Kiếm Lai

Chương 586: Trăng tròn trăng khuyết (1)

Đạo thống Đạo gia lại chia làm tam giáo, ba vị đệ tử dưới trướng đạo tổ, mỗi người chưởng giáo một giáo, đồng nguyên mà không đồng lưu, không chỉ khai chi tán diệp ở các tòa thiên hạ, mà còn sở hữu thế lực to lớn. Giống như Nho gia vốn độc tôn tại Hạo Nhiên thiên hạ, cho dù có vương triều Đại Ly tồn tại ở tòa Hạo Nhiên thiên hạ này, thì đạo gia tam giáo vẫn diễn sinh ra các đại tông môn, thâm căn cố đế, đạo quán trong thiên hạ nhiều như rừng, hương khói tràn đầy, các châu đều có đạo chủ, thiên quân cùng chân nhân chiếm cứ động thiên phúc địa.
Lão đạo nhân lấy tay ấn vị "vãn bối" mặt ủ mày ê, sau đó chỉ chỉ đỉnh đầu mình, "Ngươi không phải mới vào nghề sao? Vậy ngươi đúng là mạng lớn, đến hôm nay vẫn chưa bị lôi đi ăn cơm tù của quan gia! Bần đạo hỏi ngươi, đội mũ hoa sen như vậy làm gì? Ngươi có hiểu hay không, Bảo Bình châu chúng ta đạo quan môn phái có tư cách mang loại mũ đạo này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Đứng đầu chính là Thần Cáo tông Nam Giản quốc, chưởng môn chân nhân chính là đạo chủ một châu Kỳ lão thần tiên, năm trước vừa mới tấn thăng Thiên quân lão gia! Mấy đạo quán còn lại, có người nào không phải là tiên gia phủ đệ đứng đầu địa phương, có ai cần xuống núi làm thầy bói, sau đó tới chỗ này bày ra cái sạp tồi tàn, giao tiếp với một đám hương dã thôn phu phố phường phụ nhân cả người đầy mùi đất? Sao hả, tiểu tử ngươi không lẽ là thần tiên trong gia phả Thần Cáo tông, hay là đạo sĩ trong danh sách mấy đạo quán lớn kia?"
Đạo nhân trẻ tuổi xua tay nói: "Đều không phải, không phải đâu."
Hắn tên là Lục Trầm, đương nhiên là không phải.
Lão đạo nhân tức giận vô cùng, đang muốn răn dạy quỷ liều lĩnh này vài câu, đột nhiên ồ một tiếng, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, thì ra sạp cách vách có hai người một lớn một nhỏ đang đứng, nam tử trung niên tuy sắc mặt như có bệnh, nhưng mà vẫn rất khí thế, nhìn giống như là người làm quan, có quan uy! Thiếu niên áo trắng đai ngọc, mặt như quan ngọc, nhìn là biết công tử ca được đúc ra trong môn đình phú quý.
Hai người im lặng đứng ở sạp bên kia, như là đang kiên nhẫn chờ đợi đạo nhân trẻ tuổi.
Chút thương cảm của lão đạo nhân nhất thời hóa thành hư không, nhìn đạo nhân trẻ tuổi chó ngáp phải ruồi kia lại thấy chướng mắt bội lần.
Đạo nhân trẻ tuổi cười nói cảm ơn rồi cáo từ, đi trở về ngồi phía sau sạp nhà mình, "Thế nào, xin xăm hay là xem tướng?"
Nam nhân ngồi ở trên ghế, lắc đầu cười nói: "Không rút xăm cũng không xem tướng, dù sao việc đã đến nước này, không cần nữa."
Nam nhân nhìn vị đạo nhân trẻ tuổi này, do dự một chút, vẫn là lần đầu trong cuộc đời ôm quyền hành lễ, thản nhiên nói: "Ta là quân vương nhân gian, dựa theo lễ pháp Hạo Nhiên thiên hạ, có thể không quỳ tiên nhân nào. Chưởng giáo Chân nhân đại giá quang lâm Long Tuyền Đại Ly chúng ta, ta không cần quỳ xuống dập đầu, lại không thể dùng lễ giáo Nho gia để vái lạy đón chào, vậy cứ coi như là dưới núi giang hồ bèo nước gặp nhau. Ta cả gan dùng phương thức người trong giang hồ, cung nghênh Lục chưởng giáo, mong Lục chưởng giáo không lấy làm phiền lòng."
Lục Trầm cười hỏi: "Quái lạ, ngươi là một hoàng đế, vì sao không tự xưng trẫm, hoặc là quả nhân?"
Nam nhân cười khổ nói: "Chân nhân ở phía trước, thật sự không dám."
Lục Trầm trêu ghẹo nói: "Bần đạo còn tưởng rằng Đại Ly Tống thị hoàng đế là anh hùng hảo hán không sợ trời không sợ đất, lúc trước A Lương một đường giết đến trước hoàng cung Bạch Ngọc lâu các ngươi, không phải lá gan ngươi rất lớn sao, kiên quyết không quỳ xuống. Bần đạo lúc ấy ở bên Nam Giản quốc xa xa xem kịch vui, cũng không nhịn được muốn đổ mồ hôi lạnh thay ngươi."
Hoàng đế Đại Ly tự giễu nói: "Quỳ một cái, tinh thần khí Đại Ly Tống thị liệt tổ liệt tông tích góp từng tí một sẽ hoàn toàn suy sụp, ta làm sao có thể quỳ? Cho dù có chết cũng không thể quỳ xuống."
Lục Trầm gật gật đầu, đột nhiên cười nói: "Ngươi vì chuyện tự tiện làm nhái Bạch Ngọc lâu, nên đến đây làm chó vẩy đuôi mừng chủ cùng bần đạo, hay là vì Lục gia thuật sĩ khiến người sụp hố, nên tới nơi này khởi binh vấn tội?"
Hoàng đế Đại Ly cười nói: "Đương nhiên đều không phải, một vế là không muốn, một vế là không có gan. Ta vì chuyện cần sắc phong Đại Ly bắc nhạc nên mới tự mình lộ diện, thật ra đi được nửa đường, Mặc gia Hứa Nhược không tiếc lấy phi kiếm bản mạng đưa tin, khuyên ta tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt chưởng giáo Chân nhân, ý của quốc sư cũng không khác mấy, hai người đều nói chuyện rất trực tiếp, không hề khách sáo, nhất là quốc sư Đại Ly kia của bọn ta, hiểu rõ tính tình của ta nhất, sợ ta vò đã mẻ lại sứt, sẽ mạo phạm chưởng giáo Chân nhân."
Lục Trầm thờ ơ đánh giá sơ hoàng đế Đại Ly đang mắc bệnh nan y, chậc chậc nói: "Bần đạo rất tò mò một việc, một quyền đó của A Lương đánh gãy cầu trường sinh của ngươi, giúp ngươi thoát khỏi vận mệnh con rối, nhưng cũng khiến ngươi không sống được lâu, ngươi đang cảm kích, hay là oán hận?"
Hoàng đế Đại Ly thẳng thắn thành khẩn nói: "Cả hai đều có, thậm chí không thể nói rõ cảm kích nhiều hay là oán hận nhiều hơn. Hạo Nhiên thiên hạ, từ xưa đã có quy củ ràng buộc quân vương, Luyện khí sĩ trung ngũ cảnh đều không thể đảm nhiệm vai trò đứng đầu một quốc gia, Luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh, không thể ngồi trên long ỷ quá một giáp sáu mươi năm. Hơn nữa người làm hoàng đế, quả thật tiên thiên đã không thích hợp tu hành, cho nên lúc trước ta không chịu nổi mê hoặc, bị vị Lục thị tiên sinh Lục thị đã hỗ trợ tạo ra Bạch Ngọc lâu kia mê hoặc mà đi đường tắt bàng môn tả đạo, lén tu hành đến thập cảnh, chuyện này thật ra vốn đã sai quá sai, bởi vì ta rất muốn rất muốn chính tai nghe được tiếng vó ngựa Đại Ly vang lên ở bờ biển Nam Hải ngoài thành Lão Long."
Hoàng đế Đại Ly nói tới đây, thần thái tỏa sáng, như bệnh nhân lâu năm hồi quang phản chiếu, "Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta tin nhất định sẽ còn vang dội hơn so với tiếng sấm mùa xuân trên trời!"
Lục Trầm không bày tỏ ý kiến đối với điều này, "Ngươi có thể thanh lý môn hộ trong thời gian ngắn như vậy, còn quyết đoán từ chối gia tộc Lục thị ở Trung Thổ Thần Châu, thực sự không dễ dàng. Đương nhiên, chuyện này có liên quan rất lớn với việc chủ nhân Mặc gia đột nhiên lựa chọn vương triều Đại Ly các ngươi, mặc kệ nói như thế nào, ngươi làm hoàng đế… cũng rất thăng trầm.."
Hoàng đế Đại Ly không chút nào bất ngờ, tuy tiên nhân xuống núi đều cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ phức tạp ban đầu mà Lễ thánh định ra, nhưng mà vị đạo nhân trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này cũng không phải là tiên nhân bình thường.
Lần này sở dĩ Đại Ly cố ý tiến đến trấn nhỏ là muốn tận mắt gặp đạo nhân "Trẻ tuổi" một lần, sao có thể không kính sợ và ngưỡng mộ trong lòng, đó là một loại cảm xúc đơn giản nhất thuần túy nhất.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.. Núi cao để ngưỡng trông, đường lớn dùng để đi.
Nếu thật sự có thể đi đến trước mặt, tận mắt liếc mắt một cái, cũng là một chuyện may mắn to lớn trong cuộc đời.
Hoàng đế Đại Ly đột nhiên lộ ra vẻ may mắn và thấp thỏm, "Chưởng giáo chân nhân ở đây, ta có tránh được một kiếp hay không?"
Lục Trầm cười lắc đầu, "Chảy trong tinh hà lấp lánh nhân gian, ngươi vốn thuộc loại sáng ngời, bần đạo đương nhiên có thể kéo dài tuổi thọ của ngươi, đừng nói là mười năm trăm năm, ngàn năm cũng không khó, nhưng mà chỉ cần bần đạo ra tay thay đổi mệnh số, sợ là ngươi phải buông bỏ tổ nghiệp, đi theo bần đạo tới thiên hạ khác, mới có thể thật sự còn mạng sống, nếu không quy củ Lễ thánh của ngươi chỉ là trang trí, những tượng thần bên trong văn miếu, ai ai cũng đều là người chết?"
Hoàng đế Đại Ly thở dài một tiếng, thật lâu không nói gì.
Lục Trầm liếc mắt đánh giá vị thiếu niên thần sắc cứng đờ kia, cười ha ha nói: "Tống Tập Tân, hay nên gọi ngươi là Tống Mục? Trùng hợp quá, hai ta lại gặp mặt, ngươi có biết không, Tề Tĩnh Xuân rất coi trọng ngươi? Lúc trước trong số những nhân vật mấu chốt kế thừa hương khói văn mạch, ngươi cũng có phần? Nhưng không chỉ đơn giản là Tề Tĩnh Xuân thi triển thủ thuật che mắt đối với bần đạo, nếu không chim sẻ của ta, tuyệt đối sẽ không gắp đi đồng tiền ngươi ném ra. Chỉ tiếc, mạng của ngươi không tệ, nhưng vận khí hơi kém một chút, chỉ chút xíu từng này thôi."
Lục Trầm kia cong ngón cái và ngón trỏ lại, chỉ chừa ra một khe hở, châm chọc nói: "Mấy quyển sách Tề Tĩnh Xuân tặng cho ngươi chính là văn vận của một mạch, thế mà ngươi không muốn mang theo một quyển nào. Ngươi phải biết rằng, thiên địa có chính khí, nhưng chính khí hư vô mờ mịt, nhưng lại tự có linh tính, người khác đưa cho ngươi đồ vật, chính hai tay ngươi không cầm được, chẳng trách được ai."
Tống Tập Tân tâm cảnh đại loạn, mồ hôi ướt đẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận