Kiếm Lai

Chương 255: Non sông dưới chân (3)

Nam nhân vừa mới một lần nữa nhìn thấy một tia ánh rạng đông ở trên võ đạo này không biết từ đâu lại cảm thấy có chút áy náy thương cảm, thầm nghĩ nếu mẹ con bé còn sống thì tốt rồi.

Trên đường núi đi thông sàn đá, thiếu niên chậm rãi đi một mình, ánh chiều tà khiến bóng người gầy yếu của thiếu niên kéo ra rất dài.

Đỉnh núi, Lý Bảo Bình đang thu dọn gia tài trong hòm sách nhỏ, Lý Hòe vô giúp vui ngồi xổm một bên, chợt bật ra một câu, “Lý Bảo Bình, ta cũng sắp có hòm sách nhỏ rồi đó?”

Lý Bảo Bình hung hăng lườm hắn một cái, “Có thì có, nhưng ngươi không thể gọi tiểu sư thúc của ta là tiểu sư thúc!”

Lý Hòe hỏi: “Vì sao?”

Lý Bảo Bình đằng đằng sát khí giơ lên một nắm đấm, nheo mắt hỏi: “Đủ chưa?”

Lý Hòe nuốt nuốt nước miếng, nói thầm: “Tiểu sư thúc là cái gì chứ, ta đây không thèm đâu, tự dưng bối phận bị giảm xuống một cấp.”

Lý Hòe phủi phủi mông đứng lên, sau khi đi xa, mới quay đầu cười nói: “Lý Bảo Bình, về sau nhỡ đâu Trần Bình An xưng huynh gọi đệ với ta, thì ngươi làm thế nào? Nên gọi ta là gì?”

Lý Bảo Bình cười ha ha, sau khi đứng lên, xoay xoay cổ tay.

Lý Hòe kích động nói: “Lý Bảo Bình, ngươi có thể đừng luôn dùng nắm đấm giảng đạo lý như vậy được không, chúng ta nói chuyện đàng hoàng không được sao? Chúng ta là người đọc sách, người đọc sách phải...”

Không đợi Lý Hòe nói xong, Lý Bảo Bình bước nhanh tiến lên, muốn đánh tên Lý Hòe này.

Lý Hòe cái khó ló cái khôn, kiên trì một bước không lùi, tận tình khuyên bảo: “Lý Bảo Bình, ngươi không sợ tiểu sư thúc nhà ngươi cảm thấy ngươi là thiên kim tiểu thư không phân rõ phải trái? Đến lúc đó hắn không thích ngươi, ngươi tìm ai khóc? Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cái này gọi là chớ bảo là không báo trước!”

Lý Bảo Bình dừng thân hình lại, mặt nhăn mày nhíu.

Lý Hòe vỗ ngực nói: “Yên tâm yên tâm, trong ba chúng ta, Trần Bình An thích ngươi nhất, chỉ cần sau này ngươi đừng giống Chu Lộc kia là được.”

Lý Bảo Bình cười quay về tại chỗ ngồi xổm xuống, tiếp tục thu dọn hòm sách nhỏ.

Lý Hòe nghênh ngang rời khỏi, vẻ mặt đắc ý, “Sơn nhân có diệu kế, trị quốc bình thiên hạ. Về sau không bao giờ sợ Lý Bảo Bình nữa.”

Lý Hòe rất vui vẻ, liền nhịn không được muốn cùng vị A Lương huynh đệ kia của hắn chung vui một phen, giận dữ hét: “A Lương? A Lương, đi ra!”

Đứa nhỏ đưa mắt nhìn lại, kết quả nhìn thấy A Lương và Lâm Thủ Nhất không biết từ khi nào đã tụm vào với nhau, Lý Hòe vừa định chạy tới, kết quả đột nhiên dừng bước, bởi vì bên cạnh một chỗ vách đá đó, chính là nơi lúc trước bạch mãng xuất hiện. Lý Hòe nghĩ mà còn sợ, do dự một phen, cuối cùng xoay người chạy tới bên cạnh Lý Bảo Bình ngồi xổm, sau đó tìm kiếm bóng người Trần Bình An.

Vừa nghĩ đến bóng người tên kia dứt khoát kiên quyết lao về phía bạch mãng, Lý Hòe suy nghĩ xuất thần, đứa nhỏ bất hảo quỷ quái tinh nghịch này, theo bản năng cảm thấy tiểu sư thúc kia của Lý Bảo Bình rất đáng tin, ít nhất tốt hơn Chu Lộc kia nhiều.

Bên vách đá, A Lương và thiếu niên Lâm Thủ Nhất ngồi xuống nhìn núi sông phương xa, Lâm Thủ Nhất sau khi ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, đưa hồ lô rượu trả lại cho A Lương.

Lâm Thủ Nhất tư thế ngồi đoan chính, so sánh với A Lương xiêu xiêu vẹo vẹo thì khác biệt rất lớn. Thiếu niên thấp giọng hỏi: “A Lương, trong hồ lô rượu này có phải rất không đơn giản hay không?”

A Lương ừ một tiếng.

Lâm Thủ Nhất tò mò hỏi: “Không đơn giản như thế nào? Ta chỉ biết là sau khi uống rượu, cơ thể của ta tốt hơn rất nhiều.”

A Lương quơ quơ bầu rượu nhỏ, một lời nói toạc ra thiên cơ, “Chỉ cần cố ý lắc lắc cho tỏa ra một chút mùi rượu, đã có thể dọa lui các yêu vật hình người kia trên sông Thiết Phù, ngươi nói lợi hại không? Đương nhiên, giống như bình thường rút nút chặn bình rượu mà thôi, phải có cái mũi tốt nữa, cũng chỉ có thể ngửi được hương rượu.”

Lâm Thủ Nhất càng thêm tò mò, hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại tha cho vị thổ địa núi này và hai con xà mãng?”

A Lương đỡ cái nón, cười nói: “Thổ địa một núi, là kẻ có bùa hộ mệnh, giết không khó, nhưng sau đó sẽ rất phiền toái, mà ta bây giờ sợ nhất chính là phiền toái. Hơn nữa, bọn họ có thù lớn sinh tử với các ngươi, với A Lương ta thì lại là không oán không thù, bây giờ các ngươi cái gì cũng không mất, Chu Hà còn được ích lợi to lớn, vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt?”

A Lương tạm dừng một lát, “Cũng có người mất vài thứ, nhưng ta nhắm chừng hắn sẽ không quá để ý. Biết sao được, phương pháp tính toán được mất của kẻ này không giống với người khác.”

Lâm Thủ Nhất nói: “Đang nói Trần Bình An à? Hắn bị thương hiển nhiên nặng hơn Chu Hà một chút, nhưng hắn che giấu tương đối tốt.”

A Lương không bình luận về chuyện này.

Lâm Thủ Nhất tự mình nói: “Chu Lộc kia cứu cha sốt ruột, tất nhiên không có sai, nhưng cô ta sai ở...”

A Lương khoát tay, cắt ngang định luận của thiếu niên, cười nói: “Sau lưng không nói người ta đúng sai, công đạo tự ở lòng người.”

Lâm Thủ Nhất ừm một tiếng, quả nhiên không nói gì nữa.

Gió mát thổi vào mặt, A Lương chậm rãi uống rượu, chậm rãi nói: “Lâm Thủ Nhất, ngươi rất thông minh, ngươi là người thông minh đầu tiên ý thức được ta đáng để kết giao lấy lòng, đừng nóng vội, ta cũng không có ý hạ thấp ngươi, hoàn toàn ngược lại, trên đường tu hành có người có tuệ căn như Lý Bảo Bình, có người có phúc duyên như Lý Hòe, mà có người có ngộ tính giống như ngươi, tất cả đều là chuyện tốt. Ánh mắt của Tề Tĩnh Xuân, từ trước tới giờ đều rất tốt, nếu không...”

Lâm Thủ Nhất vểnh tai.

A Lương nhếch miệng cười, “Hắn có thể quen được ta bằng hữu như vậy?”

Lâm Thủ Nhất hiểu ý cười, nam nhân này từ trước tới giờ không bỏ qua cơ hội tự thổi phồng bản thân, sớm đã thành thói quen.

Nhưng thiếu niên tâm trí thành thục, càng ngày càng xác định một sự kiện.

Cho dù là A Lương thổi phồng, nghe thì rất viển vông, nhưng đó là vì không một ai kể cả mình biết được hắn lợi hại đến nhường nào.

“Uống rượu ca hát, đời có bao nhiêu? Như ánh sương mai, ngày cũ đau thương."

A Lương uống một ngụm rượu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm buông xuống, thấp giọng lẩm bẩm:

“Còn có Thanh thanh tử khâm. Du du ngã tâm.. Trên đời sao có thể có những lời động lòng người như thế?”

Thanh thanh tử khâm, Du du ngã tâm là hai câu thơ trong bài thơ Tử Khâm của Khổng Tử, dịch nghĩa: Xanh xanh đai áo của người, Sầu sầu phiền muộn nhớ người hôm nao.

A Lương lắc lắc đầu, tán gẫu chút thứ u sầu đó, tự giễu cười, đưa tay chỉ về phía dãy núi liên miên kia, “Ở trong mắt một số người, nhân gian tựa như một dải ngân hà treo ngược.”

Lâm Thủ Nhất hỏi một vấn đề cực có thâm ý, “A Lương, trong ‘một số người đó’, có ngươi không?”

A Lương lắc đầu, “Tạm thời thì chưa, ta không thích làm người như vậy.”

A Lương khẽ thở ra một hơi, không uống rượu nữa, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra phương xa, “Năm đó có một vị lão tiên sinh tính tình bướng bỉnh, học trò khắp thiên hạ, trong đệ tử đắc ý, Tề Tĩnh Xuân có nét chữ tốt nhất, Thôi Sàm thuật đánh cờ cao nhất, còn có một người kiếm thuật mạnh nhất.”

Lâm Thủ Nhất nhịn cười, quay đầu nhìn sườn khuôn mặt nam nhân đội nón, nói: “Đệ tử kiếm thuật mạnh nhất, tên A Lương hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận