Kiếm Lai

Chương 117: Thiên Hành Kiện (6)

Dương lão đầu vừa muốn đứng lên đưa tiễn, lão chưởng quầy đã nhanh khuyên nhủ: "Không cần tiễn không cần tiễn."

Sau khi đi xuống bậc thang, lão chưởng quầy quay đầu nhìn lại, Dương lão đầu đang định đóng cửa, thấy vậy nhếch miệng cười cười, lão chưởng quầy vội quay đầu rời khỏi.

Thời điểm lão chưởng quầy trung niên tiếp nhận cửa hàng, phụ thân lúc hấp hối trên giường bệnh, di ngôn cuối cùng, chính là một vài lời nói cổ quái, "Cửa hàng gặp phải chuyện lớn, tìm Dương lão đầu, cứ làm theo lời ông ta', những lời này hình như là gia gia của gia gia con, cũng truyền lại như vậy. Sau này khi con truyền lại cửa hàng cho đời tiếp theo, nhất định đừng quên lời nói này, nhất định không thể quên!"

Lão chưởng quầy lúc ấy ra sức gật đầu đáp ứng, lão phụ thân lúc này mới trút hơi thở cuối cùng, bình yên nhắm mắt ra đi.

Bóng đêm dần dần đậm đặc.

Dương lão đầu đốt một ngọn đèn.

Đập đập đi tàn thuốc lá, lão nhân nhớ tới một ít chuyện cũ năm xưa, đều là chuyện nhỏ chắc chắn không ai để ý mà thôi.

Trong một tổ trạch đời đời truyền lại, dọn dẹp ngăn nắp chỉnh tề, không hề giống như đây là một hộ nhà tại ngõ Nê Bình.

Một nam nhân đôn hậu thành thật ngồi xổm ở cửa viện, nhìn đứa con thanh thanh tú tú, cười hỏi: "Con à, qua năm nay, có phải là con đã lớn rồi không?"

Đứa nhỏ giơ một bàn tay lên, hoạt bát nói: "Cha, con đã năm tuổi, là người lớn rồi!"

Nam nhân cười cười, có chút chua xót, "Vậy sau này khi cha không ở đây, mẫu thân sẽ giao cho con chăm sóc, con có làm được hay không?"

Đứa nhỏ lập tức thẳng thắt lưng, "Dạ làm được!"

Nam nhân cười giơ một bàn tay chằng chịt những nốt chai to, "Ngoéo tay."

Đứa nhỏ vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn, vui vẻ nói: "Ngoéo tay một trăm năm không thay đổi!"

Hai ngón út ngoéo nhau, ngón cái áp sát vào với nhau.

Nam nhân sau khi buông tay, chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn bóng người thướt tha đang bận rộn ở trong phòng, đột nhiên sải bước rời đi.

Phía sau đứa nhỏ hô lên: "Cha, mứt quả ăn rất ngon."

Nam nhân môi run run, quay đầu, cố nặn ra một gương mặt tươi cười, "Hiểu rồi!"

Đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, chớp chớp mắt, "Loại nhỏ ăn ngon hơn xíu."

Nam nhân nhanh chóng quay đầu, không dám lại nhìn con mình, tiếp tục đi tới, lẩm bẩm nói: "Con, cha đi đây!"

Cửa hàng Dương gia, một đứa nhỏ cách năm ba ngày sẽ tới mua thuốc, ngày hôm nay bị một tiểu nhị trong cửa hàng không kiên nhẫn đẩy ra ngoài cửa, tiểu nhị trẻ tuổi nọ mắng: "Đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, mấy miếng bạc vụn như vậy, ngay cả bột thuốc cũng không mua được! Nào có ai đáng ghét như ngươi, cứ chắn ở đây cả ngày, chúng ta là hiệu thuốc, phải làm ăn, không phải chùa miếu, không có Bồ Tát cho ngươi bái! Nếu không phải thấy ngươi tuổi còn nhỏ, lão tử thực muốn ra tay đánh người, cút cút cút!"

Đứa nhỏ xiết chặt túi tiền đã mỏng dính, muốn khóc lại trước sau cố gắng không khóc thành tiếng, vẫn là lý do đã nói vô số lần kia: "Mẫu thân ta còn đang chờ ta lấy thuốc, đã rất lâu rồi, nhà của ta thật sự không có tiền, nhưng mà mẹ ta bị bệnh rất nặng..."

Tiểu nhị trẻ tuổi đưa tay nhấc một cây chổi lên, tạo thế đánh người.

Đứa nhỏ đứng ở ngoài cửa sợ hãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, tay trái vẫn là không quên cầm chặt túi tiền.

Hồi lâu sau, đứa nhỏ ngẩng đầu, phát hiện một lão gia già cau mày đứng ở nơi đó, nhìn thẳng hắn.

Tiểu nhị trẻ tuổi đã buông chổi, đi làm việc của mình.

Lão nhân đưa một bàn tay, "Mua đồ phải trả tiền, người làm ăn kiếm tiền, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, về phần kiếm nhiều kiếm ít thì tùy lương tâm, nhưng hoàn toàn không có đạo lý cho không. Cho nên ngươi đưa túi tiền cho ta, mấy mảnh bạc vụn đó ta sẽ nhận, hôm nay dược liệu cần chữa bệnh cho mẫu thân ngươi, ta đưa trước cho ngươi, nhưng về sau ngươi phải trả tiền, một xu cũng không được thiếu cửa hàng, tiểu tử kia, hiểu chứ?"

Tiểu hài tử chớp mắt mấy cái, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn đưa túi tiền ra.

Cuối cùng, lão nhân phải áp sát vào quầy, mới có thể nhìn thấy đứa nhỏ hầu như nhìn không thấy đầu kia mà hỏi: "Biết sắc thuốc không?"

Đứa nhỏ gật đầu như gà con mổ thóc, "Biết!"

Lão nhân nhíu mày: "Có thật là biết không?"

Đứa nhỏ lần này chỉ dám nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tiểu nhị trẻ tuổi kia ở xa xa cười nói: "Lưu sư phụ của chúng ta lúc ấy đi qua ngõ Nê Bình một chuyến, sau khi xem bệnh cho mẹ nó, đã dạy đứa nhỏ một lần, sau lại lo lắng, đã tự mình đi xem đứa nhỏ này làm, kỳ quái, đứa nhỏ chỉ lớn chừng đó, lại làm không sai chút nào. Là chính miệng Lưu sư phụ nói, hẳn là không sai."

Lão nhân phất tay với đứa nhỏ, "Đi đi."

Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ cầm lấy dược liệu, chạy về ngõ Nê Bình.

Mẫu thân nó nằm ở trên giường gỗ, đứa nhỏ sau khi rón ra rón rén tiến vào phòng, phát hiện mẹ nó còn đang ngủ, sờ sờ trán phát hiện không có nóng, nhẹ nhàng thở ra, đứa nhỏ sau đó lặng lẽ đưa một bàn tay của mẫu thân vào trong đệm chăn.

Đứa nhỏ đi vào phòng bếp ở bên ngoài, bắt đầu sắc thuốc, sẵn dịp bắt đầu nấu cơm.

Đứa nhỏ phải đứng lên trên một cái ghế nhỏ mới làm được.

Đứa nhỏ dùng sức lắc cái nồi, bị hơi nước nóng hầm hập làm nghẹn đến lợi hại, còn không quên thì thầm: "Nhất định phải làm cho ngon, nhất định! Nếu không mẫu thân sẽ ăn không ngon miệng . ."

Một đứa nhỏ mới năm tuổi, lưng mang một cái cái sọt còn lớn hơn so với nó, đi lên trên núi bên ngoài trấn nhỏ.

Đây là lần thứ hai đứa nhỏ vào núi, lần đầu tiên Dương lão đầu cửa hàng Dương gia dẫn theo, để ý tới cước lực của đứa nhỏ gầy yếu, vì thế đi rất chậm, hơn nữa lão nhân chỉ dạy đứa nhỏ vài loại thảo dược cần hái, hơn nữa cái sọt cũng do lão nhân mang, cho nên chuyến vào núi rời núi đó, thật ra coi như thoải mái. Hôm nay thì khác, đứa nhỏ trên đầu là mặt trời chói chang, lưng mang cái sọt, phía sau lưng truyền đến từng đợt đau đớn như lửa cháy.

Đứa nhỏ vừa khóc vừa đi, cắn răng mà đi về phía trước.

Một chuyến nọ, đến khi trời tối đen đứa nhỏ mới trở lại cửa hàng Dương gia, trong cái sọt chỉ có một tầng dược liệu mỏng manh.

Dương lão nhân giận tím mặt.

Đứa nhỏ khóc nức nở nói, trong nhà nó chỉ có một mình mẹ nó, sợ mẹ nó đói bụng, bằng không sẽ không chỉ có chút dược liệu ít ỏi như vậy, sáng sớm ngày mai nó sẽ vào núi.

Lão nhân im lặng không lên tiếng, xoay người bước đi, chỉ nói sẽ cho nó một cơ hội nữa.

Sau không đến hai tháng, đứa nhỏ tay chân đều là vết chai.

Có ngày, một trận mưa to thình lình xảy ra, khiến cho đứa nhỏ lên núi hái thuốc quên thời gian, bị ngăn ở bên kia suối nước.

Nhìn hồng thủy mãnh liệt, đứa nhỏ gào khóc ở trong mưa to.

Cuối cùng vào thời điểm đứa nhỏ thật sự không nhịn được, tính nhảy vào trong suối nước.

Thời điểm nọ, Dương lão nhân đột nhiên xuất hiện ở bờ bên kia, một bước vượt qua dòng suối, lại một bước mang theo đứa nhỏ quay về.

Hạt mưa lớn bằng hạt đậu tương đập lên trên người, đứa nhỏ ở trên đường xuống núi, lại vẫn cười thực vui vẻ.

Sau khi rời núi, lão nhân nói: "Tiểu Bình An, ngươi giúp ta làm một cái tẩu, ta dạy cho ngươi một phương pháp có thể đi ở trong núi mà không mệt."

Đứa nhỏ đưa tay lau nước mưa, nhếch miệng cười nói: "Dạ được!"

Đứa nhỏ nhảy nhót trở lại ngõ Nê Bình, hôm nay hắn hái được một gốc thảo dược hiếm lạ quý báu, cho nên cửa hàng Dương gia cho thêm một ít dược liệu mà mẫu thân cần.

Đứa nhỏ một ngày chưa ăn cơm đang đi tới, đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau.

Một khắc nọ, đứa nhỏ đã biết đã ăn trúng thứ không nên ăn trong núi.

Đau đớn bắt đầu từ bụng, tới tay chân, cuối cùng đến đầu.

Đứa nhỏ đầu tiên là thật cẩn thận ngồi xổm xuống, tháo cái sọt xuống, sau đó hít sâu một hơi, ý đồ áp lực cỗ đau đớn nọ.

Nhưng mà một trận sốt lúc thì nóng như lửa thiêu, lúc thì lạnh như băng ập tới. Đứa nhỏ cuối cùng chỉ có thể đau lăn lộn ở trong ngõ nhỏ.

Đứa nhỏ từ đầu tới cuối, không dám kêu ra tiếng.

Mặc kệ đầu đụng vào vách tường ngõ nhỏ như thế nào, đứa nhỏ cuối cùng vẫn không có kêu ra tiếng.

Bởi vì quá gần nhà.

Đứa nhỏ sợ mẫu thân nằm ở trên giường lo lắng.

Ở trong quá trình này, đứa nhỏ ý thức mơ hồ, chỉ cảm nhận được tiếng trái tim của mình nhảy lên, tựa như tiếng trống gần ở bên tai, đùng đùng rung động.

Ngõ Hạnh Hoa, một đứa nhỏ đang ngồi xổm cách sạp mứt quả không xa, mỗi lần đều ngồi trong chốc lát, thời gian không lâu, nhưng cũng làm cho chủ sạp nhớ rõ khuôn mặt nhỏ ngăm đen nọ.

Rốt cuộc có một lần, nam nhân bán mứt quả tháo xuống một xâu mứt quả, cười nói: "Cho cháu, không lấy tiền."

Đứa nhỏ nhanh đứng dậy, lắc đầu, cười ngại ngùng, nhanh chân chạy đi.

Sau đó, không có nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ nữa.

Mùa đông nọ.

Nữ tử trên giường bệnh đã gầy khô như củi, tất nhiên bộ mặt khô héo xấu xí.

Đứa nhỏ vừa mới đi khẩn cầu từ tượng thần rách nát bên kia trở về, đến giếng Thiết Tỏa ngõ Hạnh Hoa lấy nước, rồi đến bên giường, ngồi ở trên cái ghế nhỏ, phát hiện mẹ nó đã tỉnh, liền ôn nhu hỏi: "Mẹ, có đỡ không?"

Nữ tử khó nhọc cười nói: "Đỡ nhiều rồi. Không đau chút nào."

Đứa nhỏ vui vẻ, "Mẫu thân, cầu nguyện với Bồ Tát quả nhiên có tác dụng!"

Nữ tử gật gật đầu, đưa một bàn tay run rẩy, đứa nhỏ cầm chặt bàn tay mẹ nó.

Nữ tử cực kỳ khó nhọc đau đớn nghiêng người đi, nhìn khuôn mặt con mình, nữ tử nhận hết đau khổ tra tấn của đau bệnh, đột nhiên tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, lẩm bẩm nói: "Trên đời này sao còn có đứa nhỏ tốt như vậy, mà sao lại vừa vặn là con của mình chứ?"

Mùa đông năm ấy, nữ tử chung quy vẫn không có thể sống qua cửa ải cuối năm, không có thể đợi con viết lên câu đối xuân cùng môn thần thì đã chết.

Trước khi nhắm mắt, trấn nhỏ vừa vặn tuyết rơi, nàng bảo con đi ra ngoài xem tuyết.

Nữ tử nghe tiếng bước chân của con chạy ra khỏi phòng, nhắm mắt lại, thành kính mặc niệm: "Toái toái bình toái toái an, toái toái bình an, Tiểu Bình An nhà ta, tuế tuế bình an, niên niên tuế tuế, tuế tuế niên niên, bình bình an an..."

Bắt đầu từ ngày đó, Trần Bình An đã thành cô nhi.

Chỉ có điều từ đứa nhỏ đã biến thành thiếu niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận