Kiếm Lai

Chương 208: Cuộc Thi Kết Thúc (3)

Lão nhân nhìn thánh nhân binh gia sắc mặt nghiêm túc, nói: “Lúc trước khi ngươi tiến vào Ly Châu động thiên sớm hơn dự liệu, ta từng hoài nghi ngươi cũng là một trong các thành viên phía sau màn, hoặc là Phong Tuyết Miếu và Toánh Âm Trần thị đã có một giao dịch với nhau, ngươi không thể không ra sức làm việc vì sư môn, hoặc chính bản thân ngươi đã âm thầm thu được lợi ích rất lớn từ chỗ ‘Thế gian thuần nho’ Toánh Âm Trần thị, cho nên mới khai sơn lập phái ở đây.”

Nguyễn Cung thản nhiên cười nói: “Dương lão tiền bối nghĩ phức tạp rồi.”

Lão nhân cười nhạo nói: “Nghĩ phức tạp nhưng không đồng nghĩa với nhất định là nghĩ sai. Sở dĩ bây giờ ngươi còn có thể không thẹn với lương tâm, chẳng qua là binh gia các ngươi vốn có sở trường hóa phức tạp thành đơn giản mà thôi. Nói không chừng về sau chân tướng được công bố với cả thiên hạ, rồi ngươi mới phát hiện mình chỉ là một trong những quân cờ.”

Nguyễn Cung vẫn giữ tâm tư kiên định, vững như bàn thạch, cười to nói: “Không sao, nếu thật sự là Toánh Âm Trần thị hoặc là phương thế lực nào đó dám coi ta là quân cờ để tùy ý đùa nghịch ở trên bàn cờ, vậy chờ Nguyễn Cung ta thu xếp đường lui cho khuê nữ nhà ta xong rồi sẽ một đường giết thẳng tới!”

Nguyễn Cung cười lạnh trong lòng, “Nếu thật sự là như thế, trái lại quá hợp ý ta. Một trăm năm, nhiều nhất một trăm năm thôi, ta sẽ có thể đúc ra thanh kiếm đó. Nơi nào không đi được, người nào không giết được?”

Nguyễn Cung thu hồi suy nghĩ, tò mò hỏi: “Không lẽ thiếu niên ngõ Nê Bình kia thật sự là người thừa kế hương khói của Tề Tĩnh Xuân?”

Dương lão đầu nhấc tẩu thuốc nhẹ nhàng gõ gõ ghế, lấy thuốc lá từ chiếc túi bên hông ra thay, tức giận nói: “Trời mới biết.”

Nguyễn Cung biết lão nhân thâm tàng bất lộ trước mắt này trải qua bao nhiêu năm tháng dài lâu, đã tích góp rất nhiều bí mật.

Nguyễn Cung cười hỏi: “Muốn đi vào trấn nhỏ, mỗi người cần giao nộp trước một túi đồng tiền kim tinh, giao cho người trông cửa trấn nhỏ, trong thế hệ này là nam nhân tên Trịnh Đại Phong kia. Ta biết những đồng tiền giá trị liên thành này, cũng không phải rơi vào túi của hoàng đế Đại Ly, mà rơi vào túi lão tiền bối đúng không? Tiền bối dùng chỗ tiền này làm cái gì?”

Lão nhân hỏi ngược lại: “Ta hỏi ngươi Nguyễn Cung, rốt cuộc làm sao đúc ra thanh kiếm kia trong suy nghĩ kia, ngươi sẽ trả lời sao?”

Nguyễn Cung cười to sang sảng.

Dương lão đầu lạnh nhạt nói: “Ta muốn chuyển ngôi miếu này đi.”

Nguyễn Cung ngẩn người, nhưng trả lời rất nhanh: “Chỉ cần không phải chuyển ra bên ngoài, ta không có ý kiến.”

Lão nhân gật gật đầu, cười nói: “Xem như nể tình ngươi sảng khoái như vậy, ta có thể nói cho ngươi một bí mật nhỏ.”

Nguyễn Cung gật gật đầu, ý bảo mình nguyện ý chăm chú lắng nghe.

Lão nhân phun một hơi sương khói dày đặc, sau đó hóa thành từng luồng một quấn quanh cả miếu nhỏ. Thật ra ở trước đó, miếu nhỏ đã sớm bao phủ một tầng sương trắng mỏng manh, hiển nhiên lão nhân xuất phát từ sự cẩn thận, muốn tăng thêm tầng che chắn đối với miếu nhỏ. Lão nhân thở dài, chậm rãi mở miệng nói: “Biết Tề Tĩnh Xuân lợi hại nhất ở chỗ nào không?”

Nguyễn Cung cười nói: “Tất nhiên là tư chất tốt, ngộ tính cao, tu vi khủng bố. Bằng không mấy vị đại nhân vật kia trên trời, há có thể không màng thể diện cùng nhau đối phó Tề Tĩnh Xuân?”

Lão nhân lắc đầu, “Giả sử Trần Bình An thật sự là người Tề Tĩnh Xuân lựa chọn, như vậy bên ngoài đã có người dùng Trần Bình An để đi một nước cờ tuyệt diệu, ngoài mặt thì ngó lơ để đó không dùng suốt mười năm, thật ra âm thầm tỉ mỉ gây dựng, thậm chí trong lúc đó ngay cả ta cũng bị lợi dụng. Hay là hay ở chỗ, người nọ ở bên ngoài bàn cờ chơi cờ, buông cờ rời tay, quân cờ đó sau khi hạ xuống sẽ mọc rễ, con người vốn không phải quân cờ cứng nhắc, sẽ dần dần tự mình phát triển, vì thế sẽ càng ngày càng không giống quân cờ, sát chiêu càng ngày càng kín đáo. Huống chi, bên cạnh quân cờ này, còn có một quân cờ mấu chốt nhìn như rất lợi hại, chính là Tống Tập Tân mà hoàng đế Đại Ly gửi gắm toàn bộ hy vọng của Tống thị, giúp hấp dẫn sự chú ý của các phương, cuối cùng xây dựng ra cục diện bóng tối dưới ngọn đèn.”

Sắc mặt Nguyễn Cung nặng nề, hỏi: “Tề Tĩnh Xuân được xưng là người có hy vọng lập giáo xưng tổ, tuy là có người cố ý thổi phồng điều này để giết Tề Tĩnh Xuân, nhưng chắc chắn không chỉ là nói hươu nói vượn, sao có thể nhìn không ra một chút dấu vết để lại?”

“Những quanh co khúc khuỷu này, ta cũng là bây giờ mới nghĩ thông, thú vị, rất thú vị! Người đứng xem còn thấy như thế, người trong cuộc thì sao?”

Lão nhân đột nhiên cười to, thậm chí ho khan mấy cái, vỗ đùi, chậc chậc nói: “Nhưng người trong cuộc lại từ rất sớm đã nhìn ra, Tề Tĩnh Xuân người đọc sách này, thật sự là không thành thật một chút nào. Ngươi biết hắn trước khi chết đã làm cái gì không, cố ý chạy đến chỗ ta, trừ sau khi đưa cho Trần Bình An hai khối sơn thủy ấn có học vấn rất lớn, cuối cùng Tề Tĩnh Xuân và Trần Bình An đồng hành đi với nhau một đoạn đường, đã nói một câu cuối cùng với Trần Bình An. Nguyễn Cung, ngươi đoán xem là gì?”

Nguyễn Cung cảm thấy có hứng thú, nhưng ngoài miệng nói: “Tâm tư của Tề Tĩnh Xuân, ta không đoán được.”

Dương lão đầu thở dài nói: “Tề Tĩnh Xuân nói, quân tử khả khi chi dĩ phương.”

Đây là câu nói của Mạnh Tử. Nghĩa là: Có thể dùng lời lẽ hợp lý để lừa quân tử, nhưng dùng lời phi lý thì khó mà dối gạt được. Câu này mang ý nghĩa rằng người quân tử không thể ngu muội làm điều vô lý.

Nguyễn Cung suy nghĩ một chút, mới đầu có phần không cho là đúng, nhưng sau một lát, sắc mặt hơi thay đổi, đến cuối cùng thế mà lại siết chặt hai nắm tay, mặt đỏ lên, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Tự xấu hổ không bằng, không thể không phục.”

Lão nhân gật gật đầu, ánh mắt mơ hồ, “Tầng ý tứ thứ nhất, là để Trần Bình An nói cho ta biết, hoặc là nói với mọi người, ở trong quy củ, đối phó Tề Tĩnh Xuân hắn như thế nào, thật ra đều không sao cả, thắng bại cũng tốt, sinh tử cũng thế, Tề Tĩnh Xuân hắn đã sớm nhìn thấu.”

Lão nhân đứng lên, trầm giọng nói: “Tầng ý tứ thứ hai, là nói cho Trần Bình An mười năm, thậm chí là trăm năm sau, nói với hắn cho dù về sau biết chân tướng, biết mình mới là quân cờ thật sự hại chết Tề Tĩnh Xuân hắn, cũng không cần tự trách, bởi vì Tề Tĩnh Xuân hắn sớm đã biết tất cả.”

Nguyễn Cung đột nhiên đứng dậy, sải bước rời đi, “Con mẹ nó thật không ra sao cả, đường đường Tề Tĩnh Xuân lại chết uất ức như vậy. Đổi là ta, có tu vi bản lãnh đó của hắn, đã sớm một cước dẫm lủng Đông Bảo Bình Châu, một quyền đánh vỡ Hạo nhiên thiên hạ! Ức quá, ức quá, đi uống rượu!”

Lão nhân cười cười, một tay chắp sau lưng đi ra khỏi miếu nhỏ, tay kia sau lưng nhẹ nhàng run lên, miếu nhỏ bỗng dưng biến mất, bị thu vào trong lòng bàn tay lão nhân, nhẹ nhàng nắm chặt.

“Đại Ly quốc sư Thôi Sàm, từng là đại đồ đệ của Văn Thánh nho giáo, ta cảm thấy đạo hạnh của ngươi, giống như không chỉ như thế, đúng không? Vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận