Kiếm Lai

Chương 490: Vô Vị Vì Không Có Gì Để Nói Chuyện (2)

Kim Đồng đáng thương bước nhanh rời đi, rõ ràng là ba ngày ba đêm mới đúng, khổ rồi khổ rồi.

Đạo nhân bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bờ một hồ sen, đứng ở bên người đạo cô Hạ Tiểu Lương, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Đại đạo, thường sẽ đi ngược lại với tình đời phong tục, dù sao nơi này là Hạo Nhiên thiên hạ, ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Hạ Tiểu Lương đưa tay vỗ nhẹ lưng mềm của hươu trắng, gật đầu nói: "Sư thúc, ta nghĩ kỹ rồi."

Đạo cô trẻ tuổi sắc mặt buồn bã.

Đạo nhân nhìn lá sen xanh mướt trong hồ nước, trời đông giá rét, vô số lá sen bên ngoài đã bị cái.

lạnh mùa đông giết chết, hoa sen nơi đây vẫn từng nhánh vươn lên thướt tha yêu kiều, tựa như trời đang vào hạ, hắn nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự phải đi tới bước đường kia, sư thúc sẽ đứng ở bên cạnh ngươi."

Hạ Tiểu Lương chẳng những không hề cảm động rơi nước mắt, trái lại cảm khái nói: "Đại đạo thật vô tình."

Đạo nhân ừ một tiếng, "Đúng là như vậy. Ngươi có thể có suy nghĩ này, là chuyện tốt cho tu hành."

Sở dĩ đạo nhân đứng ở bên Hạ Tiểu Lương, cũng tức là lựa chọn đứng đối lập với sư huynh Huyền Phù chân nhân, không phải vì hắn cảm thấy Hạ Tiểu Lương đáng thương, mà là hắn đứng ở trên đại đạo, vừa lúc Hạ Tiểu Lương cũng đang đi trên đại đạo này mà thôi, nếu có một ngày hai thầy trò đó đảo vị trí với nhau, hắn cũng sẽ có lựa chọn tương đồng.

Hạ Tiểu Lương thu lại những tâm tư kia, cười hỏi: "Sư thúc, người mà chúng ta gọi là là Lục tiểu sư thúc kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn đã ở lại biên cảnh Nam Giản quốc gần được một năm rồi."

Đạo nhân lắc đầu nói: "Ta tính không ra xuất thân của người nọ, nếu hắn đã chịu gọi ta là sư huynh, khi chơi cờ ta lại bại dưới tay hắn, cũng chỉ đành theo hắn. Ta chỉ tính ra hắn chính là nút thắt chết cứng trong ván cờ bế tắc kia, thế nhưng cách làm của Tề Tĩnh Xuân đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến hắn đến cuối cùng vẫn không có cơ hội ra tay, cùng với chính tông của hắn có chút ngọn nguồn với bên trên của Thần Cáo tông, chỉ có từng đó, có tính thêm nữa cũng tính không ra.”

Cho dù là Hạ Tiểu Lương cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Lần cuối cùng Tề Tĩnh Xuân ra tay, tuy bị thánh nhân khắp nơi che giấu thiên cơ rất nhanh, thế nhưng Hạ Tiểu Lương không chỉ tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kia mở màn, còn cảm nhận được dư vị của trận đại chiến, dù cho đợi đến khi cô lĩnh ngộ ra, thì những con sóng lớn ập vào bờ chỉ còn những gợn sóng lăn tăn trên bờ, nhưng cũng đã khiến Hạ Tiểu Lương cảm thấy khiếp sợ, đồng thời tâm hướng đạo của Hạ Tiểu Lương càng thêm kiên định.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, cao nhân nguy nga như thế, vì sao Hạ Tiểu Lương ta không tự mình tới đó xem thử?

Đạo nhân mỉm cười nói: "Không cần suy nghĩ nhiều cái gì, nước hạ xuống tự nhiên sẽ lộ ra đá.”

Vị đạo nhân này dù đứng ở bất kỳ nơi nào trong châu đều có bối phận rất cao, giờ đây đang chậm rãi đi canh hồ sen, an nhiên suy nghĩ.

Đạo nhân suy nghĩ một số chuyện rất hiển nhiên của thế gian, ví dụ như vì sao trời lại mưa, vì sao lại xem con người là quan trọng nhất, vì sao lại có trăng tròn trăng khuyết, vì sao lại có động thiên phúc địa, đều là những chuyện tẻ nhạt mọi người nhìn mãi thành quen, những chuyện vô vị, là vì nếu ngươi lấy mấy chuyện này ra để trò chuyện với người khác, thì sẽ chẳng biết nói gì cho thành câu chuyện.

Hạ Tiểu Lương nhìn từ xa, tự thấy mình kém cỏi.

Không liên quan tới chênh lệch cảnh giới, không liên quan tới chênh lệch bối phận.

Mà do vị sư thúc tuổi còn trẻ kia đã đi được rất xa trên đại đạo, khiến người ta khó mà nhìn thấy bóng lưng hắn, cho nên sẽ tự ti mặc cảm.

Ngụy Tấn mua một bầu rượu ở tửu quán ven đường, đổ một chút vào lòng bàn tay, con lừa màu trắng nhanh chóng cúi đầu xuống uống rượu, dân chúng ở chỗ này đã gặp nhiều điều lạ, đừng nói là con lừa uống rượu, cho dù con lừa có mở miệng nói chuyện thì cũng sẽ không ai nhíu mày.

Ngụy Tấn rút tay lại, bắt đầu tự mình uống rượu, hắn rời khỏi tửu quán, lang thang không mục đích, con lừa tung tăng tung tẩy đi theo phía sau hắn.

Sau khi đi khỏi thành trấn dưới chân núi Thần Cáo tông, Ngụy Tấn trước giờ luôn coi mình là người giang hồ, vẫn không muốn ngự kiếm phi hành, hắn uống cho say khướt, ngồi lắc lắc lư trên lưng con lừa, để mặc nó dẫn mình tùy ý dạo chơi.

Non xanh nước biếc, trùng trùng điệp điệp.

Cuối cùng đi tới quốc đô Phong Dương của Nam Giản quốc, Ngụy Tấn như bao người thường, trình văn điệp thông quan ở cửa thành, lúc này mới được dắt lừa vào thành.

Cả người Ngụy Tấn nồng nặc mùi rượu, gắng sức suy nghĩ một lát, nhớ là mình có một bằng hữu giang hồ hợp tính tại Phong Dương này, bảy tám năm trước từng kết bạn du lịch, người nọ hình như từng nói mình là con trai của chưởng môn một đại môn phái trong Phong Dương thành, Ngụy Tấn mới hỏi đường đi tới môn phái tên là Hùng Phong Bang kia. Ngụy Tấn nhớ lúc đó người nọ còn tự giễu, nói tổ tiên hắn thật không học vấn, đặt một cái tên không ra gì cho bang phái, Ngụy Tấn mới an ủi hắn, nói phía nam Bảo Bình Châu có một phủ đệ tiên gia rất lớn, truyền thừa ngàn năm, nội tình thâm hậu, hùng cứ một phương, thế lực có thể so với một quốc gia, lại bị tổ sư gia khai sơn đặt cho cái tên Vô Địch Thần Quyền Bang, đó mới gọi là đáng thương, mỗi lần thịnh hội, thần tiên tụ tập, đệ tử môn hạ ai nấy đều cảm thấy không nên sống trên đời.

Ngụy Tấn chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy ven đường có một sạp thầy tướng số, một vị đạo sĩ trẻ tuổi thân mặc đạo bào đầu đội mũ đạo, sạp hàng vắng tanh, đạo sĩ đang nằm úp sấp trên bàn, thuyết giáo với một đứa bé đang chảy nước mũi, tay cầm mứt quả, "Cái thế đạo này rất tệ hại, thế nhưng ngươi không thể vì như vậy, mà cảm thấy những người tốt giúp đỡ người khác, chịu thiệt về phần mình là kẻ ngu si."

Vị đạo nhân nhấn mạnh thêm: "Thật ra ngươi mới là kẻ ngu si, biết không?"

Đứa bé mặt không cảm xúc, khụt khịt mũi, hai dòng nước mũi như thanh long xuất động lại trở về động phủ hơn phân nửa, sau đó liếm mứt quả.

Đạo nhân hơi số ruột, "Đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi đó, ăn mứt quả cái gì chứ."

Đứa bé vẫn thờ ơ như trước, nghiêng đầu ăn mứt quả.

Đạo nhân trẻ tuổi tha thiết nói lời: "Ai, thằng nhãi con nhà ngươi đúng là không có tuệ căn, bần đạo có ý tốt muốn giúp ngươi bói một quẻ, rõ ràng tính ra ngươi và tiểu cô nương hàng xóm là do ông trời tác hợp, bần đạo cũng không thu ngươi một đồng nào, cái này còn chưa đủ trượng nghĩa sao? Sao ngươi không biết nói lời cảm ơn vậy? Một xâu mứt mà thôi, đáng giá bao nhiêu tiền? Còn không bằng thê tử tương lai sao?"

Đứa bé vẫn luôn chất phác hiền lành đột nhiên cười ha ha, "Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à."

Sau đó đứa bé liền xoay người nhún nhảy rời đi, còn kêu to, "Ăn mứt quả thôi. ".

Đạo nhân trẻ tuổi vô cùng đau đớn mà vỗ bàn một cái, "Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay!"

Ngụy Tấn cười đi qua, đột nhiên hắn dừng chân, nhưng không có quay đầu, hồi tưởng lại trang phục của đạo nhân tướng số kia, Ngụy Tấn hơi do dự.

Đạo nhân kia đã mở miệng cười nói: "Nếu đã có duyên, sao không đến gặp?"

Ngụy Tấn dắt lừa mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận