Kiếm Lai

Chương 449: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (1)

Một ông lão thân hình cao hơn lưng giắt một cây thước hồng mộc, đứng ở Văn Chính đường giữa lưng núi, nheo mắt nhìn xung quanh.

Kể từ lần hoàng đế đích thân ngự giá thân lâm đến Đông Hoa sơn, nơi đây đã được loại trừ mọi mật thám gián điệp, ngay cả một vị Luyện khí sĩ thập cảnh, cũng chỉ có thể ẩn nấp ở gần Đông Hoa sơn, không được tùy tiện đặt chân đến Thư viện, đây là sự tôn trọng mà Đại tùy giành cho thư viện Sơn Nhai, nói khác đi, là sự tín nhiệm của hoàng đế Đại tùy giành cho lão phu tử Mao Tiểu Đông.

Trong Văn Chính đường, hương hỏa đang tế bái ba vị thánh nhân mà mạch thư viện Sơn Nhai tôn phụng, ở giữa dĩ nhiên là Chí Tôn tiên sư, lão tổ tông mà mọi môn sinh Nho gia cùng đảnh lễ cúng bái, sau đó chính là Văn Thánh trên tượng như cố ý ẩn đi thân phận, và sơn chủ thư viện đầu tiên Tề Tĩnh Xuân.

Thiếu niên áo trắng trình văn điệp thông quan ở chân núi thư viện, đi một mạch tới đây, thò đầu vào trong đại đường quan sát một lượt, sau đó đánh chết cũng không chịu vào trong rồi, đứng ngoài bậc cửa bên ngoài thở hổn hển nói: "Mao Tiểu Đông, ngươi cố tình khiến ta ghê tởm, hay là muốn hãm hại ta? Hôm nay ngươi phải nói rõ một câu, nếu như ta không bằng lòng, thì sẽ cắp mông đi ngay, sau này sẽ không tới ngọn núi này làm phiền ngươi nữa!"

Mao Tiểu Đông do dự nhắm mắt lại, gương mặt đạm mạc, mở miệng nói: “Ngươi hoặc là đi vào kính hương, hoặc là nói rõ mọi chuyện ra, nếu không chỉ cần ta nhìn ngươi một cái, ta sẽ là cháu trai của ngươi.”

Thôi Sàm ngồi bệt lên bậc cửa, “Cho dù ngươi có muốn nhận làm cháu nội của ta, thì cũng phải xem ta có nhận đã không chứ. Chà chà, cũng không biết năm xưa là ai thò lò mũi xanh tới học ta đánh cờ, sau đó đánh cả vạn năm, cuối cùng dù được ta nhường hai nước, mà vẫn thua xanh cả mặt, hai tay run rẩy, cầm quân cờ còn không vững, lề mề cả trăm năm không dám hạ cờ.”

Mao Tiểu Đông điềm nhiên nói: “Cờ vây chỉ là chuyện vặt vãnh.”

Thôi Sàm cười châm chọc: “Dịch chi vi số, tiểu số dã? Đánh cờ là một tài nghệ, nhưng chỉ là một tài nghề nhỏ thôi. Ây da, ai mà không biết Mao Tiểu Đông ngươi trong đám đệ tử không thành tài kia, học vấn thì nát, nhưng là tôn sư trọng đạo, đối đãi lão tú tài thân thiết còn hơn cha mình, sao lại có đạo lý tôn sùng thánh nhân đạo khác chứ? Đặc biệt vị thánh nhân này, lại là đối thủ của lão tú tài, thế nào, người học ta cờ vây, giờ làm người cũng phải học ta hả?"

Mao Tiểu Đông nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần cười nhạt nói: “Ta còn lí lẽ méo mó với ngươi nửa câu, ta là con trai ngươi.”

Thôi Sàm đảo tròng mắt một vòng, “Chuyến này ta tới Đông Hoa sơn chính là vì không còn nhà để về, chỉ ở tạm mà thôi, Mao Tiểu Đông người giờ làm sơn chủ thư viện thân phận cao quý, mở một mắt nhắm một mắt cho qua đi, không muốn thấy ta thì đừng nhìn, mắt không thấy tâm không phiền, ta cũng tiêu dao tự tại, ai cũng hoan hỉ.”

Mao Tiểu Đông cười lớn: “Với tính cách không có lợi không dậy sớm của ngươi, ta sợ chẳng được mấy bữa, thư viện sẽ bị người làm loạn tới mức bị Đại tùy dỡ bỏ, ngươi muốn nặng nhẹ với Đại Tùy, ta không cản, nhưng người đừng có mà gây chuyện ở Đông Hoa sơn, thư viện là thư viện, là nơi học hỏi đạo đức, không phải là nơi một mình Thôi Sàm ngươi có thể tùy tiện gây chuyện, bỏ mặc hậu quả rồi bỏ đi đâu!”

Thôi Sàm chau mày nói: “Ngươi không nhận được mật thư của ta. Lá thư mà bên trong có một quân cờ”.

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: Có nhận được có nhận được, nhưng chưa mở ra coi, thẳng tay quăng vô hoả lư rồi, sau đó chạy đi rửa tay, nếu không ta không dám nhấc đũa ăn cơm mất.”

Câu này nói tuy khó nghe, nhưng Thôi Sàm không hề phiền não, đứng dậy đi tới gần ông lão cao lớn, cười nói ranh mãnh, “Tiểu Đông à, lần này ta tới thực sự không vì mục đích âm mưu gì cả, chỉ là muốn đọc sách, rảnh rỗi thì đi phơi nắng, cùng ngươi đánh cờ, tiện thể chăm sóc đám trẻ đến từ Ly Châu động thiên.”

Mao Tiểu Đông cười ha ha nói: “Tin ngươi? Vậy ta thành tổ tông của ngươi rồi.”

Thôi Sàm lúc này có vẻ nản, trỏ tay vào cái mũi của hắn, “Làm tổ tông của ta thì sao? Chuyện xấu hả? Ngươi được lợi lộc nhiều hơn đấy chứ.”

Mao Tiểu Đông nhếch mép, “Nếu là tổ tông của ngươi, thì chắc sẽ tức tới mức quan tài không đóng nổi nắp mất.”

Thôi Sàm tức giận: “Mao Tiểu Đông! Ngươi nói tới đây là được rồi đó!”

ông lão cao lớn nhắm mắt lắc đầu nói: “Vẫn chưa được.”

Thôi Sàm chỉ trỏ về phía Mao Tiểu Đông, “Muốn đánh nhau?”

Mao Tiểu Đông đột ngột mở to mắt ra, khí thế kinh người, như một vị Nộ Mục Kim Cang trong đền miếu, “Đánh nhau được thôi, trước đây ở Đại Ly, không đánh lại ngươi, còn bây giờ, ta nhường ngươi một bước!”

Thôi Sàm trợn tròn mắt lên, “Giờ ngươi là cháu nội của ta, cháu nội đánh ông nội có còn thể thống gì nữa không?”

Mao Tiểu Đông đưa tay ấn cây thước ở thắt lưng, “Sau khi đánh chết ngươi, thắp hương cho ngươi là được.”

Thôi Sàm nhanh chóng đưa một tay ra, “Dừng lại dừng lại, lão tú tài và Tề Tịnh Xuân đều muốn ta nói câu này với ngươi, ngươi nghe rồi hãy nói.”

Mao Tiểu Đông nheo mắt, sát khí nặng nề toát ra quanh thân phút chốc biến mất nhanh như chớp mắt, “Cẩn thận đó là di ngôn của ngươi”.

Thôi Sàm chuyển lời lại.

Mao Tiểu Đông sau khi nghe được tiếng lòng, nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng còn chưa qua ngũ cảnh, đặc biệt là hai con ngươi của Thôi Sàm. Đôi mắt con người, sở dĩ được gọi là nơi tập trung linh khí, chính là vì nếu nói tâm cảnh như hồ, thì đôi mắt chính là mắt suối của giếng sâu, thân chính thì thần khí thanh, tâm tà thì nhãn thần đục.

Nếu Mao Tiểu Đông ở trong thư viện Sơn Nhai cũ của Đại Ly gặp quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, thì Mao Tiểu Đông căn bản không cần thêm một hành động thừa, vì cảnh giới hai người rõ rành rành như vậy, sự khác biệt như vũng bùn dưới đất và đám mây trên cao. Để hắn nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được kết quả gì. Nhưng nay hình thế điên đảo, đổi thành Mao Tiểu Đông hắn tu vi cao ưu thế vượt trội, đương nhiên là có chỗ để dùng rồi, quan trọng họ từng cùng thuộc một dòng văn mạch thánh Nhân, nếu so sánh sẽ càng thêm rõ nét.

Mao Tiểu Đông thu tầm nhìn lại, sải bước lớn rời đi.

Thôi Sàm cười hỏi: “Ngươi đi đâu thế? Không nói chuyện nữa sao?”

Mao Tiểu Đông hừ một tiếng: “Phải mau mau đi rửa mắt, không thì bị mù mất!”

Thôi Sàm lấy tay kéo kéo vạt áo, cười hi hi nói “Cái bộ dạng vỏ bọc thiếu niên này của ta, đúng là khuynh quốc khuynh thành.”

Mao Tiểu Đông dừng chân, quay người lại định động thủ đánh người, dù gì ông lão cũng muốn đánh chết tên khốn nạn khi sư diệt tổ này đã không phải mười năm hai mươi năm rồi.

Trong tay áo Thôi Sàm loé lên một vạt ánh sáng màu vàng, súc thế đợi phát, hắn chấn kinh nói: “Ngươi thực sự muốn động thủ đánh người sao? Thánh nhân Nho gia chúng ta dùng đức cảm hoá người khác, quân tử dùng lý phục người, tuy nói Mao Tiểu Đông ngươi bị sư môn liên luỵ, đến bây giờ cũng chỉ là hiền nhân, nhưng hiền nhân cũng làm gì có chuyện nói xắn tay áo lên là đánh nhau đâu.”

Mao Tiểu Đông bước lớn bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận