng ra, sau đó ngươi báo cho ta một con số, lợi tức ngươi quyết định, sau này trở lại huyện Long Tuyền, ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lã. Được không?”

Thôi Sàm rút một bàn tay ra khỏi tay áo, xua tay nói: “Lợi tức thì thôi, đến lúc đó trả cho ta tiền vốn là được. Tiện cho người khác chính là tiện cho chính mình mà.”

Ngay lúc này, trong tay Lý Hòe cầm nửa xâu mứt quả, đột nhiên ngồi xổm xuống, mở to mắt chăm chú nhìn giày của thiếu niên áo trắng.

Thì ra trên giày của Thôi Sàm có một con châu chấu toàn thân trắng như tuyết, sau khi bị Lý Hòe nhìn thẳng, con châu chấu cổ quái vốn muốn men theo áo bào trèo lên trên lên lập tức cứng ngắc bất động. Lý Hòe nhìn món đồ chơi nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn đưa tay đi bắt nó, con châu chấu nhỏ màu bạc trắng đã bị dọa sợ, không dám tiếp tục giả chết nữa, lập tức linh hoạt nhảy lên, chân trước ôm lấy sợi tơ tinh mịn của áo ngoài Thôi Sàm, nhanh chóng bỏ chạy, nhanh chóng tới bên hông Thôi Sàm, cuối cùng nhảy một cái, treo ở dưới cổ tay áo, khẽ lắc lư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận