Kiếm Lai

Chương 410: Đầu Vai Thiếu Niên Gánh Chim Kêu Hoa Nở (1)

Luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu có thể có sức mạnh rất lớn, nhưng đối mặt võ phu thuần túy, tốt nhất đừng có ý nghĩ này.

Trần Bình An đứng lên, đầu tiên là nhìn về phía cô gái ngăm đen, vui vẻ nói: “Lâm Thủ Nhất cũng là Luyện khí sĩ, Tạ Tạ cô nương, tuy nói hôm nay tu vi cô phải chịu giới hạn, nhưng tầm mắt kiến thức vẫn còn, sau này phiền cô nói chuyện nhiều hơn với hắn về tu hành, ừm, tính cách Lâm Thủ Nhất hơi lạnh lùng, mong cô thông cảm. Đúng rồi, Lâm Thủ Nhất là ưa mềm không ưa cứng, da mặt mỏng, không thích nghe người khác khuyên bảo, Tạ Tạ cô nương, mài giũa hắn nhiều hơn, ví dụ như mượn chơi cờ để nói chuyện tu hành, ta thấy cũng rất tốt.”

Sau đó Trần Bình An nhìn về phía cao lớn thiếu niên, “Vu Lộc, ngươi đã là cao thủ cảnh giới thứ sáu, về sau giặt quần áo giặt giày rơm những chuyện vụn vặt, ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ, cứ việc mở miệng, quần áo bao đủ!”

Cuối cùng Trần Bình An hô một câu với Thôi Sàm xa xa, “Ta và hai người bọn họ nói chuyện xong rồi, ngươi có thể quay lại đây. Ừm, dùng lời của người đọc sách để nói... Chính là tương đàm thậm hoan, nghĩa là trò chuyện với nhau thật vui!”

Trần Bình An cười rời khỏi đình nghỉ mát, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là rất vui vẻ.

Trong đình nghỉ mát, thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau, luôn cảm thấy điểm nào đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được nguyên cớ vì sao.

Thôi Sàm từ giếng nước cũ bên kia trở về đình nghỉ mát, đứng bất động ở ngoài đình, bởi vì quán trọ Thu Lô không muốn có người tự tiện tìm hiểm thăm dò giếng nước, cho nên đình chỉ có một thông đạo ra vào phía tây, Thôi Sàm đứng ở phía đông có chút sững sờ, suy nghĩ xuất thần, cuối cùng khẽ cắn môi, hai tay bám lan can đình nghỉ mát, dùng hết sức bình sinh mới leo lên được, lộn vào cái ghế dài trong đình, nằm trên ghế há mồm thở dốc.

Vu Lộc và Tạ Tạ có chút cảnh giác, chỉ cho rằng quốc sư Đại Ly đang chơi kế tìm việc vui, phải cẩn thận rơi vào cạm bẫy.

Lời nói khó nghe, cho dù Thôi Sàm lấy thanh đao giao cho đôi thiếu niên thiếu nữ này, đứng bất động bảo bọn họ chém lên người, hai người cũng không dám động thủ, ngay cả đao cũng sẽ không nhận lấy.

Ở trong mắt Tạ Tạ, Trần Bình An sở dĩ có thể mặc kệ đối với Thôi Sàm, đó là vì Trần Bình An không biết gì, bởi vì vốn dĩ hắn chưa từng lãnh hội phong cảnh thật sự trên núi, không biết hàm nghĩa của những từ ngữ như sa trường chém giết, triều đình lôi kéo chia rẽ, chứng đạo trường sinh.

Đại đồ đệ của Văn Thánh năm xưa, Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười hai đỉnh phong, quốc sư Đại Ly, bất luận là xét về thân phận nào, cũng là một ngọn núi cao nguy nga, có thể ép người ta không thở nổi.

Hôm nay Thôi Sàm thể trạng yếu ớt không chịu nổi nằm ở ghế dài, mệt như một con chó, đưa tay lau đi mồ hôi ở trán, “Như các ngươi thấy đó, lúc này ta chẳng những chịu khổ tai họa bất ngờ, làm hại ta mất hết tu vi, trở nên tay trói gà không chặt, còn liên lụy ta ngay cả vật phương thốn cũng không dùng được, thành kẻ nghèo tay không tấc sắt. Cho nên hai người các ngươi nếu ôm lòng oán hận với ta, bây giờ động thủ đi, sẽ là cơ hội tốt ngàn năm có một, qua thôn này rồi là không còn tiệm nữa đâu.”

Nói tới đây, Thôi Sàm quay đầu nhìn về phía bản đồ Đại Ly ở ngoài thiên sơn vạn thủy, uể oải chửi má nó: “Phúc ngươi hưởng, họa ta gánh, cả nhà ngươi đó tên quốc sư Đại Ly, ồ, còn là cả nhà bản thân ta...”

Thôi Sàm lảm nhảm, hùng hùng hổ hổ, mặc kệ như thế nào, trên cả hành trình, tuy chưa từng thành công bái sư học nghệ, nhưng mà ở chung lâu ngày với Lý Hòe, quả thật đã biết cách mắng chửi người khác hơn, lúc này không dại tới mức mắng luôn cả mình.

Thiếu niên thiếu nữ quen quốc sư Đại Ly thần bí nham hiểm, chẳng những không cảm thấy đầu óc Thôi Sàm hỏng rồi, ngược lại càng thấy như đang đi trên mảnh băng mỏng.

Thôi Sàm ngồi dậy, lưng tựa rào chắn, hai tay đặt ngang ở trên lan can, vừa hay Vu Lộc và Tạ Tạ một trái một phải.

Thôi Sàm thở dài, “Các ngươi cảm thấy Trần Bình An không biết núi cao bao nhiêu, nước sâu bao nhiêu, cho nên đối với ta mới không chút sợ hãi, đây là...”

Thôi Sàm tạm dừng một chút, cười ha ha nói: “Đúng.”

Thôi Sàm tiếp tục nói: “Nhưng, các ngươi chỉ nghĩ tới một nửa, kẻ không biết thì không sợ. Nhưng chỗ các ngươi kém Trần Bình An, là cây ngay không sợ chết đứng. Hai người các ngươi, một kẻ ngơ ngác vo tình đọc sách đọc ra được võ phu cảnh giới thứ sáu, núi sông tan vỡ, chịu nhục gánh vác, một kẻ là Luyện khí sĩ kinh tài tuyệt diễm lại mang thù sâu hận lớn, luôn cảm thấy tương lai còn rất dài, cho nên Trần Bình An dám nói giết ta liền giết ta, các ngươi thì sao, do do dự dự, thấp thỏm lo lắng, ta nói như vậy có vẻ như đứng nói chuyện thì không đau lưng, dù sao ta là Thôi Sàm, các ngươi có thể còn sống cũng phải cảm tạ ta.”

Thôi Sàm day day lưng, mặt mày đau khổ nói: “Thật ra lưng ta rất đau.”

Thôi Sàm nhìn Vu Lộc, “Sau này các ngươi khăng khăng một mực đi theo ta lăn lộn, thế nào?”

Vu Lộc mỉm cười nói: “Xuất thân từ trong đội ngũ di dân tù phạm, ta đã đi theo theo quốc sư đại nhân lăn lộn giang hồ, hơn nữa cảm giác không tệ, ngay cả hành trình đi xa cầu học cũng rất đặc sắc, so với ở Đông cung đóng giả làm con mọt sách, mỗi ngày nghe những chi, hồ, giả, dã kia thì thú vị hơn nhiều. Nếu quốc sư đại nhân có thể nhân lúc rảnh, giảng giải cho ta một ít nan đề trong kinh nghĩa, ta sẽ cảm thấy cuộc đời rất viên mãn.”

Thôi Sàm giơ ngón tay gõ gõ thiếu niên cao lớn, “Trần Bình An người ta cẩn thận chặt chẽ và nghiêm túc, là ếch ngồi đáy giếng đột nhiên nhảy ra khỏi giếng nước, thấy cái gì cũng phải lo lắng hãi hùng, Vu Lộc ngươi thật là tướng mạo lòng dạ thâm trầm, vẻ mặt gian nhân, có những lúc ta thật muốn một quyền đánh bẹp cái khuôn mặt tươi cười này của ngươi.”

Vu Lộc bất đắc dĩ nói: “So sánh ta với Trần Bình An, có khác gì nhau? Không phải là ếch ngồi đáy giếng như nhau sao?”

Thôi Sàm thuận miệng nói: “Phú quý lửa thiêu thân, đau khổ thành tài lớn. Câu danh ngôn thánh nhân cảnh tỉnh người đời này, ta tặng ngươi miễn phí, cầm lấy ngẫm nghĩ cho kỹ.”

Vu Lộc sớm đã đọc thuộc vạn quyển sách hiếu kỳ nói: “Là vị thánh hiền nào của văn miếu dạy bảo?”

Thôi Sàm chỉ chỉ mình, “Ta này.”

Vu Lộc càng thêm bất đắc dĩ.

Thôi Sàm từ trong tay áo lấy ra một viên đá, nhẹ nhàng ném về phía chuông gió dưới mái hiên, một lần không trúng, hai lần không trúng, ba lượt vẫn không trúng.

Thôi Sàm liếc thiếu nữ Tạ Tạ, khóe miệng giật giật, nói: “Thật sự muốn ném ngươi ra ngoài, chắc chắn chuông sẽ kêu rất vang.”

Thiếu nữ giống như một pho tượng Bồ Tát đặt ở bên kia, mặt không biểu cảm gì.

Thôi Sàm cười nói: “Ngươi đó, ngươi thật muốn giết ta, nhưng cảm thấy cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải có kế sách vạn toàn, không nỡ chịu chết vô ích. Còn Vu Lộc kia, thông minh hơn ngươi, cảm thấy giết ta hay không, cũng không có ý nghĩa gì.”

Thôi Sàm thở dài, “Trần Bình An, Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, bốn người. Trình độ hảo cảm trong lòng Vu Lộc ngươi, từ tốt đến xấu, hẳn là Lâm Thủ Nhất, Lý Bảo Bình, Trần Bình An, Lý Hòe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận