Kiếm Lai

Chương 657: Phố Nhỏ Chiến Một Trận (3)

Nhưng mà vô hình trung Trần Bình An lại chiếm được lợi, có thể không ngừng mượn lực và giảm bớt lực từ mặt đất, từng chút một tích góp được ưu thế nhỏ bé, bên này xuống thì bên kia lên, trong hiệp thứ hai vẫn giữ được thừa lực, Trần Bình An để phòng bất trắc, một cước đạp mạnh mặt đất, như vậy còn chưa đủ, lại là một cước cắm rễ xuống mặt đất, sau khi đỡ một quyền của Mã Khổ Huyền, trả lại hoành tráng gấp bội, một quyền đập mạnh đánh trúng má Mã Khổ Huyền, đánh cho thiếu niên đồ đen bay ngang ra ngoài.
Nhưng mà ngay khi Trần Bình An chuẩn bị lấy một hơi mới, Mã Khổ Huyền bay ngang ra ngoài lại một chân quét ngang tới, ăn miếng trả miếng, cũng quất mạnh một cú lên trên cổ Trần Bình An.
Một người bị Trần Bình An đánh cho bay ngang ra ngoài, thân hình đảo lộn phương hướng, hai chân chạm đất, chỉ là cơ thể vẫn đổ ngửa về phía sau.
Một người bị Mã Khổ Huyền đá cho cả người xoay tròn một vòng, hai đầu gối khụy xuống, sau khi đứng vững thân thể, lập tức thối lui về phía sau, như là cần điều chỉnh hô hấp.
Mã Khổ Huyền nhếch miệng mà cười, răng trắng chi chít, có lẽ đã hiểu rõ sức nặng của quyền pháp, tốc độ ra quyền và lộ trình vận chuyển chân khí của Trần Bình An, hắn ta lướt về phía trước, nhanh như là dùng tới Thần Hành Phù thuộc các phù lục Đạo gia.
Trần Bình An bị buộc phải bày ra một tư thế quyền thiên về phòng ngự, đồng tử Mã Khổ Huyền hơi co lại, ngay tại thời điểm hai bên sắp đối chưởng, Mã Khổ Huyền xoay chuyển thân hình, bước chân dồn dập chặt chẽ từng chút một bước ra, như con quay chuyển động quay xung quanh Trần Bình An, thân thể vẫn luôn nghiêng về sau, muốn ngã nhưng không ngã, kéo dài khoảng cách một nửa cánh tay với Trần Bình An.
Trần Bình An vẫn chưa tùy tiện đánh ra một quyền nọ.
Sau khi đi một vòng tròn, Mã Khổ Huyền đứng thẳng người lên, lại bồng bềnh chạy vây quanh Trần Bình An, tò mò hỏi:
"Một quyền này rất nguy hiểm đó, có tên chiêu thức hay không?"
Tất nhiên Trần Bình An sẽ không mở miệng nói chuyện, hắn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, vẫn luôn mặt đối mặt cùng Mã Khổ Huyền, nắm đấm hai tay vẫn như trước, quyền ý chảy khắp toàn thân, trong cơ thể một cỗ chân khí như hỏa long đang chạy.
Mã Khổ Huyền không đợi nghe đáp án, bước chân không ngừng lại, tiêu sái vờn xung quanh Trần Bình An, đột nhiên tự mình cười hẳn lên, "Là ta ngu xuẩn, không trách ngươi không trách ngươi, nói mà buồn cười, lần này ta đi lại giang hồ, đã thấy rất nhiều kẻ gọi là tông sư hào hiệp, lúc đối chiến, đánh cho ngươi tới ta đi, còn có vô số kẻ ngốc ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đánh đến giống như đám gà con mổ bừa, trước khi ra tay, còn luôn thích ồn ào “ăn chiêu này của ta”, hoặc chính là ngốc nghếch tự bộc lộ tên chiêu thức, như là hận đối thủ không thể biết được nền móng cùng tinh túy của một kiếm hoặc là một quyền kia."
Mã Khổ Huyền cười đến nheo lại hai mắt, vui vẻ vô cùng.
Nhưng mà thiếu niên đồ đen từng nói chỉ phân thắng bại, giờ phút này sát tâm nặng nề, đã không thua gì cuộc chiến nơi mộ thần tiên.
Mã Khổ Huyền đứng lại, hỏi:
"Chúng ta cứ giằng co không ra tay như vậy, cũng không phải chuyện hay ho, tam cảnh của ta thế mà đánh ngang tay với ngươi, Trần Bình An, ngươi có muốn trận đánh này thú vị hơn không?”
Trần Bình An nhếch khóe miệng, "Ngươi cứ dùng thẳng ngũ cảnh, sẽ không tính là ngươi chơi ăn gian."
Trước đó Mã Khổ Huyền từng nói những lời giống vậy, hiện tại Trần Bình An hũ nút này đang ném trả thẳng lại cho Mã Khổ Huyền tâm cao khí ngạo, quả thực Mã Khổ Huyền còn giận hơn so với bị búa tạ đánh vào đầu.
Mã Khổ Huyền cười ha ha.
Thiếu niên đồ đen khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trong lòng giận dữ, một bàn tay không ngừng nắm rồi lại buông ra, giữa năm ngón tay, có một tia chớp trắng xóa quanh quẩn liên tiếp, kêu lên xèo xèo.
Thì ra trước trận chiến tam cảnh này, Mã Khổ Huyền đã buông bỏ thân phận Luyện khí sĩ Binh gia, cho nên đánh theo phong thái giang hồ vốn không thành thạo.
Trần Bình An lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại quyền ý tùy thời vừa nhanh vừa mạnh, dâng mạnh lên như thủy triều.
Chẳng qua lúc này đây hắn đã đổi quyền thế Thần Nhân Lôi Cổ Thức thành Thiết Kỵ Tạc Trận Thức, bộc lộ sắc bén.
Cuối cùng Trần Bình An nói một câu để cho Mã Khổ Huyền quyết tâm muốn đánh chết hắn mới thôi.
"Mã Khổ Huyền, coi như ta cầu xin ngươi, đánh nhau thì đánh nhau, đừng lải nhãi không dứt như vậy."
Mã Khổ Huyền hít sâu một hơi, không hề có thần sắc lười nhác gì, ánh mắt yên tĩnh, không kiêu căng, cũng không hỉ giận.
Mã Khổ Huyền sắc mặt bình tĩnh, đưa tay chỉ chỉ, "Có dám ở phân thắng bại trong vòng tròn thứ hai ta vừa vẽ ra hay không? Người đầu tiên rời khỏi vòng tròn sẽ bị tính thua."
Trần Bình An gật gật đầu.
Mã Khổ Huyền không chút do dự bước một bước về phía trước, đi vào địa giới vòng tròn kia.
Trần Bình An ngõ Nê Bình, Mã Khổ Huyền ngõ Hạnh Hoa.
Thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, Mã Khổ Huyền chẳng những muốn phân thắng bại, mà còn muốn phân sinh tử.
Trần Bình An lại không muốn trốn tránh, hoặc nên nói một khi có suy nghĩ rút lui tức là sẽ là chết. Hơn nữa đánh chết Mã Khổ Huyền loại vương bát đản cảnh giới càng cao giết người càng nhiều này, Trần Bình An không thẹn với lòng.
Tối nay gặp lại ở dị quốc tha hương là chuyện ngẫu nhiên.
Hai người vô hình trung tranh giành đại đạo lại là điều tất nhiên từ khi còn ở quê hương.
Huống chi còn có mối thù của phụ thân mà Mã Khổ Huyền biết rồi nhưng Trần Bình An còn chưa biết.
Trên con đường yên tĩnh nơi quận thành Yên Chi Thải Y quốc, Bảo Bình châu, Trần Bình An lấy Thiết Kỵ Tạc Trận Thức đối địch, ra tay trước, trong tay áo đã chuẩn bị sẵn Phương Thốn phù, tùy thời có thể vì sát chiêu Thần Nhân Lôi Cổ Thức thực sự mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mã Khổ Huyền tu sĩ binh gia ngũ cảnh, giữa hai lòng bàn tay, chính là "Lôi đình" Chân Võ sơn rất sâu xa.
Trong gang tấc, nơi phương tấc.
Đều là hai vị thiếu niên dư thừa quyền ý và lôi điện kinh người.
Trận chém giết gần người này, chỉ luận cảnh giới, một võ phu thuần túy đỉnh phong tam cảnh, một Luyện khí sĩ đỉnh phong ngũ cảnh, nếu như dùng lời của Mã Khổ Huyền, thật sự cũng coi như là gà con mổ bừa.
Nhưng nếu nhìn võ đạo quyền ý của một bên, cùng hồn phách binh gia sớm được thai nghén của bên kia, đừng nói là giang hồ dưới núi, cho dù là tiên gia sống ở trên núi, đều sẽ phải rợn cả người.
Mã Khổ Huyền trước tiên đánh tan Thiết Kỵ Tạc Trận Thức mà Trần Bình An còn chưa ngưng tụ ra quyền lý chân ý.
Nhưng mà Mã Khổ Huyền nhanh chóng ăn trọn chừng mười lăm quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức, đồ đen thiếu niên bị đánh tới nỗi mặt chuyển sang màu vàng nhạt, không thể không lấy bí thuật binh gia Chân Võ sơn mạnh mẽ cắt đứt quyền thế cổ quái đang xuôi dòng kia. Sau đó Mã Khổ Huyền liền đánh cho huyệt Thái Dương Trần Bình An phải rỉ máu, một khuôn mặt bị quả cầu sấm sét đập trúng hai lần, mùi vị đó, như sấm mùa xuân vang vọng bên tai, như búa tạ đập vào mặt. Chỉ là Trần Bình An chịu đủ đau khổ ở lầu trúc Lạc Phách Sơn nên đã quá quen thuộc với điều này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận