Kiếm Lai

Chương 665: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu Trừ Ma (2)

Giữa người và người đúng thật là có duyên phận, có những người chỉ cần liếc mắt một cái thì trong lòng sẽ nảy sinh hảo cảm, giống như ánh mặt trời giữa tiết trời xuân lạnh lẽo, ví dụ như Tề tiên sinh, Lý Hi Thánh và Trương Sơn Phong; có cùng người liếc mắt một cái, lại là mặt trời trong ngày hè nóng bức, nhìn thế nào cũng rất chói mắt, ví dụ như Mã Khổ Huyền, còn có Lão Long thành Phù Nam Hoa, Thanh Phong thành Hứa thị phụ nhân.
Suy nghĩ trong khoảnh khắc trước khi Trần Bình An đi vào giấc ngủ chính là, trước mắt Thần Nhân Lôi Cổ Thức chắc chắn là quyền chiêu áp đáy hòm của mình, chỉ là không biết nếu một hơi có thể đánh ra năm mươi quyền, một trăm quyền, thì liệu có thể chặn ngang chặt đứt một con sông lớn, bổ ra con đường hay không? Có thể khiến một ngọn núi to lớn sẽ mạnh mẽ đào lủng ra một hạp cốc hay không?
Trời tờ mờ sáng, Trần Bình An rời khỏi giường, luyện tập lục bộ tẩu thung ở phòng trong, không được bao lâu, phát hiện có người đang đọc diễn ở đình viên có hòn non bộ có cây xanh, chính là thư sinh họ Liễu kia, cũng có vài phần phong phạm học tập gian khổ, cách đọc diễn đầy nhịp điệu, nội dung đều là dạy bảo của thánh nhân. Trần Bình An tiếp tục luyện quyền, không ngoài dự kiến, quả nhiên rất nhanh thôi đã có một phòng có người ở trong khách trọ bắt đầu chửi ầm lên, một giang hồ hào khách tính tình táo bạo dứt khoát lỏa thân nhảy xuống giường, cầm đĩa lót chén rượu trên bàn đẩy cửa sổ ra nện xuống. Gà bay chó sủa, người đọc sách họ Liễu kia cũng nổi máu điên, nhảy nhót bốn phía trốn tránh, tiếng đọc ngâm kinh điển thánh hiền trong miệng càng lúc càng lớn, lần này đã chọc nhiều người tức giận, nhiều khách trọ dùng chăn nệm che lấy đầu cũng vô dụng, hùng hùng hổ hổ mặc quần áo rời giường, từ bên cửa sổ phòng mình bắt đầu giao tiếp với tổ tông mười tám đời của thư sinh họ Liễu.
Gà bay chó sủa.
Sau một nén nhang, Trần Bình An và hán tử râu quai nón ngồi ở trong phòng Trương Sơn Phong, đạo sĩ trẻ tuổi đang giúp thư sinh họ Liễu băng bó đầu.
Chưởng quầy quán trọ vừa mới nghiêm sắc mặt đi ra ngoài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong quán gặp phải loại khách trọ vương bát đản vô lối như vậy, lại không thể đánh chửi, dù sao cũng là khách quý con trai quận thủ dẫn đến, đành ngậm bồ hòn làm ngọt chứ thật sự kìm nét cả một bụng tức giận. Vấn đề ở chỗ người ngủ lại nơi quán trọ này đều có thân phận không đơn giản, không phải thương nhân các nơi thắt lưng bọc bạc triệu thì sẽ là các lộ hào hiệp đi lại giang hồ, ai nấy đều là quá giang long không thể khinh thường, bị người đọc sách này mới sáng sớm đã gây rối, về sau còn làm ăn như thế nào? Còn muốn có khách hàng quen hay không?
Thư sinh họ Liễu tên là Liễu Xích Thành, là người Bạch Sơn quốc, thời điểm thư sinh giới thiệu quê nhà của mình, nhấn mạnh sáu chữ “gần với thư viện Quan Hồ”, giống như điều này còn vinh quang hơn so với vế đầu Long Vĩ Khê Trần thị kia.
Sau đó bọn họ ở quán trọ nhàn rỗi không có gì làm, Liễu Xích Thành vẫn cứ lén lút chuồn ra, không cần suy nghĩ cũng biết là hẹn hò du xuân với tỷ tỷ của Lưu Cao Hoa, hán tử râu quai nón mang theo Trần Bình An cùng Trương Sơn Phong đi tới các danh thắng cổ tích trong quận thành, văn võ miếu là nơi phải đi, lễ hội của Thành hoàng các trong quận Yên Chi cũng phải đi, khi trở về trong ánh mắt Từ Viễn Hà có chút lo lắng, Trương Sơn Phong hỏi thì cũng chỉ nói là thuyền xe mệt nhọc. Lần này rời thuyền tại cửa ra Nam Giản quốc, đi bộ về phương nam, đạo sĩ Trương Sơn Phong muốn đi về phía Lão Long thành, đi cùng một đường với Trần Bình An, hán tử râu quai nón muốn đi theo hướng Thanh Loan quốc đông nam Bảo Bình châu, nói là muốn hộ tống cho bằng hữu một món đồ, vị bằng hữu đó là do hắn quen biết trên giang hồ, rất hợp duyên, tạm thời cùng đường với hai người, còn chuyện hai bên khi nào tách biệt thì phải xem cửa ra tiếp theo của chuyến đò tiên gia đi về phía nào.
Ở lại quận Yên Chi chừng ba ngày, bọn họ không đợi được nhóm già trẻ tiên sư Thần Cáo tông kia xuống núi du lịch, nhưng lại đợi được bà lão nơi cổ trạch kia, bà một đường tìm đến phủ đệ quận thủ, gặp Lưu Cao Hoa, sau đó Lưu Cao Hoa dẫn đường đưa tới khách sạn, báo tin vui cho mọi người, thì ra không biết vì sao sơn thủy khí vận xung quanh cổ trạch tựa như thiên địa phiên chuyển, Càn Khôn điên đảo, khí không sạch sẽ đổi hết thành khí thanh linh, hôm nay nữ chủ nhân chẳng những vĩnh tuyệt hậu hoạn, không cần lo lắng bị đọa làm ác quỷ, mà thân thể da thịt cũng bắt đầu khỏi hẳn, Dương Hoảng, nam chủ nhận thân phận trành quỷ sau khi phục hồi, cũng đã bắt đầu bồi bổ thần hồn, cảnh giới dần dần tăng lên, thế mà có một tia hy vọng phá vỡ bình cảnh chen chân vào trung ngũ cảnh, thật sự là chuyện tốt liên tục.
Về phần nguyên do trong đó, lão ẩu chỉ nói đoán là một vị lão tổ tông Thần Cáo tông nào đó đã âm thầm ra tay.
Hán tử râu quai nón và đạo sĩ trẻ tuổi cảm thấy trừ điều đó ra, thật sự tìm không ra lý do nào khác.
Trần Bình An nghe từ đầu tới đuôi, tuy một bụng sóng triều tận trời, nhưng mà sắc mặt vẫn như thường.
Trước khi đi, bà lão nói là có xách cho Trần Bình An một vò rượu ngon mua trên đường, hai người liền trở lại phòng Trần Bình An, Trần Bình An vừa đóng cửa lại, bà lão nước mắt già nua rơi đầy trên mặt đang muốn quỳ xuống, dọa Trần Bình An vội vàng nâng bà lão lên, chết sống cũng không chịu nhận đại lễ này. Bởi vì lúc ấy ở phòng bếp đổ rượu vào hồ lô, Trần Bình An cố ý tiết lộ thiên cơ, cho nên bà lão biết được một ít tin tức, sinh ra một ít phỏng đoán, cũng không kỳ quái.
Bà lão không hỏi gì nhiều, Trần Bình An cũng không nói thêm gì.
Chỉ là trước khi ra đi, bà lão lấy ra một chiếc túi lụa bọc đồ vật, cẩn thận đặt lên bàn, nhẹ giọng giải thích:
"Kim thân miếu hoang của sơn thần họ Tần vỡ nát gần như không còn gì, từ nay về sau thế gian đã không còn vị sơn thủy thần linh tai họa một phương này, đương nhiên là chuyện tốt thiên đại. Lúc ấy lão gia nhà ta nghe tin nhanh chóng chạy đến, tranh thủ đến trước nhóm tiên sư Thần Cáo tông tiên sư, vụng trộm nhặt lấy hơn phân nửa mảnh vỡ kim thân của sơn thần họ Tần lại đây, lớn nhỏ tổng cộng tám mảnh, dựa theo cách nói của lão gia, di vật một pho kim thân sơn thần miếu hoang lẽ ra sẽ không có nhiều như vậy, nghĩ đến sinh tiền họ Tần cũng từng có một phen cơ duyên cổ quái, mặc kệ như thế nào, những mảnh vỡ kim thân cũng là thứ tốt, có thể ngộ không thể cầu, cho dù là mật khố một quốc gia triều đình, cũng chưa chắc trân quý bằng, Trần công tử chỉ việc nhận lấy, coi như là chủ tớ ba người bọn ta báo ân."
Nói tới đây, bà lão lại đỏ hốc mắt, "Trên thực tế đại ân đại đức của công tử, làm sao mà mấy mảnh vỡ kim thân có thể đổi lại, chỉ là hôm nay tòa nhà thật sự không có của cải gì, phu nhân nhà ta đã lập sinh từ bài vị cho Trần công tử, khẩn cầu công tử sau này có đi ngang qua Thải Y quốc, nhất định phải đến nhà ta ngồi chơi..."
Trần Bình An chỉ biết gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận