Kiếm Lai

Chương 546: Hàng Yêu Và Trừ Ma (1)

Tào Tuấn lắc lắc đầu, không hất được con hồ ly kia đi, bất đắc dĩ nói: "Hai người các ngươi gây gỗ thì gây gỗ, có thể đừng liên lụy tới ta được không. Nói cho rõ ràng, lão Tào chẳng qua là cưới ba mươi tám phòng mỹ thiếp mà thôi, nếu thật sự không nhịn được oán khí này, thì cứ dứt khoát lột bộ da của nàng ta ra làm y phục mới cho ngươi, những chuyện như thế này ngươi làm cũng không ít, rất quen tay mà, vì sao cố tình lôi ta ra giận cá chém thớt."

Hồ ly lửa đỏ cười nhạo nói: "Lão rùa già đó chỉ thích ngực lớn mông tròn, nhiều năm như vậy cũng không có chút tiến bộ nào, thật sự là làm người ta buồn nôn."

Tào Hi lại ngồi xuống trước cửa tiếp tục cắn hạt dưa, "Ngàn vàng khó mua thứ ta thích. Ồ đúng rồi, con mụ kia, năm mới mời ngươi ăn hạt dưa."

Bụp một tiếng.

Hồ ly lửa đỏ vỡ vụn ra trên đỉnh đầu Tào Tuấn, sau đó hiện ra nguyên hình ở trên nóc nhà, chỉ nháy mắt nó lại nổ tiếp, cứ lặp lại như thế, từ nóc nhà cũ Tào gia kéo dài đến nhà sát bên, cứ thế cho đến rời khỏi ngõ Nê Bình, hồ ly lửa đỏ mới không làm như vậy nữa, đôi mắt hồ ly thần thái ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi ngồi xếp bằng ở trên một mái cong, nó bắt đầu hô hấp thổ nạp.

Tào Hi đã không còn hạt dưa, phủi tay đứng lên, đi trở vào trong sân, dặn dò Tào Tuấn: "Sắp tới đừng hấp tấp nữa, hiện tại vương triều Đại Ly đã là một vùng giao tranh, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Tào Tuấn uể oải nói: "Biết rồi."

'Biết, rồi?"

Tào Hi lặp lại từng chữ một, cuối cùng cười lạnh nói: "Hai chữ này, có chữ nào là ngươi có tư cách nói ra."

Tào Tuấn bất cần đời nói: "Ta hiểu rồi."

Tào Hi bước đi vào phòng, oán hận nói: "Phế vật cửu cảnh!"

Tào Tuấn thần sắc tự nhiên như thường.

Trần Bình An đến trước cổng nhà sát vách, trả thùng nước lại cho cô gái, thuận miệng hỏi: "Tống Tập Tân vẫn chưa trở về sao?"

Nàng trả lời bằng một câu hỏi khác, "Gà mái và gà con nhà ta đâu?"

Trần Bình An vẻ mặt ngơ ngác nói: "Ta không biết."

Cô gái cẩn thận đánh giá thiếu niên, đột nhiên cô cười lên, không hỏi nữa, nhưng cô lại giơ hai ngón tay, ra dấu, "Hiện tại Tống Mục cao hơn ngươi từng này."

Trần Bình An ồ một tiếng, rồi xoay người đi trở về nhà mình.

Trần Bình An vừa mở khóa tiến vào nhà, thình lình nhìn thấy chữ "Phúc" trên cửa nhà mình đã không cánh mà bay, hắn giận tím mặt, không nói hai lời trực tiếp đi đến bên tường viện, "Trĩ Khuê, chữ phúc nhà ta đâu rồi? !"

Sau đó hắn vừa tức vừa buồn cười, thì ra chữ phúc kia đã được dán lên trên cửa phòng nhà hàng xóm.

Kẻ trộm này thật sự là to gan lớn mật.

Cô gái đặt thùng nước vào trong nhà bếp, điềm nhiên đi ra, vẻ mặt vô tội nói: "Ta không biết."

Giống hệ như đáp án trước đó của Trần Bình An.

Trần Bình An cả giận nói: "Trả lại cho ta!"

Trĩ Khuê mở to mắt, "Ta còn cố ý để lại người gỗ ở trong phòng bếp, rõ ràng ngươi đã động tới, ta cũng không nói gì ngươi."

Trần Bình An nhất thời nghẹn lời, quả thật hơi đuối lý.

Trĩ Khuê đột nhiên hỏi: "Bên học thục của Tề Tĩnh... Tề tiên sinh, ngươi có dán câu đối xuân không?"

Trần Bình An ngẩn người, gật đầu nói: "Dán rồi, câu đối xuân và chữ phúc đều dán hết."

Trần Bình An không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, trực tiếp đi vào trong phòng lấy ra một chữ phúc còn dư, tự mình bắc thang đi dán chữ phúc mới.

Cô gái đứng ở bên kia tường viện, nhắc nhở: "Lệch rồi."

Trần Bình An không giao động, dùng ngón tay ấn nhẹ lên giấy đỏ và hồ dán.

Cô gái nóng nảy nói: "Thật mà, lừa ngươi làm cái gì. Trần Bình An sao ngươi không biết tốt xấu như thế, nếu chữ phúc bị dán sai lệch, là điềm xấu đó."

Trần Bình An bước xuống thang, tự mình ngẩng đầu nhìn, xác định không bị lệch.

Cô gái vẫn lải nhải nói: "Lệch thật mà, không tin ngươi bảo đám người tu hành như Tào Hi đến xem, sẽ biết ta không lừa ngươi, ngươi là mắt thường phàm thai, dù có nhãn lực cũng không bằng được chúng ta."

Trần Bình An đi vào phòng, rầm một cái đóng mạnh cửa lại.

Ước chừng một nén nhang sau, thiếu niên rón ra rón rén mở cửa, lặng yên không một tiếng động đi ra cửa, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào chữ phúc nọ.

Không hề bị lệch.

Trĩ Khuê xuất quỷ nhập thần mở cửa, nhô đầu ra, cau mày nói: "Lệch thật mà."

Trần Bình An thấy hơi uất ức, bưng một băng ghế ra ngồi ngoài cửa phơi nắng, một lát sau, bắt đầu luyện tập kéo phôi.

Trĩ Khuê đứng ở tường viện bên cạnh, nhìn thiếu niên đã không còn là thợ nung gốm kia, nhìn một hồi, cảm thấy hơi nhàm chán, bèn trở về phòng ngủ của mình.

Cô nằm ở trên giường, nuốt nuốt nước miếng, trong tổ trạch Tào gia, chỉ sinh ra một người tí hon hương khói, phẩm tướng rất cao, ánh vàng rực rỡ, cả thân thể màu vàng chỉ có một chút tì vết, đáng tiếc còn chưa đủ nhét kẽ răng cô.

Nơi cách vách, Trần Bình An thành thạo luyện tập kéo phôi, trong lòng yên tĩnh như nước.

Lúc nghỉ ngơi, Trần Bình An bắt đầu suy tính cho tương lai bản thân, Bảo Lục sơn, Thải Vân phong cùng Tiên Thảo sơn, đều ở gần đỉnh núi nhà Nguyễn Cung, dựa theo ước định, vốn sẽ Nguyễn Cung thuê không lấy tiền, kéo dài một dãy, chẳng khác nào giúp Nguyễn Cung chiếm cứ một mảnh địa giới rộng lớn nhất phía tây, đổi lại Nguyễn Cung sẽ hỗ trợ Trần Bình An trông coi năm đỉnh núi, tránh cảnh Trần Bình An có số phát tài lại không có mạng tiêu tiền, đối với chuyện này, Trần Bình An rất cảm kích Nguyễn Cung.

Chân Châu sơn thì không cần nói, một địa phương chỉ lớn cỡ chừng đó, thuộc loại không bột đố gột nên hồ, đừng nói tạo ra một tòa động thiên phúc địa, nhiều nhất chỉ dựng được một ngôi nhà tranh ở bên trên, có lẽ cũng chỉ có Trần Bình An mới bằng lòng bỏ ra một đồng tiền kim tinh để mua nó.

Nhưng mà kinh doanh ở Lạc Phách sơn phải rất dụng tâm.

Lầu trúc không tầm thường, điều này Trần Bình An trong lòng biết rõ. Lạc Phách sơn lại có sơn thần miếu giúp đỡ tọa trấn sơn thủy, là phong thuỷ bảo địa thật sự, lại có một hắc xà nuôi mộng đi sông thành giao, đang làm chức trách giữ nhà hộ viện, hôm nay thêm hai đứa nhóc giao long kia, cho nên hắn mới muốn dùng xà đảm thạch bình thường để đổi bạc với tiểu đồng áo xanh, không nói đến sẽ làm cho Lạc Phách sơn biến thành một cái chậu tụ châu báu, tốt xấu trong cuộc sống tương lai, hy vọng cũng có được chút trợ cấp để tiêu xài.

Trần Bình An thích tiền, là vì từ nhỏ đã biết kiếm tiền không dễ dàng, nhưng điều không có nghĩa là sau khi Trần Bình An có tiền rồi thì sẽ ôm chặt túi tiền.

Kiếm thì phải luyện, nhưng mà trước khi xác định được mình nên luyện kiếm như thế nào thì có sốt ruột tới mấy cũng vô ích.

Hám Sơn quyền đương nhiên phải tiếp tục cần cù khổ luyện, dù sao cũng đã hứa đánh một trăm vạn quyền.

Chuyện vẽ phù lại giống như mình đàn tu hành tu hành võ đạo theo một cách khác, cái trước trọng ở rèn khí lực, cái sau nghiêng về rèn luyện ở trong khí phủ khiếu huyệt, hai bên cũng không xung đột, ngược lại càng hỗ trợ lẫn nhau, Trần Bình An chẳng qua chỉ chuyển một phần thời gian dành để tẩu thung lập thung sang vẽ phù, nhưng mà vẽ phù thì cần phù chỉ, phù chỉ chính là vàng thật bạc thật, điều này làm cho Trần Bình An khó tránh khỏi có chút chột dạ.

Nói đến cùng, vẫn là còn thiếu tiền.

Ngoại trừ điều này, tiếc nuối lớn nhất trong lòng Trần Bình An hiện nay, là tạm thời không thể khống chế được chiếc vật phương thốn mà Kiếm Linh tặng, tuy phần lớn của cải để ở cửa hàng thợ rèn cũng yên tâm, nhưng dù sao cũng không được thuận tiện, vật chỉ xích, vật phương thốn của Thôi Đông Sơn và tiểu đồng áo xanh, làm cho Trần Bình An nhìn thấy được sự quý giá thực dụng của loại bảo bối này, khó trách thần tiên trên núi người nào cũng không phải có một chiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận