Kiếm Lai

Chương 488: Sắc Lệnh (3)

Yêu hồ từ từ biến trở lại hình người, giãy giụa đứng dậy, thất tha thất thểu đi theo phía sau nam nhân, thần sắc thê lương.

Thiếu một cái đuôi sẽ khác biệt một trời một vực.

Trước kia đủ để nó khinh thường đồng loại, bây giờ đã dần mất uy phong.

Thế nhưng nó không hề có suy nghĩ sẽ báo thù.

Đối với những kẻ sinh trưởng trong toà thiên hạ này mà nói, hỉ nộ của Bạch lão gia, chính là thiên uy mênh mông cuồn cuộn.

Bên trong hang động, tiểu đồng áo xanh lau mồ hôi trên trán, lòng còn sợ hãi nói: "Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ..."

Nữ đồng váy hồng ngây thơ vô tri hỏi "Phu nhân của vị tiền bối kia rất lợi hại sao?"

Tiểu đồng áo xanh giơ chân mắng: "Con bé ngốc này thật là ngốc, hồ yêu ít nhất cũng là cửu cảnh, không đáng sợ thì cái gì mới đáng sợ? Hơn nữa một thị nữ thôi đã lợi hại như vậy, vậy nam nhân kia là lão gia của hồ yêu, không phải càng biến thái hơn hay sao?!"

Nữ đồng váy hồng nhỏ nhẹ nói: " Lão gia nhà chúng ta cũng không lợi hại bằng chúng ta mà."

Trần Bình An không nhịn được phải bật cười.

Tiểu đồng áo xanh hai mắt sáng lên, "A? Đúng vậy."

Tiểu đồng áo xanh cười ha ha, sau đó đằng hắng vài tiếng, u sầu nói: "Thất lễ rồi, thất lễ rồi, khiến lão gia phải chê cười rồi, người không phải thánh hiền có thể mắc lỗi, chút tỳ vết này xin hãy để gió cuốn đi, quên đi, quên hết đi."

Trần Bình An tiếp tục đọc sách, chỉ là không tĩnh tâm được, không thể làm gì khác hơn là cất quyển điển tịch nho giáo đi, sau khi suy nghĩ một chút, lại lấy ra phương thuốc của đạo trưởng trẻ tuổi họ Lục, tất cả đều là kiểu chữ khải nhỏ viết liền nghiêm chỉnh quy củ, sau đó tìm một cành cây nhỏ, ngồi chồm hổm viết chữ trên mặt đất tuyết đọng ở cửa ngoài động. Để tránh cho phương thuốc bị hoa tuyết dính ướt, hắn cẩn thận che kín bưng, chỉ có thể nhìn một chữ viết một chữ.

Tiểu đồng áo xanh đêm nay đã bị mất hết mặt mũi, đang la hét đòi đi ngủ, nữ đồng váy hồng thì vòng qua Trần Bình An, tiếp tục đắp người tuyết kia cho thật hoàn mỹ.

Trong phương thuốc cuối cùng, đạo trưởng họ Lục lúc đó còn móc ra một con dấu xanh ngọc từ trong tay áo, đóng xuống, cho nên có bốn chữ ấn văn màu son, "Lục Trầm Sắc Lệnh" .

Tối nay luyện chữ, Trần Bình An viết lại một lượt từ đầu tới đuôi, ngay cả bốn ấn văn cuối cùng cũng không bỏ qua.

Khi Trần Bình An ở bên này hang động cẩn thận tỉ mỉ dùng cành cây viết ra hai chữ "Lục Trầm", dưới chân vách núi cách đó rất xa, phụ nhân mặc cung trang đi theo phía sau của nam nhân bỗng quay đầu nhìn lại.

Khi Trần Bình An viết xong hai chữ "Sắc lệnh" cuối cùng, trong giây phút đó, đất trời dường như đảo điên một chút.

Nam nhân vẫn không hề nhúc nhích, thần sắc ngưng trọng. Nhưng phụ nhân mặc cung trang đã kinh hãi thất sắc, gần như đứng không vững nữa rồi.

Hồ yêu lo sợ bất an, một cảm giác sợ hãi gần như bản năng thấm đẫm toàn thân, vô thức tới gần nam nhân, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Bạch lão gia?"

Nam nhân thu hồi tầm mắt, bước về phía trước, "Không sao hết, chỉ là nước giếng không phạm nước sông mà thôi."

Ai là nước giếng nho nhỏ, ai là nước sông mênh mông cuồn cuộn.

Trời mới biết.

Lúc sáng sớm, ba người dọn đồ khởi hành, hứng gió tuyết mà đi, Trần Bình An đi đằng trước dẫn đường, sau khi đi hết một đoạn quyền thung thì đột nhiên dừng chân.

Nữ đồng váy hồng nhẹ giọng hỏi: "Lão gia nhớ ai à?"

Tiểu đồng áo xanh lười biếng nói: "Cái khí trời quỷ quái này, có thể lão gia muốn tìm một chỗ non xanh nước biếc để ị một cái, ít nhất không sẽ để cái mông bị rét lạnh."

Nữ đồng váy hồng tức giận nói: "Buồn nôn!"

Tiểu đồng áo xanh thở dài nói: "Lời nói thật nghe không lọt lỗ tai."

Nam Giản quốc vốn nổi danh về đạo sĩ và danh sĩ, năm nay náo nhiệt hơn bình thường, một buổi lễ long trọng vừa được mở màn.

Ở biên cảnh Nam Giản quốc, phía sau một ngọn núi cao vót tận mây, trên con đường rừng sau thẳm giữa núi, một đạo cô trẻ tuổi đang chậm rãi bước đi, tay cầm một cành trúc xanh biếc, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, đi theo sau cô là một con hươu màu trắng linh động thần dị.

Một nam tử áo trắng đeo trường kiếm đi song song với cô, thần sắc cô đơn.

Cô bất đắc dĩ nói: "Từ lâu đã nói với ngươi không chỉ một lần, không phải ngươi chỉ có tu vi hạ ngũ cảnh, thì ta nhất định sẽ không thích ngươi, cũng không phải ngươi có trên tu vi thượng ngũ cảnh, thì ta sẽ thích ngươi. Ngụy Tấn, ta với ngươi, thật sự không có khả năng, vì sao ngươi không chịu từ bỏ hy vọng? Hay là ngươi nói cho ta biết đi, làm sao mới có thể khiến ngươi mất hết hy vọng?"

Để một vị đạo cô chuyên tâm tu đạo nói ra những lời thẳng thắn như thế, xem ra nam tử kia quả thật đã dây dưa làm phiền đến mức khiến cô hơi giận.

Nam tử chính là thiên tài kiếm tu của Thần Tiên Đài Phong Tuyết Miếu, Ngụy Tấn.

Người tu hành trên núi, cái gọi là thiên tài, thật ra cũng chia ba bảy loại, kiếm tu mười một cảnh trẻ tuổi như vậy, Ngụy Tấn hoàn toàn xứng đáng xếp hàng đầu, tốc độ phá cảnh vượt xa người cùng thế hệ.

Ngụy Tấn thần sắc ủ ê, nào giống một người vừa phá vỡ cánh cửa thập cảnh, cười khổ nói: "Là bởi vì trong lòng cô đã có người khác rồi sao? Ví dụ như là sư thúc trong tông môn nhà cô?"

Đạo cô trẻ tuổi dừng chân, quay đầu nhìn phía kiếm tu của Phong Tuyết Miếu đã danh chấn một châu, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Ngụy Tấn, sao ngươi lại không hiểu lý lẽ như vậy!"

Ngụy Tấn tuy rằng ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng hơi uất ức, lại không biết phải giải thích và vãn hồi như thế nào, nhất thời cứ giữ im lặng, cho dù Ngụy Tấn đang nản lòng thoái chí như vậy, nhưng ở trong mắt người ngoài, mặc kệ hắn tùy tiện đứng ở nơi nào, thì vẫn là một thanh kiếm bá khí nhất trên đời này.

Chỉ tiếc cái gọi là người ngoài này, không bao gồm đạo cô trẻ tuổi trước mặt Ngụy Tấn.

Kiếm tâm trong suốt như ngọc lưu ly, chưa hẳn đã thật sự thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhất là chuyện tình ái, vốn là chuyện không nói đạo lý nhất trên đời này, càng khiến người ta thêm sầu não.

Ngụy Tấn nhẹ giọng nói: "Hạ Tiểu Lương, ta hỏi cô một câu hỏi cuối cùng."

Cô gật đầu nói: "Ngươi hỏi đi."

Ngụy Tấn do dự chốc lát, đưa mắt nhìn đi nơi khác, cất tiếng nói khàn khàn: "Cô luôn coi trọng duyên phận nhất, như vậy nếu một ngày nào đó, cô gặp được người hữu duyên với mình, dù cho trong lòng cô không thích hắn, vậy cô có vì cái gọi là đại đạo mà vẫn lựa chọn trở thành đạo lữ với hắn hay không?"

Mọi âm thanh đều im bặt.

Dường như ngay cả những cơn gió vô hình trong trời đất, đều dừng lại trong khoảnh khắc này.

Đạo cô trẻ tuổi mỉm cười nói: "Có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận