Kiếm Lai

Chương 475: Trên Đường Giang Hồ Gặp Chuyện Bất Bình (2)

Nam tử trẻ tuổi vẫn luôn âm thầm quan sát phụ nhân, sau khi nghe thấy những lời này, không phát hiện thấy có sơ hở gì, liền cười nói: "Phu nhân không cần vội vã chạy trốn, đang là ban ngày, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy, nếu quả thật là những kẻ quen thói giết người cướp của, thì cho dù bọn họ có là người tu hành trên núi, phu nhân cũng không cần quá lo lắng, chúng ta tự có tính toán, phu nhân cứ việc yên tâm."

Phu nhân muốn nói lại thôi, không hề phản bác giải thích gì nữa, chỉ điềm đạm nói: "Công tử vẫn nên cẩn thận một chút, đám kẻ xấu kia chuyện ác gì cũng làm được, nói những lời ác độc như cơm bữa, cẩn thận kẻo làm dơ bẩn lỗ tai của các vị."

Nam tử trẻ tuổi hơi buông lỏng đề phòng, mỉm cười gật đầu, "Phu nhân thiện tâm như vậy, không nên gặp phải kiếp nạn này."

Phụ nhân nghe đến đó, liền cắn chặt môi, bỗng nhiên thương tâm, cúi đầu, khóc không thành tiếng mà nói: "Chỉ là thương cho phu quân và con gái ta, thật sự là… Con gái ta mới mười hai tuổi, ta cũng không muốn sống..."

Những người phía sau đã đi tới bên cạnh công tử trẻ tuổi và phụ nhân đáng thương, nghe phụ nhân nói như vậy, không hỏi cũng biết bà ta đã gặp phải những chuyện bi thảm cỡ nào. Hành tẩu ở chốn sơn cùng thuỷ tận, thổ phỉ cướp tiền cướp sắc không xảy ra nhiều ở Hoàng Đình quốc, nhưng cũng không phải là hiếm thấy.

Một nam tử tuổi còn trẻ lại cố ý để râu, nhất thời nổi trận lôi đình, tuy ở tông môn và giang hồ, hắn cũng không phải người dễ nói chuyện, chỉ là đời này hắn hận nhất những ai khi dễ kẻ yếu, phẫn nộ vung roi tiếp tục vọt tới trước, "Chi Lan, ta tới giúp cô! Cái đám thổ phỉ kia, tội đáng chết vạn lần!"

Phía trước, nữ hiệp tên gọi Chi Lan đã chặn đường đại hán dẫn đầu, mắt thấy phụ nhân kia sắp trốn thoát, tráng hán dẫn đầu liền đỏ mắt mắng to: "Con quỷ nhỏ mắt mù, bảo lão tử cút à?"

Đại hán mắt thấy đối phương đằng đằng sát khí, mới cười nói: "Nhanh chóng cút xa một chút, cả đám nhãi con lông chưa mọc đủ miệng chưa dứt sữa, cũng dám làm anh hùng? Nếu đổi thành trưởng bối sư môn các người ở chỗ này, lão tử đã sớm vung tay cho một cái tát, nhanh chóng nhường đường, phụ nhân kia là lão yêu lộng hành trăm năm, làm đủ chuyện xấu, chờ lão tử lôi ả ra lột da rút gân, là người là yêu, tự nhiên sẽ rõ!"

Thanh niên râu quai nón đơn độc phóng nhanh tới, rút trường kiếm ra, mũi kiếm chỉ về hướng đám người đối diện, cười ha hả nói: "Ái chà, vừa ăn cướp vừa la làng?"

Một lão già áo xanh phía sau tráng hán nhíu mày nói: "Mũi kiếm chỉ vào người khác? Là ai dạy ngươi lễ nghĩa quy củ vậy!"

Thanh niên râu quai nón trừng mắt nói: "Tổ tông của ngươi!"

Lão già áo xanh cười lạnh nói: "Lão Tống, các người đi bắt yêu bà kia trước, ta cho tên hậu bối này một bài học nhớ đời."

"Đừng kéo dài quá, lão yêu rõ ràng còn giấu đòn sát thủ, cần Hồi Xuân thuật của ngươi để phòng lỡ như."

Tráng hán sắc mặt nghiên túc gật đầu, dẫn theo mọi người giục ngựa vọt tới trước, hoàn toàn không để ý tới nữ tử và thanh niên chặn đường.

Đường núi cũng không rộng, chỉ đủ ba con ngựa phóng đi qua, cô gái mang đao có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tàn khốc nói: "Còn không dừng lại?!"

Tráng hán phóng ngựa qua giữa nữ tử mang đao và thanh niên râu quai nón, nữ tử vung đao chặn lại, bị hán tử tay cầm lưỡi dao nhẹ nhàng nhấc lên, đẩy ra. Nữ tử danh môn tự cho mình có chút thành tựu võ đạo sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên. Thanh niên râu quai nón tính khí nóng nảy hơn, một đao bổ xuống rất mạnh, tráng hán kia làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm phụ nhân phía trước, tiện tay chụp một cái, bắp được trường đao, sau đó ném xuống dưới núi.

Đôi nam nữ này lúc xuống núi rất hăng hái, giờ đây một trái một phải như hai con nai ngơ ngác, mặc cho đám đạo tắc nơi sơn dã phóng ngựa nghênh ngang đi qua.

Lão già áo xanh ở lại cuối cùng chậm rãi chúc ngựa đi tới, nhìn hai vị đao khách trẻ tuổi vẻ mặt kinh hãi, cười nhạo nói: "Võ phu tam cảnh, cũng dám lỗ mãng? Lũ nhóc không biết trời cao đất rộng, có biết bao nhiêu luyện khí sĩ dưới ngũ cảnh từng chết dưới tay lão yêu bà không? Hai bàn tay cũng đếm không hết, chỉ bằng ngươi mà còn muốn che chở ả ta? Không chừng người ta đang tính toán trong bụng, làm thế nào để ăn sống nuốt tươi những ân nhân cứu mạng các ngươi!"

Lão nhân nhếch nhếch khoé miệng, "Cũng chưa chắc, vì lão yêu bà kia am hiểu một môn âm dương song tu ác độc, thích ăn tinh huyết của nam tử thanh tráng, loại có vẻ ngoài tuấn tú như ngươi, cũng coi như chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Người thanh niên râu quai nón vẻ mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận nói: "Lão thất phu ngươi khinh người quá đáng!"

Lão già áo xanh đưa tay tát vào không khí, ông đứng cách người thanh niên râu quai nón một khoảng cách rất lớn, thế nhưng trên mặt người sau vang lên một âm thanh giòn tan, cả người bị đánh cho rớt khỏi lưng ngựa, xoay tròn hai vòng trên không trung mới rơi xuống đất.

Theo những những kiến thức thường thấy trên giang hồ, chiêu thức thần thông này ít nhất cũng là bản lĩnh của tiểu tông sư cảnh thứ tư hoặc thứ năm mới có thể làm được. Cảnh thứ sáu thứ bảy vốn đã là đại tông sư có tư cách khai tông lập phái trong lãnh thổ một quốc gia. Về phần cảnh thứ tám thứ chín trong truyền thuyết? Muốn gặp cũng khó, có ai không phải là thượng tân khách quý của hoàng đế quân vương vương triều thế tục? Cho nên đã sớm rời xa giang hồ.

Nữ tử trẻ tuổi tâm trí cũng không kém, lập tức quay đầu nhắc nhở bằng hữu: "Cẩn thận phụ nhân kia!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phụ nhân đang mang áo choàng bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn tay ra chộp một cái, đã túm được người thanh niên bên cạnh rớt xuống ngựa, cầm chặt cánh tay đối phương, cười quyến rũ nói: "Còn tưởng các ngươi tốt xấu gì cũng ngăn cản được giúp ta một chút, không ngờ chỉ là mấy kẻ phế vật, nếu đã như vậy, chi bằng biến các người thành bữa ăn của phu nhân ta!"

Thế là phụ nhân vận chuyển khí tức, muốn hấp thu khí huyết của nam tử trẻ tuổi, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho mình, đột nhiên dư quang khóe mắt phát hiện thiếu niên giầy rơm vẫn thờ ơ lạnh nhạt nơi ngôi miếu đổ nát, thân hình mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng, động như thỏ chạy, tung người nhảy lên, vung quyền nện vào đầu ả ta. Phụ nhân cười quyến rũ, chỉ cho là một kẻ ngu si vô tri còn trẻ, không thèm để ý một quyền kia, cũng không tin quyền kia nện trúng người mình có thể làm nhăn quần áo được.

Thế nhưng ả vừa say sưa hưởng thụ khí huyết thanh tráng bổ sung khí phủ, một quyền kia như chùy sắt nện vào bên huyệt Thái Dương của ả, đánh cho cái đầu ả lắc lư với biên độ rộng, dù huyệt Thái Dương không bị quyền này đánh rách lủng, thế nhưng chỗ da thịt cũng truyền đến một trận đau đớn, phụ nhân đang cầm cánh tay của nam tử trẻ tuổi, lúc này năm ngón tay ả cắm mạnh vào cánh tay nam tử, khiến người kia đau đớn thét chói tai, tựa như hồn phách bị xé rách.

Thiếu niên sau khi một kích đắc thủ, lập tức dựa thế lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với phụ nhân, sau khi hai chân đáp xuống đất, khí cơ trong cơ thể lưu chuyển rất mạnh, thành thạo liên tiếp xông qua các khí phủ, đồng thời trầm giọng cất tiếng nói: "Cùng ra tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận