Kiếm Lai

Chương 469: Đại Tông Sư Uống Rượu Ngon (6)

Mao Tiểu Đông cảm thán: "Lý Nhị xem như thấu hiểu rất rõ sự đời, rất nhiều người không thông minh bằng hắn."

Tiên sinh kể chuyện cười nói: "Chưa tới sáu mươi mà đã là võ phu thập cảnh, sao có thể là kẻ ngu dốt được chứ?"

Nhưng ông lão lưng khòm này lại thổn thức nói: "Nhưng trước mắt ta ra, trong ba người Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính chiến lực yếu nhất, nhưng lại có hi vọng đạt tới cảnh giới kia nhất, không đơn giản chỉ vì Tống Trường Kính trẻ tuổi nhất thôi đâu."

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: "Tống Trường Kính có tâm tính võ đạo rất tốt, còn đáng sợ hơn so với tuổi tác."

Ông lão lưng khòm cười hỏi: "Ngươi nói xem, nếu người nọ kia dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối xuất hiện ở hoàng cung Đại Ly, Tống Trường Kính có dám thề sống chết không lùi không?"

Mao Tiểu Đông cười hỏi lại, "Ông muốn hỏi Bạch Ngọc Lâu của Đại Ly, rốt cuộc là thật hay giả sao?"

Hai vị lão hồ li xem như đã sống thành tinh, sánh vai mà đi, tầm mắt không hề giao nhau.

Lúc Lý Nhị trở lại chỗ ở, tức phụ ông và mọi người đang ăn cơm, Lâm Thủ Nhất mang tới hai hộp đồ ăn lớn, sắp đầy một bàn, phụ nhân và Lý Hòe ngồi trên một ghế dài, Lý Liễu cùng Lâm Thủ Nhất ngồi đối diện, còn có một cái ghế để lại cho hán tử mãi vẫn chưa về.

Lý Nhị hai tay trống không đi tới cửa, mới nhớ đã quên mua chút đồ, bởi vì có Lâm Thủ Nhất ở đây, phụ nhân chỉ ném ánh mắt “lát nữa sẽ tính sổ với ông”, sau khi Lý Nhị xoa xoa tay ngồi xuống, phát hiện còn có một vò rượu, mới nhìn Lâm Thủ Nhất hỏi: "Hay là cùng nhau uống một chút?"

Lâm Thủ Nhất do dự một chút, gật đầu nói: "Tửu lượng ta không tốt, chỉ uống với Lý thúc thúc một chút thôi."

Lý Nhị nhếch miệng cười nói: "Tửu lượng không tốt sao được."

Phụ nhân cả giận nói: "Có gì mà không được? Trong nhà có một tửu quỷ còn chưa đủ hả?!"

Lâm Thủ Nhất là người thông minh, nhất thời run tay, thiếu chút nữa làm đổ bát rượu vừa được đưa tới, thiếu niên ngày thường lạnh lùng ít nói, vào lúc này lại cười đến như thế nào cũng không ngậm miệng lại được.

Lý Nhị cũng bị phụ nhân dọa tới mức tay run rẩy, thiếu chút nữa không cầm chắc vò rượu.

Lý Hòe ra sức cắn đùi gà béo ngậy, nói nhồm nhoàm không rõ: "Cha, sáng mai con sẽ xuống chân núi mua giúp cha một vò rượu ngon, tiền thì con sẽ mượn Lâm Thủ Nhất, sau này sẽ kêu Trần Bình An trả giúp con trước, cha cứ việc uống thôi."

Lý Nhị cười rạng rỡ, trầm giọng ài một tiếng, như là nhận được thánh chỉ khai ân từ chỗ con trai, phụng chỉ uống rượu, ở trước mặt tức phụ cũng không thấy lo lắng trong lòng nữa.

Phụ nhân vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hoà mà nói chuyện với con trai, "Rượu có thể mua, mua loại rẻ nhất là được rồi, cho cha con uống rượu ngon thì phí phạm bạc quá."

Lý Nhị rót cho Lâm Thủ Nhất hơn phân nửa bát rượu, lại rót cho mình một bát, gật đầu cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, loại rẻ là được rồi, không cần rượu ngon."

Lý Hòe liếc mắt nói: "Mẹ, mẹ quản thiên quản địa như vậy, không sợ ngày nào đó cha bỏ đi theo tiểu hồ ly tinh sao?"

Phụ nhân nheo mắt nhìn về phía hán tử ngồi đối diện, ẩn chứa sát khí, "Ông ta dám? Hơn nữa, cũng phải có người muốn mới được, đúng không?"

Hán tử vội vàng uống hết một hớp rượu lớn: "Phải phải phải, không có ai thèm."

Phụ nhân vỗ bàn một cái, "Không ai thèm là một chuyện, trong lòng ông có suy nghĩ biến thái hay không lại là chuyện khác, nói! Có hay không?!"

Hán tử lập tức bỏ cái bát trắng xuống, ngồi thẳng lưng nói chắc nịch: "Tuyệt đối không có!"

Sau đó phụ nhân liền liếc mắt nhìn Lâm Thủ Nhất đang ngồi nghiêm chỉnh uống rượu, lại cười nói với cô con gái của mình: "Liễu nhi, về sau phải tìm trượng phu là người thành thật, biết không, mới có thể không bị ăn hiếp."

Cô gái khẽ gật đầu, trước sau cười mà không nói, chỉ là cúi người dẻ thịt cá gắp bỏ vào trong bát của Lý Hòe.

Lâm Thủ Nhất chỉ dám dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn cô, rượu mới uống một ngụm nhỏ đã hơi say chếch choáng ngơ ngẩn.

Giống như nhìn thấy bức họa sơn thủy đẹp nhất thế gian.

Ngày hôm sau, Lý Hòe lén mua cho cha hắn một bình rượu ngon, kéo cha hắn đến bên hồ, ngồi bên cạnh nhìn hắn cha uống rượu, nhỏ giọng dặn dò: "Bình rượu này rất mắc, cha uống trước đi, bình rẻ tiền kia để ở trong phòng ngủ, lát nữa ăn cơm mang lên bàn uống sau, mẫu thân sẽ không nói gì cha."

Lý Nhị cười gật đầu, cố sức uống rượu.

Hán tử cảm thấy chuyện này còn vui vẻ hơn so với cái gì bước vào thập cảnh.

Hán tử thật thà hỏi: "Chắc mắc lắm nhỉ?"

Đứa nhỏ hai tay chống cằm nhìn cha mình, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, không trả lời mà nói: "Cha, cha yên tâm, con sống ở thư viện rất tốt, thật đó. Mọi người còn đến đây thăm con một chuyến, con rất vui."

Hán tử gật gật đầu, chỉ dám cúi đầu uống rượu, thiếu chút nữa uống tới rơi nước mắt.

Lúc này hắn mới nhớ, ngày hôm qua trở về hơi gấp, hình như quên mất còn chưa gặp Thái Kinh Thần, đợi uống xong rượu, lần này sẽ không đi giảng đạo lý, đánh một trận rồi nói sau.

Mao Tiểu Đông xuất hiện tại tiểu viện yên tĩnh, thấy thiếu niên áo trắng miệng ngâm nga một khúc nhạc, đang ngồi khoanh chân trên ghế đá, đối diện bàn cờ, hai tay mở ra, đặt ở ven hộp cờ trắng đen, nhập thần suy tư, đồng thời ngón tay nhẹ nhàng gõ lên quân cờ, phát ra một tiếng vang giòn giã.

Sau khi ông lão cao lớn xuất hiện, Thôi Đông Sơn nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi hả? Lý Nhị đại gia có phá nát hoàng cung hay không?"

Mao Tiểu Đông đi tới bên cạnh bàn đá, liếc mắt nhìn bàn cờ đã phân rõ thắng bại, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, cũng không hao tâm tốn sức nữa, ngồi xuống một bên hỏi, "Ngươi, hoặc là nói hai người các ngươi, rốt cuộc có mưu đồ gì?"

Thôi Đông Sơn không quay đầu, tấm tắc nói: "Vừa mới tới Đông Hoa sơn có vài ngày, mà đã bắt đầu quan tâm giang sơn Đại Tùy? Tiểu Đông à, thật không phải ta nói ngươi, đứng núi này trông núi nọ cũng không sao, nhưng có mới nới cũ nhanh như vậy, thì sẽ không phúc hậu lâu."

Mao Tiểu Đông một chưởng vỗ trên bàn đá.

Tất cả quân cờ từ bàn cờ nhảy lên, lơ lửng ở không trung, đen cao trắng thấp, như là hai bức tranh vẽ chồng lên nhau, thế nhưng mặc kệ Mao Tiểu Đông nhìn ngang nhìn dọc, bất luận quan sát ra sao, đều nhìn không ra huyền cơ, hừ lạnh một tiếng, quân cờ trong nháy mắt trở xuống chỗ cũ, không sai một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận