Kiếm Lai

Chương 307: Có vài đạo lý (2)

Ngón tay Trần Bình An theo bản năng vuốt ve mảnh trúc màu xanh lục mát mắt, “Sau khi rời khỏi bờ sông Thiết Phù, tới gần Kỳ Đôn sơn, thật ra đoạn đường núi sau đó ngươi đã bước đi rất nhẹ nhàng.”

Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất không thay đổi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ồ. Thì ra ngươi đã nhận ra từ lâu.”

Trần Bình An cười nói: “A Lương rất lười nhác, bản lãnh lớn lại không muốn quản việc nhỏ. Như vậy ta là kẻ dẫn đường, đương nhiên phải để ý đến cước lực mỗi người các ngươi, khi nào dừng lại nghỉ ngơi, cần có tính toán trong lòng, cần để mọi người đi đường không mệt gì cả, đồng thời còn phải cố hết khả năng để các ngươi dựa vào đi đường mà tăng trưởng cước lực, về sau đường chúng ta đi còn rất dài, ta hy vọng mọi người sau này không cần chịu khổ như vậy.”

Lâm Thủ Nhất vừa thấy sắc mặt và ánh mắt Trần Bình An, hai tay khoanh trước ngực, không biết sao hừ lạnh nói: “Người khác nói lời này, ta không tin.”

Trần Bình An giơ mảnh trúc trong tay lên, cười hỏi: “Càng ngày càng thuận tay, nhưng chắc chắn hòm trúc cuối cùng sẽ đẹp nhất, như vậy cái này làm cho Lý Hòe trước nha? Vậy ta sẽ làm nhỏ một chút.”

Lâm Thủ Nhất liếc thằng nhóc đang cưỡi ở trên con lừa già lợi hại, lắc đầu nói: “Thôi, làm cho ta trước đi. Cùng lắm bị hắn lải nhải vài câu.”

Trần Bình An cười, “Vậy ta cố gắng làm cho ngươi chắc chắn một chút, dùng nhiều dây thừng hơn, thần tiên đại nhân mà, nếu sau này thật có thể giống A Lương bay tới bay lui, không làm chắc một chút, sợ là không đeo được mấy ngày.”

Lâm Thủ Nhất thở dài, cảm thấy mình không tính là ngốc, nhưng muốn đuổi kịp ý tưởng của kẻ này, thật sự là rất khó, nhớ tới một chuyện nghĩ mãi mà không thể hiểu, tò mò hỏi: “Vì sao ở dịch trạm Chẩm Đầu, A Lương đi không bao lâu, ngươi liền đem chuyện Chu Hà Chu Lộc nói hết từ đầu tới cuối cho Lý Bảo Bình nghe?”

Sắc mặt Trần Bình An nghiêm túc hẳn lên, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta có quan hệ tốt với Bảo Bình, hay là với  hai cha con kia?" Lâm Thủ Nhất tức giận nói: “Nói lời thừa.”

Trần Bình An gật đầu nói:

“Cho nên ta phải để Bảo Bình biết rõ, người từ trong nhà họ đi ra, đã làm chuyện gì. Chu Lộc rốt cuộc là người thế nào, ta đại khái rõ ràng rồi, thời điểm A Lương cố ý bố trí cạm bẫy cho cô ta, cô ta không đơn giản là do dự đơn giản như vậy, mà là hy vọng Chu Hà cha cô ta... Lại một lần nữa đứng ra. Nếu nói ở Kỳ Đôn sơn, vì cô ta làm bậy mà chúng ta đều lâm vào nguy hiểm, nhưng sau đó mọi người đã bình yên vô sự, ta có thể cho rằng cô ta sốt ruột cứu cha, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, chưa chắc có thể làm được tốt hơn cô ta, cho nên tuy trong lòng ta có tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không giáp mặt thầm oán cô ta nửa câu, nhưng ở hành lang dịch trạm Chẩm Đầu, hành vi của Chu Lộc thật sự là không đáng được tha thứ. Ta cảm thấy chỉ cần cho đủ nhiều lợi ích, đừng nói là tiểu thư Bảo Bình của cô ta, thật ra ai cũng có thể bị Chu Lộc bán đứng.”

Trần Bình An có chút sầu não, “Nếu cô ta vẫn giữ tính tình như vậy, một ngày nào đó, cha cô ta thật sự sẽ bị cô ta hại chết. Ta không hy vọng Chu Hà một người sống không tệ như vậy, sau khi còn sống sót rời khỏi trấn Hồng Chúc, cuối cùng vẫn phải chết vi con gái mình. Vì sao rõ ràng có cha, lại không biết quý trọng như vậy chứ?”

Lâm Thủ Nhất vẻ mặt lạnh lùng, “Ngươi cho rằng trên đời này cha mẹ nào cũng đều là người tốt sao?”

Trần Bình An giọng điệu kiên định: “Người khác thì không biết, nhưng cha mẹ của ta thì rất tốt!”

Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất có chút khó coi, nhưng lời nói sau đó của Trần Bình An, khiến sắc mặt thiếu niên thoáng dịu đi, “Chu Hà là người tốt, nhưng hình như không biết cách dạy con cái làm người. Có một số việc, đúng sai đã rõ ràng như vậy, vì sao không nói không dạy bảo? Ta không nghĩ ra, Lâm Thủ Nhất, ngươi rất thông minh, ngươi biết nguyên nhân không?”

Lâm Thủ Nhất có chút vẻ mỏi mệt, “Có thể là bóng tối dưới đèn đi. Nhưng cha mẹ trên đời này, không phải một câu vô cùng đơn giản 'lòng cha mẹ rộng như thiên hạ' là có thể quơ đũa cả nắm. Trần Bình An, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cha mẹ ngươi đi sớm, có một số việc không cần phân vân. Đương nhiên, ta không có ý tứ khác, nếu nói lời khó nghe, ngươi đừng để trong lòng.”

Trần Bình An khoát tay, cười nói: “Đương nhiên sẽ không.”

Lâm Thủ Nhất liếc búi tóc Trần Bình An, “Cây trâm cứ như vậy mà không còn nữa, ngươi không tìm thử?”

Trần Bình An tiếp tục cúi đầu làm hòm sách nhỏ, lắc đầu nói: “Tìm không thấy, ngươi cho rằng một người tham tiền như ta, thứ quý trọng như vậy sẽ tự mình đánh mất sao?”

Lâm Thủ Nhất đột nhiên sắc mặt cổ quái, “Chẳng trách A Lương nói tên của ta, nên đổi với ngươi một chút.”

Trần Bình An tò mò hỏi: “Câu này giải thích thế nào?”

Lâm Thủ Nhất đã nói sang chuyện khác, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đối với Trần Bình An vốn là người trong nghề khoa tay múa chân mà nói: “Hòm sách chỗ này có thể làm hơi cong cong được hay không, nếu không quá vuông vức, hơi cứng, cong cong một chút, xa xa nhìn cũng sẽ thoải mái.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Ta sẽ cố hết sức, đến lúc đó nếu làm không tốt, ta đành mặc kệ.”

Biết gã này là tính cách nói một không hai, nói mặc kệ thì chính là thực sự mặc kệ, vì thế Lâm Thủ Nhất vốn ôm kỳ vọng rất lớn đối với hòm sách nhỏ nhất thời quýnh lên, giọng nói gấp hơn, “Như vậy sao được, những cây trúc Kỳ Đôn sơn này rất có lai lịch, dùng mất một miếng là ít đi một miếng, hòm sách của ta phải vui lòng vui mắt, đồng thời chú ý ưu điểm thực dụng, chắc chắn. Trần Bình An, ngươi lúc động dao chẻ củi có thể chậm một chút không, lúc dựng khung sườn hòm trúc phải suy nghĩ nhiều chút, nhất định phải nghĩ nhiều chút nha...”

Trần Bình An vẫn hạ đao như bay, trên đất không ngừng rơi xuống những đoạn trúc xanh hẹp ngắn, sau đó lại lần lượt được Trần Bình An thu vào sọt, Lâm Thủ Nhất nhìn mà kinh tâm động phách. Khóe mắt Trần Bình An thoáng nhìn bộ dáng lo lắng của thiếu niên lạnh lùng, nhịn cười, “Bằng không ta làm hòm sách của ngươi cuối cùng.”

Thiếu niên sắc mặt giận dữ nói: “Ta tên Lâm Thủ Nhất, ta là loại người thích đổi ý đó sao?”

Trần Bình An đột nhiên biết vì sao A Lương thích chơi xấu như vậy, cảm giác không tệ.

Lý Hòe dắt lừa nghênh ngang tới bên cạnh hai người, tùy tiện hỏi: “Trần Bình An, ngươi nói liệu ngày mai A Lương có thể trở lại không?”

Trần Bình An ngẩng đầu nói: “Quên rồi hả?”

Lý Hòe vội vàng bịt miệng lại, sau khi buông ra, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một phen, lúc này buông ra dây cương, ngồi xổm đối diện Trần Bình An, hạ thấp giọng:

“Vậy thì ngày kia, ngày kia cũng được. Dù sao muộn nhất muộn nhất chờ chúng ta rời thuyền, nếu A Lương vẫn chưa trở về, vậy sau này ta sẽ không nhận hắn là bằng hữu nữa. Trần Bình An, ngươi nói coi, ta như vậy có phải đã quá rộng lượng hay không? Đúng không? Đến lúc đó A Lương quỳ ở trên đất cầu ta, ừm, ngươi có thể nói giúp hắn vài lời, đến lúc đó ta sẽ miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, tiếp tục làm bằng hữu với A Lương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận