Kiếm Lai

Chương 440: Gần Son Thì Đỏ (2)

Người tí hon hương khói mặc áo vàng cất giọng nói trẻ con: "Học trò hỏi Cua có sáu chân và hai càng', giải thích thế nào? Có phải viết nhầm? Đáp án của tiên sinh là tú tài nghèo trong túi cũng không có tiền."

Thôi Sàm ôm bụng cười to, cười đến chảy cả nước mắt.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Thôi Sàm một mình đi về hướng tàng thư lâu, cười đến không ngưng lại được, vừa đi vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu cười nói: "Tiên sinh, ta không tiễn nữa."

Thôi Sàm đi vào thư lâu, từ cửa sổ lầu hai, nhìn về phía bóng lưng Trần Bình An, cao giọng hô to: "Tiên sinh, nếu như gặp phải khó khăn quá lớn, có thể rẽ ngang đi tìm vị Hộ bộ lão Thị Lang kia, cứ nói người là tiên sinh của ta là được, nếu như có thể nói lời trái với lương tâm thì tiên sinh cứ nói có quan hệ một nửa sư phụ học sinh cùng lão tú tài, như vậy càng tốt hơn!"

Trần Bình An quay đầu nói: "Biết rồi, ngươi cũng cẩn thận."

Thôi Sàm phất tay, lẩm bẩm nói: "Ai đi đường nấy, hai ta cùng nỗ lực."

Thôi Sàm một đường đăng đỉnh, đi tới lầu sáu, đăng cao trông về phía xa.

Lúc nãy sở dĩ không muốn đi lên tầng, không phải nơi này có huyền cơ gì, mà là tâm tính thiếu niên lại đang quấy phá, khiến cho Thôi Sàm nhớ tới một ít chuyện cũ không vui.

Đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh cũng tốt, Đại Ly quốc sư cũng thế, đều là những năm tháng đi từ thuở niên thiếu thiếu niên mà tới.

Thôi Sàm đến tầng cao nhất, đi giật lùi về phía sau, tùy tiện đặt nghiên mực cũ ở một bên, hoàn toàn không để ý tro bụi làm dơ bẩn áo trắng.

Hắn quay đầu nhìn nghiên mực, "Nếu đã bắt đầu làm, chi bằng một hơi làm cho xong, một lưới bắt hết những giao long nghiệt chủng thượng cổ Thục Quốc, nuôi dưỡng hết trong đó?"

Thôi Sàm nhìn phía mái vòm trang trí ngũ sắc, điêu khắc một bầy rồng uy nghiêm.

Không giống mấy với thư lâu nhà mình trong trí nhớ, ánh sáng tối mờ, cũng không có phong cảnh xinh đẹp đẹp mắt như vậy.

Thôi Sàm nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi.

Vẫn nhớ khi hắn còn nhỏ tuổi, thiên tư trác tuyệt, chỉ là tâm tính bất định, nên bị gia gia ký thác kỳ vọng cao nhẫn tâm "giam giữ" ở trên tiểu lầu các của tầng thượng thư lầu, cất cầu thang đi, ngày ba bữa dùng dây thừng đưa thức ăn tới, ăn uống tiểu tiện đều giải quyết tại nơi tương đối rộng lớn kia.

Tất nhiên còn có cả bồn cầu, mỗi ngày đều phải đem đi đổ, đứa nhỏ vì phản kháng, biểu đạt phẫn uất bất mãn của mình, thường xuyên xé trang sách làm giấy đi nhà xí, hoặc là gấp giấy thành những con hạc giấy diều giấy nho nhỏ, từ cửa sổ nhỏ ném ra bên ngoài để bay theo gió, sau đó đều sẽ nghe được tiếng gia gia chống quải trượng tới phía dưới lầu các chửi ầm lên.

Vào Thời điểm đó, việc Thôi Sàm làm nhiều nhất chính là chất toàn bộ sách vở trong lầu các lên, đứng ở trên chồng sách cao cao, tựa vào cửa sổ nhìn ra dòng sông xa xa ngoài thành, thường thì mỗi lần ngắm nhìn sẽ mất vài canh giờ.

Năm đó Thôi Sàm cũng không mang tên Thôi Sàm, mà là Thôi Sàm Sàm, chữ Sàm đầu tiên có nghĩa là tiếng nước, chữ Sàm tiếp theo ám chỉ hùng sơn trùng điệp.

Người đặt tên cho hắn là gia gia, lúc ấy đương nhiên là hy vọng tôn tử này sau khi lớn lên đạo đức phẩm hạnh, học vấn tu dưỡng sẽ như núi cao sông rộng, trí nhân lưỡng toàn, sơn thủy đều thanh tú, có thể trở thành hạt giống đọc sách, chen thân vào danh sách quân tử hiền tài. Nhưng mà đứa nhỏ không cảm kích, sau khi thật vất vả mới xuống khỏi lầu các, liền nhanh chóng rời khỏi quê nhà đi học xa, đi khỏi quốc gia, đi khỏi một châu, cuối cùng đi thẳng tới Trung Thổ Thần Châu, chỉ hận chưa đi được xa hơn nữa, cách lão nhân cứng đầu càng xa càng tốt, nhưng lại cố ý tự trừ một chữ Sàm, chỉ để lại chữ Sàm mình tương đối thích, về sau năm dài tháng rộng, trước sau chỉ tự xưng Thôi Sàm với mọi người mà thôi.

Cho dù Thôi Sàm có trở về Bảo Bình châu, trở thành quốc sư Đại Ly, nhưng không hề trở về quê nhà lấy một lần.

Không muốn trở về.

Thôi Sàm mở to mắt, dùng tay áo lau mặt, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy đại lão gia thương tâm a."

Tầng cao nhất xuất hiện một vị lão nhân mặc nho sam âm thần xuất khiếu viễn du, đúng là lão giao kia, lão nhân nhìn chằm chằm nghiên mực kia, sắc mặt âm trầm.

Thôi Sàm không đứng dậy, vung tay áo, phất nghiên mực về hướng lão nhân, "Tu vi ba trăm năm của ngươi đã bị xoá sạch, chuyện lần trước coi như thanh toán xong. Kế tiếp ngươi không cần sốt ruột đi tới huyện Long Tuyền, giúp ta bắt hết nghiệt chủng thuộc giao long còn sót lại, bất luận già trẻ lớn bé, toàn bộ nhốt hết trong nghiên mực, tiên sinh nhà ta để lại rất nhiều xà đảm thạch phẩm tướng tốt nhất, cũng không mang khỏi quê nhà, cũng may hắn không mang đi khỏi, bằng không với tính tình của hắn, trời mới biết có phải là tán tài đồng tử hay không, chắc sẽ tiêu xài không còn lại gì, hiện tại vừa đúng dịp, tương lai có thể dùng hết vật này."

Thôi Sàm ngồi dậy, không chút để ý rung rung đầu vai.

Lão giao thu hồi nghiên mực, rõ ràng cảm nhận được khí tượng biến hóa của thiếu niên, tức giận trong lòng nháy mắt tan thành mây khói, chuyển thành bất đắc dĩ cùng khâm phục, "Quốc sư không hổ là quốc sư."

Thôi Sàm thở dài, "Từ không đến ba từ ba đến năm, không đáng ngạc nhiên, tại Bảo Bình châu nho nhỏ này xem như hiếm thấy, nếu như đổi thành Trung Thổ Thần Châu kia, ngươi ở bên kia cũng không cần đợi một ngàn năm, trong vòng một trăm năm ngắn ngủn, ngươi sẽ phát hiện vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, tấn mãnh quật khởi, sau đó nháy mắt ngã xuống, thậm chí sẽ làm ngươi không kịp nhìn, đến cuối cùng, sẽ phát hiện chỉ có già mà không chết, hơn nữa già mà không hủ, mới là lợi hại thực sự."

Lão nhân mặc nho sam, Khai Sơn thuỷ tổ Tử Dương phủ, phụ thân của Hàn Thực giang thủy thần, trên danh nghĩa lão Thị Lang Hoàng Đình quốc từ quan thoái ẩn, lắc đầu cười nói: "Đó không phải nơi bọn ta có thể ở lại, một khi bị phát hiện, tám chín phần mười sẽ bị mấy đại vương triều bắt lấy lột da rút gân."

Thôi Sàm vẫn như cũ ngồi ở trên đất, sắc mặt đờ đẫn nói: "Sự tình lại có biến hóa, kinh thành Đại Ly, có người cảm thấy ngươi đảm nhiệm tân thư viện Phi Vân Sơn không thể phục chúng, tuy ta phản đối, nhưng mà hoàng đế bệ hạ đã quyết định, chỉ cho ngươi nhâm chức phó sơn chủ, còn chưa nhất định có thể ngồi ổn vị trí thứ hai, đây là do Thôi Sàm ta trước đây thất sách, cho nên nếu ngươi đổi ý, ta sẽ không có ý kiến."

Lão nhân thản nhiên cười nói: "Vị trí phó sơn chủ phía sau? Ta thấy rất tốt, không cần phải ra quyết sách."

Thôi Sàm quay đầu nhíu mày nói: "Hiện tại khách khí với ta, về sau lại đổi ý, có thể ta sẽ không nói chuyện tử tế như vậy đâu."

Lão nhân lắc đầu nói: "Đây không phải là lời khách sáo."

Thôi Sàm lại thể hiển ra tính tình cổ quái, chẳng những không như trút được gánh nặng, ngược lại châm chọc nói: "Khó trách ngươi có thể sống lâu như vậy."

Lão nhân không để ý điều này, cảm khái nói: "Hiện tại chỉ hy vọng có thể sống được lâu hơn chút nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận