Kiếm Lai

Chương 610: Ông trời tác hợp (2)

Sau đó Hạ Tiểu Lương lại đưa tay ra nhấc lên, phía trên vật một thước ngọc tỷ, lơ lửng một chiếc nghiên mực có khắc vân triện, sau đó bên trong nghiên mực chạy ra một quyển sách cổ bằng ngọc, cuối cùng bên trong sách cổ, bay ra một chiếc lá sen nhỏ, cuối cùng cuối cùng, mới là từ giữa lá sen trong vật một thước, một viên xà đảm thạch lăn ra, chính là viên đá mà Trần Bình An nhờ Hạ Tiểu Lương tặng lại cho Lục Trầm.
Một chiếc vật một thước, ba chiếc vật một tấc,
Cái này gọi là giàu có nhưng không thể hiện ra.
Hơn nữa giàu có đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Khả năng trên đời này bất cứ vị Luyện khí sĩ mười cảnh nào nhìn thấy điều này cũng đều sẽ trợn lồi cả mắt.
Người khác nhiều nhất là nằm kiếm tiền, Hạ Tiểu Lương lại là nằm tiếp nhận phúc duyên.
Hạ Tiểu Lương cất lá sen, ngọc thư, nghiên mực và ngọc tỷ đi, sau đó nhẹ nhàng đẩy viên xà đảm thạch về phía Trần Bình An.
Nhìn thấy Trần Bình An có vẻ như không dám nhận lấy xà đảm thạch, Hạ Tiểu Lương thẳng thắn thành khẩn nói: "Yên tâm, lần này Lục Trầm sẽ không động tay động chân nữa, giống như chính miệng hắn đã cam đoan lần này ta và ngươi gặp nhau , mặc kệ ta làm cái gì nói cái gì, hắn cũng không sẽ vận dụng thần thông nhìn trộm, chỉ cần chính miệng hắn nói, ta và ngươi có thể tin tưởng."
Lúc này Trần Bình An mới điều khiển Mười Lăm, từ bên trong bay ra một phương thuốc, đóng dấu bốn chữ "Lục Trầm sắc lệnh".
Hạ Tiểu Lương không đưa tay nắm lấy, mà vận dụng thuật pháp thu vào trong vật một tấc lá sen.
Sau khi làm xong việc này, thần sắc Hạ Tiểu Lương thư thái hơn hẳn, thậm chí cầm lấy một linh quả tên là “hỏa lê”, nhẹ nhàng cắn một miếng, cười nói: "Tốt rồi, việc công đã xong, kế tiếp chính là việc tư, Trần Bình An, ngươi đừng căng thẳng."
Trần Bình An bất đắc dĩ cười khổ, ta có thể không căng thẳng sao?
Hạ Tiểu Lương hỏi: "Ngươi có nghe nói, ta đã rời khỏi Thần Cáo tông chưa?"
Trần Bình An lắc đầu.
Hạ Tiểu Lương tự giễu nói: "Xem ra vẫn là đạo hạnh còn thấp, danh tiếng quá nhỏ."
Hạ Tiểu Lương cười cười, không vội mở miệng nói chuyện, thích thú ăn hỏa lê, loại quả này có thể chống được cái lạnh, làm cho người ta toàn thân thư thái, về phần linh khí ẩn chứa trong một quả hỏa lê thì không đáng nhắc tới, còn lâu mới bằng quít Trường Xuân, cho nên giá cũng không mắc, thường được những tương tướng công khanh dưới núi dùng để đãi khách vào những lúc giao mùa đông xuân.
Nhưng mà trái cây đựng trong mâm sứ men xanh đa số là quít Trường Xuân, hỏa lê chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không phải từng hỏi giá Xuân Thủy Thu Thực, Trần Bình An tuyệt đối sẽ cho rằng hỏa lê có số lượng rất ít như vậy thì sẽ có giá mắc hơn.
Thật ra đây đúng là nội tình của tiên gia Đả Tiếu sơn sống trên đỉnh núi, không hẹp hòi so đo.
Hạ Tiểu Lương ăn hỏa lê, thư thái tự tại, thần sắc thanh nhàn.
Trần Bình An cứ ngồi nghiêm chỉnh như vậy, không biết trong hồ lô vị tiên sư này rốt cuộc bán thuốc gì.
Thân là ngọc nữ của đạo thống Đông Bảo Bình châu, không biết vì sao Hạ Tiểu Lương lại tuyên bố rời khỏi Thần Cáo tông. Có người suy đoán vị tiểu sư thúc mà nàng ái mộ đã đi tới Trung Thổ Thần châu để phụ trách chưởng quản đạo kinh của Thượng tông, cho nên đạo cô trẻ tuổi một khi đã mở cửa trái tim thì thiên lôi câu động địa hỏa cũng không thể vãn hồi, cho nên nàng muốn học theo câu phu xướng phụ tùy, chặt đứt ân tình của tông môn sư phụ, từ bỏ cả trường sinh đại đạo.
Hạ Tiểu Lương đã từ bỏ danh hiệu ngọc nữ. Lúc này tại Bảo Bình châu vốn có Đạo gia tam tông, ngọc nữ tân nhậm đã không còn là Thần Cáo tông có được Thiên quân tọa trấn, mà là một vị đạo cô thiếu nữ đến từ Thu Thủy Tông danh tiếng không nổi bật. Người ngoài phỏng đoán hành vi của Hạ Tiểu Lương đã gây ra công phẫn bên trong đạo thống một châu, hại cho Thần Cáo tông mất đi cục diện tốt đẹp "Kim Đồng Ngọc Nữ cùng ở một tông". Ân sư của Hạ Tiểu Lương càng giận tím mặt, công khai tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, thiếu chút nữa muốn đích thân xuống núi truy tìm hành tung Hạ Tiểu Lương, thiên quân Kỳ Chân rất vất vả mới cản lại được.
Thế nhân đều biết ân sư truyền đạo của Hạ Tiểu Lương vốn ký thác kỳ vọng rất cao đối với nàng, hết lòng bồi dưỡng, xem cô không khác gì con gái ruột.
Điều này ở Thần Cáo tông đều là sự thật mọi người đều biết.
Bởi vậy lão thần tiên vì chuyện này đau thương thấu tim, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng mà khó tránh khỏi sẽ có người hoài nghi, sao vậy, không phải nói Hạ Tiểu Lương kia, phúc duyên sâu dày có một không hai trong châu sao? Vì sao lưu lạc đến hoàn cảnh như thế này?
Chẳng lẽ nàng đã âm thầm phát tài to, vợt được cơ duyên lớn hơn nữa? Thế cho nên ngay cả sư phụ tông môn cũng có thể vứt bỏ? Nhưng mà bên trong đạo thống, quy củ nghiêm ngặt, không hề kém chút nào so với học cung thư viện Nho gia, Hạ Tiểu Lương cho dù đến Trung Thổ Thượng Tông của Thần Cáo tông, gánh theo tiếng xấu lớn như vậy, sao có thể còn mặt mũi ở bên cạnh vị đạo sĩ chưởng kinh kia?
Cũng may trận chiến giữa Chính Dương sơn và Phong Lôi viên đã khiến mọi người chú ý sang hướng khác.
Oanh oanh liệt liệt đánh sống đánh chết có sức hấp dẫn hơn rất nhiều so với yêu hận khúc mắc triền miên vô số.
Trần Bình An nhìn Hạ Tiểu Lương ăn xong hết một quả hỏa lê, có vẻ như cô vẫn chưa có ý mở miệng nói chuyện, hắn đành phải nhỏ giọng hỏi: "Hạ tiên sư, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hạ Tiểu Lương đang suy nghĩ lan man thả hồn bay xe liền khôi phục tâm thần, vẫn không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá Trần Bình An.
So với lần đầu tiên gặp nhau ở Thanh Ngưu bối Ly Châu động thiên, vóc dáng thiếu niên đã cao hơn một chút, nước da trắng hơn, gương mặt cũng có vẻ thanh tú tươi sáng hơn.
Đạo sĩ Lục Trầm Thân là chưởng giáo một giáo, trước khi Hạ Tiểu Lương đi tới Ngô Đồng sơn lặng lẽ lên thuyền, hai người đã có một buổi nói chuyện thẳng thắn.
Trừ những gì Hạ Tiểu Lương đã nói cho Trần Bình An nghe, thật ra còn có rất nhiều tin tức "Không thể nói, không được nói", ví dụ như lúc ấy Lục Trầm đang ở ngõ Nê Bình, ngay sát vách tổ trạch của thiếu niên, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp lửa, cầm ống thổi lửa, thân là khách lại phải bận rộn nấu cơm. Mà cô gái Trĩ Khuê thân là chủ nhà, lại lười biếng ngồi ở trong sân phơi nắng, thi thoảng còn quay đầu nhìn về phía nhà bếp, thúc giục Lục Trầm có thể nhanh hơn một chút hay không.
Hạ Tiểu Lương lúc ấy ngồi gần Lục Trầm, sau khi biết thân phận thực sự của vị đạo nhân trẻ tuổi này, Hạ Tiểu Lương cũng không biết vì sao, tâm tĩnh như nước, điều này làm cho chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Lúc ấy Lục Trầm vừa có vẻ hơi tự đắc, ngoài miệng lại thầm oán than khổ, "Lúc ấy Tề Tĩnh Xuân ngươi chấm loạn xạ lên Uyên ương phổ, vứt cho bần đạo một vấn đề nan giản to lớn. Có đi mà không có lại, không phải lễ, bần đạo liền dứt khoát làm Nguyệt Lão kéo tơ hồng một phen, xem đến cùng là cờ ai cao nhất."
Khi Lục Trầm nói những lời vô liêm sỉ này, hắn nở nụ cười xấu xa.
Chỉ có điều Hạ Tiểu Lương vốn thờ ơ, từ trong ra ngoài đều là như thế.
Điều này làm cho Lục Trầm cảm thấy không thú vị chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận