Kiếm Lai

Chương 414: Từ Xưa Thánh Hiền Đều Tịch Mịch

Thật ra có những lúc Lý Bảo Bình cũng sẽ cảm thấy tiểu sư thúc quá nghiêm túc, nhưng nhìn hòm sách nhỏ xinh đẹp và đôigiày rơm nhỏ mềm mại chắc chắn thì không nói thêm gì nữa.

Lâm Thủ Nhất bởi vì đã thành thần tiên trên núi, chí hướng cao xa, không phải hắn không có ý kiến gì với Trần Bình An, nhưng hắn đứng chỗ cao nhìn được xa, nên cảm thấy chút lông gà vỏ tỏi này dưới mí mắt không đáng để hắn phân tâm, cho nên chưa bao giờ nói cái gì.

Về phần Lý Hòe là kẻ ưa có sao nói vậy, chỉ tiếc phần lớn là cố tình gây sự, Trần Bình An còn chưa kịp phản ứng, nó đã bị Lý Bảo Bình chèn ép dữ dội, cho nên cả hành trình đi học, chưa bao giờ xuất hiện khác biệt không thể hòa giản mà duy trì một loại cân bằng vi diệu, về sau cha con Chu Hà Chu Lộc đi rồi, ở ngoài ải Dã Phu, Thôi Sàm mang theo hai người nhập vào đội ngũ, khiến bốn người vế trước càng thêm cùng chung mối thù, trái lại quan hệ càng trở nên gắn bó hơn.

Lão tú tài uống rượu, mới nửa cân đã có chút chuếnh choáng, đại khái là tức cảnh sinh tình, nhưng không cố ý vận dụng thần thông, không dễ gì được thả lỏng như thế, bèn tự mình uống rượu giải sầu. Lão nhân nhìn quanh, nhẹ nhàng nói: “Ta có một người bạn quen biết từ nhỏ, nhà nghèo, nghỉ học giữa chừng, về sau hắn mở một quán rượu, cửa hàng cũng lớn cỡ như nơi này, mười tám tuổi hắn cưới vợ sinh con, đến sáu mươi lăm tuổi hết tuổi thọ, mở quán rượu gần bốn mươi năm, bán rượu gần bốn mươi năm.”

Lão tú tài nhẹ nhàng lắc bát rượu, “Ta chỉ cần trong túi có chút tiền dư, chỉ cần muốn uống rượu, sẽ thích đi chỗ hắn mua rượu uống, không cần biết cách bao xa, nhất định sẽ đi.”

Lão tú tài cười cười, có chút thương cảm, “Nhưng cuối cùng có một ngày, cửa hàng đóng cửa, sau khi tìm hàng xóm láng giềng nghe ngóng, mới biết được người bạn đó của ta đã chết rồi. Cửa hàng ban đầu đã đóng, ta chỉ đành đi nơi khác mua rượu, ta mới biết được rượu hắn bán cho ta, bán đắt hơn so với người khác.”

Lý Bảo Bình tức giận nói: “Văn Thánh lão gia, ông xem người ta là bạn, nhưng hình như người ta không xem ông là bạn rồi.”

Trần Bình An không nói gì.

Lão nhân uống ngụm rượu, “Nhưng qua rất nhiều năm nữa, ta mới biết được, rượu hắn bán cho ta, là hắn tự mình lên núi hái thuốc ủ ra, không tính chi phí, tất cả đều dùng đồ tốt nhất, bán lỗ vốn.”

Lý Bảo Bình há hốc mồm, trong đầu tiểu cô nương nhất thời tràn đầy áy náy.

Lão nhân cầm lên một hạt đậu phộng, đặt vào trong miệng chậm rãi ăn, “Trong bốn mươi năm, ta từ một thư sinh mộc mạc, thật không dễ gì thu được công danh tú tài, sau đó... Cũng có chút bản lãnh và danh tiếng. Người bạn kia mỗi lần nhìn thấy ta, cũng sẽ chỉ khuyên ta chuyện uống rượu. Chưa bao giờ nhắc tới chuyện con cái hắn đi học, không đề cập tới gia tộc thê tử của hắn gà bay chó sủa, chỉ khuyên ta uống rượu, mỗi lần hắn đều ngồi ở vị trí tiểu Bảo Bình ngươi, ngồi đối diện, vị trí cách ta xa nhất, nhưng khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ta, mỗi lần đều cười ngốc nghếch.”

Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ một chút, yên lặng rời khỏi tại chỗ, ngồi ở đối diện Trần Bình An, nhếch miệng cười.

Trần Bình An làm mặt quỷ đối với nàng.

Lão tú tài chậm rãi nói: “Tiếp sau đó nữa, ta mới biết được con cái hắn, hoặc là lên làm hoàng tử công khanh triều đình nơi đó, hoành hành ương ngạnh, hại nước hại dân, hoặc là tuổi còn trẻ đã lên làm cáo mệnh phu nhân, động cái đánh giết thiếp tỳ, gia tộc thê tử của hắn đột nhiên phú quý, trở thành quận vọng đại tộc, trên dưới cả nhà rất xấu xa, chuyện xấu gì cũng làm được, hại rất nhiều dân chúng vô tội.”

Lão tú tài nhìn chằm chằm chỗ trống đối diện, “Nhưng ngươi cứ cứng đầu ở quán rượu kia, canh chừng cửa hàng rách nát, năm này qua năm khác ủ rượu, đợi tới chết già mới thôi.”

Lý Bảo Bình lại há hốc mồm, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Lão tú mới thu hồi tầm mắt, rượu mạnh ăn với đậu phộng muối, nói với Trần Bình An: “Về sau tập võ luyện kiếm cho tốt, đừng có mọi chuyện đều giảng đạo lý, hơn nữa đừng chỉ dựa theo đạo lý trên sách mà làm, phải biết biến báo, bằng không ngươi sẽ rất mệt mỏi, có thể đến lúc cuối cùng bên cạnh cũng chỉ có một mình ngươi, không có lấy nửa người bạn. Thánh hiền từ xưa, thần vị càng cao, chính bởi vì làm gương tốt, làm những chuyện không hợp tình lý còn ít sao?”

Lão tú tài giơ ngón tay quẹt một đường ở trên bàn, cuối cùng kéo thẳng cánh tay, tựa như muốn vẽ ra một con đường ở trên mặt bàn, “Ngươi nghĩ đi, có những con đường, ngươi đi một mình một năm, cũng được, mười năm thì sao? Trăm năm ngàn năm? Nhưng xảy ra vấn đề rồi, có một số người cứng đầu, cứ muốn đi mãi, như vậy phải làm sao bây giờ? Vậy nhất định phải chọn thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp, chớ quá ra vẻ đạo mạo, cái gì cũng từng trải qua, sau này khi đại đạo độc hành, sẽ không cảm thấy hối hận. Ngược lại sẽ cảm thấy...”

Lão tú tài thật sự uống say rồi, giơ ngón cái, chỉ về phía mình, “Con mẹ nó ta thực sự ngầu quá mà!”

Sau khi nói xong câu hào khí tung hoành này, “bụp” một tiếng, đầu lão tú tài gục xuống phía trước, đầu mạnh lên trên mặt bàn.

Thiếu niên thanh toán với chưởng quầy, cõng lão tú tài đi ra ngoài.

Tiểu cô nương thầm vui trong dạ.

Thì ra Văn Thánh lão gia cũng có thể say rượu, hơn nữa còn say rượu nói luyên thuyên nữa.

“Trần Bình An! Người không phong lưu uổng thiếu niên, nhất định phải uống rượu nha, uống rượu mới tốt!”

“Tiểu Bảo Bình, tuyệt đối phải ghi nhớ, nhất định phải quý trọng Trần Bình An gã người tốt ngốc nghếch này, đừng bởi vì hắn làm được quá tốt quá đúng, mà cảm thấy hắn xa rời nhân tình, mà càng lúc càng cách xa hắn, bằng không sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ hối hận, Trần Bình An cũng sẽ biến thành Tiểu Tề thứ hai, cuối cùng lúc gặp chuyện, hoặc là căn bản không có ai biết, hoặc là đã biết, cũng không có gan ra tay giúp, vậy thê thảm bao nhiêu...”

“Tiểu Bình An, chúng ta nói đạo lý, không phải vì khiến bản thân chịu ấm ức, mà là từ từ tích lũy. Nếu có ngày nào đó, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thiên hạ đều không nói đạo lý, ngươi sẽ có sự tự tin và khí phách để lớn tiếng nói với thế giới này, ‘Các ngươi đều sai!’ rồi.”

Lão nhân mùi rượu ngút trời, ra sức vỗ đầu thiếu niên.

Trần Bình An cõng lão tú tài vẻ mặt đau khổ, chỉ đành liều mạng gật đầu.

Lão tú tài nấc rượu, duỗi thẳng cổ, tựa như đang tìm tiểu cô nương hòm trúc xanh, Lý Bảo Bình vội vàng nhảy lên một cái, “Ta ở chỗ này!”

Lão tú tài ồ ồ hai tiếng, sau đó lại là vỗ mạnh một cái ở trên đầu Trần Bình An, “Tiểu Bình An, ta hỏi ngươi, tương lai ngươi đọc sách càng nhiều, cảm thấy đạo lý trên sách càng ngày càng có đạo lý, nhưng nếu có một ngày, người đọc sách toàn bộ... Hoặc là nói nửa Hạo Nhiên thiên hạ, đều bắt đầu chỉ trích tiểu Bảo Bình, mắng cô bé không biết xấu hổ, lại đi thích tiểu sư thúc của mình, ngươi sẽ làm thế nào?”

Tiểu cô nương không hề quan tâm, thở phì phì nói: “Ta thích tiểu sư thúc thì sai à, những người này đọc sách kiểu gì vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận