Kiếm Lai

Chương 215: Tiểu phu tử (1)

“Có một vị Ninh cô nương từng xem quyền phổ của ta, nhưng không nói cho ta biết, chỉ nói chuyện luyện quyền, không thể đi đường tắt, cần dựa vào từng chút một khổ công phu mà luyện ra, Nguyễn tỷ tỷ ngươi quen biết thì nói cô ấy vốn luyện kiếm, tuyến đường vận khí gia truyền của nhà cô ấy không tiện truyền ra ngoài, cho nên lúc ấy ta và cô ấy không bàn sâu hơn.”

Trên thực tế, khi đó, thiếu niên giày rơm cảm thấy cả đời này của mình nhất định chỉ đi loanh quanh ở trấn nhỏ, cho nên sẽ có thời gian và cơ hội để hỏi Nguyễn Tú sau.

Lý Bảo Bình mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng, dùng giọng điệu nhấn mạnh hơn nói: “Tiểu sư thúc! Ngay cả cái này người cũng không biết, vậy mà cũng dám luyện quyền? Ngươi có biết không, luyện quyền lung tung, nhất là ngoại gia quyền, rất dễ dàng thương tổn tới nguyên khí căn bản. Luyện võ, thật ra cũng không khác mấy với phong thủy địa sư tìm long tìm huyệt, chẳng qua các địa sư là tìm khiếu huyệt của sông núi, võ nhân là tìm kiếm, đào móc bảo tàng thân thể của mình, sau khi tìm được, còn cần phương thức thích hợp, mới được coi là thật sự đăng đường nhập thất trên con đường võ đạo. Không được không được, tiểu sư thúc, ta phải làm rõ điều này với người, làm rõ xong người mới học quyền được!”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, Trần Bình An nghĩ một chút, vốn không phải chuyện gì xấu, vừa vặn phía trước có một cây liễu già xiêu vẹo, hơn phân nửa nghiêng về phía mặt nước dòng suối, giống như một cây cầu hình vòm chưa hoàn thành, liền kéo Lý Bảo Bình dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Tiểu cô nương tính tình hiếu động, nhất định đòi ngồi, Trần Bình An đành phải ôm cô đặt lên trên thân cây, mình đứng ở một bên để cô không bị ngã xuống.

Sau khi ngồi lên trên cây, Lý Bảo Bình tựa như là một vị tiểu phu tử lần đầu giảng bài ở học thục, thần thái sáng láng, ho khan một tiếng, dự định sẽ nói thật rõ ràng với vị tiểu sư thúc này, để tránh lầm đường lạc lối, nhỡ đâu thực sự luyện hỏng thân thể, vậy cô không hối hận xanh cả ruột đau lòng chết mất sao? Lý Bảo Bình nghiêm mặt nói: “Sở dĩ ta hiểu rõ một ít đại khái của luyện võ, bởi vì nhà ta có nha hoàn tỷ tỷ tên là Chu Lộc, tỷ ấy từ nhỏ đã được lão tổ tông nhận ra có thiên phú tập võ, ta lại rất thân với tỷ ấy, Chu Lộc tỷ tỷ lại là người ít nói, chỉ thích nói mấy lời trong lòng với ta, cho nên ta cũng biết luyện võ là chuyện thế nào. Chỉ tiếc lúc ta sáu tuổi, lén lút đi theo sau Chu Lộc tỷ tỷ, đi cái gì gọi là địa ngưu thung, rất thú vị, cọc gỗ cao nhất, cao gần bằng nóc nhà, nhưng có một lần ta bị trượt chân, không cẩn thận ngã xuống, thật ra ta không bị sao hết nhưng Chu Lộc tỷ tỷ vẫn bị ta liên lụy, bị lão tổ tông phạt nặng một phen, sau đó, Chu Lộc tỷ tỷ mỗi lần sớm muộn tập võ luyện công, có lúc thì trốn ở trong phòng ngâm thùng nước thuốc, không bao giờ dẫn ta đi chơi nữa.”

Trần Bình An có chút chột dạ, người được tiểu cô nương gọi là Chu Lộc tỷ tỷ, nói không chừng chính là cô gái mạnh mẽ ngày đó đã trúng hai viên ngói của mình vào ngực và đầu. Lúc ấy hắn lẻn vào nhà Lý gia, dùng cung bắn vỡ hai món đồ sức cho chim ăn, tỳ nữ bảo vệ ở bên cạnh tiểu cô nương Chính Dương Sơn kia là người đầu tiên phát hiện tung tích của hắn, nhanh chóng trèo tường leo lên nóc nhà, cuối cùng phi thân nhảy về nóc nhà bên phía hắn, khiến Trần Bình An mỗi lần nhớ lại vẫn cảm thấy cô rất lợi hại.

Lý Bảo Bình đối với gã từ đầu tới cuối không muốn thừa nhận danh xưng tiểu sư thúc này, hận không thể nói hết sạch sẽ những gì mình biết, “Lấy ví dụ, Thạch Xuân Gia nhát gan kia, nhà bọn họ có cửa hàng, làm ăn rất tốt, có thể tiền sinh ra tiền, thu được ập lượng lớn tài nguyên, cho nên cửa hàng nhà Thạch Xuân Gia kia mới có thể là một trong mấy cửa hiệu lâu đời nhất của trấn nhỏ chúng ta, nhưng nếu chỉ ra không vào, không biết thu hút khách nhân, như vậy rất nhanh thôi sẽ như trứng chọi đá, cửa hàng chắc chắn phải đóng cửa, đúng không?”

Vừa nghe thấy chuyện làm ăn kiếm tiền, Trần Bình An tham tiền lập tức “thông suốt”, giật mình nói: “Mỗi người đều có chút của cải, luyện quyền nếu như luyện tốt, có thể khiến tiền đẻ ra tiền, luyện không tốt, chính là mua bán lỗ vốn, nếu căn bản là không đi luyện võ thì chính là giữ vốn liếng tổ nghiệp?”

Lý Bảo Bình nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng tựa tựa như vậy. Tiểu sư thúc, người từng nghe về cách nói này chưa? Gọi là 'luyện quyền chiêu tà', nhất là những ngoại gia quyền được xưng ba năm xuất sư, xuất môn đánh chết người, quyền thế hung mãnh, đại phách đại quải, nhìn uy phong bát diện, lúc đánh người la hét hừ hừ ha ha, thật ra tổn thương gân cốt nhất, bởi vì bọn họ căn bản là chưa tìm được mạch môn, giống như không tìm được phương pháp mà vào nghề, rất nhiều người mới đến trung niên đã mắc bệnh đầy người, có hưởng thọ được hay không cũng khó mà nói, cho dù sống tới tuổi già cũng sẽ rất thê lương. Bởi vì từ ngày đầu tiên bọn họ luyện quyền, đã không phải đang dưỡng khí dưỡng thân, mà là đang làm phá gia chi tử, tiêu xài tổ nghiệp.”

Dùng lời của lão tổ tông Lý gia để nói, Lý Bảo Bình nha đầu này chính là trời sinh không có mông, tiểu cô nương áo bông đỏ nói rất hứng thú, vừa định đứng lên khỏi trên thân cây liễu già, đã bị ánh mắt của tiểu sư thúc dập tắt suy nghĩ trong đầu, hầm hừ tiếp tục nói: “Cho nên tiểu sư thúc nhất định phải nhìn vào mà rút kinh nghiệm nha, nhất định phải tìm được pháp môn luyện quyền thật sự, quyền pháp thế gian ngàn vạn loại, sở dĩ thành tựu có cao có thấp, tiền đồ có lớn có nhỏ, phải xem mỗi một môn quyền pháp có ít nhất hai khiếu huyệt bản mạng, người có tìm được chúng hay không. Sau khi tìm được, kế tiếp phải xem có thể tìm ra một tuyến đường tốt nhất, tưới nhuần nhiều khiếu huyệt ven đường nhất hay không, như mưa thuận gió hòa, tưới tắm vạn vật. Cho dù quyền phổ phẩm cấp không cao, nhưng chỉ cần là con đường chính đáng, đều có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu đi lối rẽ, quyền phổ càng tốt, càng dễ hỏng việc.”

Trần Bình An lâm vào trầm ngâm, tự mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí đó, trong cơ thể tựa như có một con rồng lửa nhỏ không nhà để về, chạy lung tung ở trong một cái lò lửa lớn. Lúc trước con rồng lửa này tựa như ruồi bọ không đầu, húc loạn xạ, sau khi húc trúng tường thì quay đầu, hôm nay phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng lớn, nhưng cuối cùng đều sẽ quay về những khí phủ phụ cận ở bụng, bồi hồi không ngừng, như là đứa bé ra ngoài chơi đùa, sau khi mỏi mệt thì muốn về nhà, chỉ là tạm thời chưa tìm được cửa nhà thật sự.

Luồng khí huyền diệu khó giải thích này, vẫn chưa mang đến cho Trần Bình An cảm giác không ổn hoặc là đau đớn gì cả, ngược lại khiến thiếu niên có một loại cảm giác mùa đông được phơi nắng ấm áp. Cảm giác của Trần Bình An đối với lục phủ ngũ tạng của thân thể, từ rất nhỏ đã cực kỳ sâu sắc, cho nên đối với nơi nào của mình xảy ra vấn đề, rất nhanh thôi sẽ có thể phát hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận