Kiếm Lai

Chương 339: Sơn thủy thiếu niên (3)

Cho dù bây giờ Lâm Thủ Nhất  đã chen chân vào trung ngũ cảnh, trở thành thần tiên trên núi đích thực, Lý Bảo Bình vẫn sẽ không nghe hắn, Lý Hòe cũng vậy, về phần chính bản thân âm thần, chỉ sợ cũng tương tự chứ không có ngoại lệ, trong mắt hắn, Lâm Thủ Nhất chung quy vẫn chỉ là một thiếu niên vãn bối cực kỳ thông minh, tư chất rất tốt mà thôi. Loại cảm giác này rất kỳ quái.

Giống như trên thân của thiếu niên ngõ Nê Bình có một loại khí chất có thể khiến người ta cảm thấy “yên tâm thoải mái” và “thiên kinh địa nghĩa”.

Thiếu niên nói chuyện này không đúng, người khác trong đội ngũ sẽ cảm thấy là không đúng.

Thiếu niên nói chuyện này làm được, vậy thì có thể làm.

Nhưng điều càng kỳ quái hơn là, thiếu niên này chưa từng cố ý khoe ra bất cứ sở trường nào của mình.

Hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ khiêm tốn thỉnh giáo học chữ và đọc sách từ tiểu cô nương gọi mình là tiểu sư thúc. Thậm chí hắn chưa từng đem Lý Hòe coi là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng sẵn lòng  nói chuyện phiếm với Lâm Thủ Nhất về những câu chuyện xung quanh thiên địa bên ngoài. Cuối cùng âm thần cười nói: “Tạm thời ta không trả lời vấn đề này, tóm lại ngươi không cần lo, ta sẽ không hại ngươi.”

Trần Bình An chạy bước nhỏ về phía trước, quay đầu cười nói: “Nếu ta không tin tiền bối thì đã không hỏi vấn đề này.”

Bóng người âm thần chậm rãi tán đi, thở dài, theo lũ nhỏ này cùng đi xa, lòng thực sự mệt mỏi.

Thật ra tỳ nữ Chu Lộc tính cách không ổn kia, nếu đặt ở môn phiệt bình thường của vương triều dưới núi, cũng coi như thiên tài không thể khinh thường, chỉ tiếc ở trong đội ngũ này, từ đầu tới đuôi, đều bị trực tiếp bỏ lại vạn dặm, không thể so sánh được với ai ở bất cứ phương diện nào.

Đi về hướng nam, đầu tiên là Long Tu khê và Thiết Phù giang, về sau là Tú Hoa giang, Trùng Đạm giang, nước nhiều hơn non, nhưng một ngày rưỡi hành trình kế tiếp, dường như là “thủy vận” đều đã dùng hết, đến ngay cả suối nước khe núi cũng khó tìm, thật ra cũng có nước, nhưng đều là một ít vũng nước chết tù đọng không thể dùng để uống. Phần lớn , là cây non yếu ớt, không cao cũng không rậm rạp, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, dọc theo đường đi côn trùng bay xuất hiện khắp nơi, làm người ta luôn cảm thấy toàn thân không thoải mái. Lý Hòe thấy hơi sợ hãi, bởi vì lão đạo nhân mù miệng quạ đen kia từng nói bọn họ sẽ nhanh chóng đi tới một nơi quỷ quái tên là Tam Chi sơn, có lệ quỷ, còn có âm thi gì đó làm tiểu lâu la của lệ quỷ đó.

Vừa nghĩ tới đây, Lý Hòe liền buồn bực trong lòng, con rối gỗ sơn màu và tượng đất của mình đều có kích thước quá nhỏ, cho dù sống lại, nhắm chừng bản lĩnh đánh nhau vẫn còn quá kém. Huống chi vị kiếm tiên áo trắng kia tặng năm bức tượng nhỏ nặn bằng bùn, hắn ủ ấm như thế nào cũng không sống lại được, không phải hắn ta đang lừa gạt mình đó chứ, trong lòng không muốn cho mình thứ tốt, lại không nỡ làm rớt giá hai chữ kiếm tiên, cho nên mới cố ý vẽ ra cái bánh lớn cho mình?

Trong hoàng hôn, Trần Bình An dừng lại bắc bếp nấu cơm, Lý Hòe quen thuộc chạy đi nhặt về một bó lớn những cành cây khô héo, sau đó ngồi ở một bên, tố cáo với Trần Bình An: “Trần Bình An, ta cảm thấy Ngụy Tấn Phong Tuyết miếu không tốt bằng A Lương.”

Trần Bình An mặc kệ hắn.

Lý Hòe đi tới rương sách của mình lấy ra rối gỗ sơn màu và một bức tượng đất, dùng rối gỗ hung hăng bắt nạt tượng đất nhỏ cầm kiếm kia, rồi lại khiến kẻ sau bày ra tư thế quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, miệng hô “Nữ quỷ đại nhân, tha mạng tha mạng, Ngụy Tấn ta biết sai rồi...”

Trần Bình An dở khóc dở cười, đành phải giải thích: “Ngụy Tấn là người rất tốt.”

Lý Hòe trợn mắt, hai tay múa lộn xộn, tiếp tục để rối gỗ sơn màu giày vò tượng đất.

Lâm Thủ Nhất ngồi ở trên một tảng đá cách đó không xa, đang lật xem bức Sưu Sơn Đồ kia, ngẩng đầu nói: “Nếu ta không nhìn lầm, Ngụy Tấn có vẻ như khinh thường ngươi, hoặc là nói, không coi trọng ngươi nhất.”

Lý Bảo Bình đang yên lặng thu dọn rương sách nhỏ giận dữ, “Còn có chuyện như vậy sao?”

Trần Bình An cong mông mọp người xuống đất, chậm rãi châm lửa đốt củi, rồi ngồi xổm dậy chuẩn bị nấu cơm, “Khinh thường ta, có liên quan gì tới chuyện hắn có phải người tốt hay không?”

Vẻ mặt Lý Hòe chấn động, “Trần Bình An, ngươi nghĩ gì vậy, người không coi trọng ta, còn có thể là người rất tốt sao? Chắc chắn không phải là người tốt rồi!”

Trần Bình An làm việc đâu vào đấy, tự nói tự nghe: “Ngụy Tấn là người lợi hại như vậy, còn được xưng là lục địa kiếm tiên, nhưng lúc nói chuyện với chúng ta, vẫn rất hòa khí, sẵn lòng bày tỏ sự thật giảng đạo lý với những đứa nhỏ như chúng ta, ngươi cho rằng toàn bộ thần tiên trên núi đều là người như vậy sao? Không phải đâu. Trước khi ta rời khỏi trấn nhỏ, đã gặp được thần tiên giết người theo tâm trạng của mình, chỉ nói đạo lý của mình, hơn nữa còn không chỉ một người.”

Thiếu niên nhẹ nhàng bâng quơ nói xong những câu chuyện cũ tản ra sát khí đó, cũng không muốn nhiều lời, tiếp tục nói: “Nếu muốn người ta xem trọng, phải dựa vào chính mình. Trồng hoa màu phải trồng thật tốt, nung đồ sứ kéo phôi phải kéo tốt, vào núi đốn củi đốt than phải bỏ sức nhiều nhất, giữa ngõ nhỏ đánh nhau để giành nước, thì phải không sợ bị đánh, dám xông lên phía trước, tự nhiên sẽ được người ta xem trọng.”

Trần Bình An nhìn vào mắt bọn họ, “Đây là còn đang ở quê hương chúng ta. Về sau đợi Bảo Bình đến thư viện Đại Tùy, nếu đọc sách rất giỏi, còn có Lâm Thủ Nhất, tuổi không lớn đã thành Luyện khí sĩ, đương nhiên có thể khiến người ta tôn trọng. Lý Hòe ngươi... chờ lớn tuổi một chút rồi nói sau, bây giờ không cần phải vội.

Lý Hòe tức giận, “Trần Bình An ngươi không vội, nhưng ta vội!”

Trần Bình An hỏi: “Sáng sớm mỗi ngày theo ta cùng nhau đi cọc luyện quyền, ngươi dậy sớm nổi chứ?”

Lý Hòe không chút do dự: “Đương nhiên không dậy nổi!”

Trần Bình An lại hỏi: “Vậy dạy ngươi kiếm lô đứng cọc?”

Vẻ mặt Lý Hòe chán ghét, “Học cái đó làm gì, ta còn nhỏ tuổi như vậy.”

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Bây giờ biết mình tuổi còn nhỏ? Vậy ngay từ đầu ngươi vội cái gì với ta?”

Lý Hòe trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa có đáp án. Cuối cùng trong lúc mọi người cùng nhau ngồi vây quanh ăn cơm, Lý Hòe gắp miếng dưa muối, sau khi lùa một miếng cơm lớn xuống bụng, hỏi: “Các ngươi nói, trên đời có pháp môn đường tắt đi một lần là xong hay không, ví dụ như hôm nay luyện, ngày mai có bản lãnh biến thành thần tiên? A Lương nói là không có, sớm biết vậy trước khi Ngụy Tấn đi, ta nên hỏi một chút hắn có hay không, nhỡ đâu A Lương không có hắn có thì sao? Vậy ta hẳn là phát tài rồi. Lần này đi Đại Tùy học, ta sẽ đạp lên một thanh phi kiếm bay lên, vù vù vù, tới tới lui lui, so với Trần Bình An đi cọc còn nhanh hơn, nhanh như gió! Các ngươi cứ đi theo sau mông ta hít bụi đi!”

Lý Bảo Bình cau mày hỏi: “Ai hít bụi?”

Lý Hòe nuốt nước miếng, nhìn về phía Lâm Thủ Nhất, sau đó yên lặng quay đầu nhìn về phía Trần Bình An, cuối cùng Lý Hòe có chút đau lòng, đột nhiên nảy ra ý tưởng, hắn vội vàng nhặt lên con rối gỗ sơn màu đó từ dưới đất lên, “Nó hít! Hôm nay nó chính là đại tướng chữ Giáp dưới trướng ta! Biết làm sao bây giờ, nó cao lớn nhất, mặt đẹp nhất, còn là công huân từng trải nhất, theo Lý Hòe ta chinh chiến bốn phương lâu ngày nhất, sau đó năm cái tượng đất nhếch nhác kia, cũng chỉ có thể xếp hàng Ất Bính Đinh Ngọ Kỷ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận