Kiếm Lai

Chương 345: Học sinh Thôi Sàm (2)

Thôi Minh Hoàng im lặng không nói gì.

Thôi Sàm vỗ vỗ bả vai vị vãn bối gia tộc này, “Ta đặt kỳ vọng vào ngươi đó, bằng không sẽ không nói những thứ này với ngươi.”

Thôi Minh Hoàng cười khổ nói: “Thành hoàng thành khủng.”. Nghĩa là hết sức lo sợ, là từ hay dùng trong tấu chương của quan lại dâng lên vua chúa thời xưa.

“Được rồi, ngươi đừng tiễn nữa.”

Thôi Sàm đẩy nhanh bước chân đi xuống núi, sau khi đi ra mười mấy bước, quay đầu cười nói: “Ngươi ta đều là người thông minh, chắc chắn ngươi đang nghĩ ta có thể đào hố cho Ngô Diên như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, trên thực tế... Ngươi không đoán sai, quả thật là như vậy, nhưng cạm bẫy ở nơi nào, tới khi nào mới phải đưa ra lựa chọn sống chết, ngươi tự mình đi cân nhắc.”

Thôi Minh Hoàng chưa thất kinh, càng chưa tủi thân oan ức vô tội, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, “Sách nên đọc, gần như đã đọc xong rồi, về sau thú vui cuộc đời, chỉ ở đây.”

Thôi Sàm xoay người, nhìn phía chiếc xe ngựa kia ở chân núi, hai tay thu ở trong tay áo, chậc chậc nói: “Quả nhiên ba loại đệ tử đều có nha, Thôi Minh Hoàng ngươi, Ngô Diên, Từ Nhân, đầy đủ hết. Về sau chỉ xem vận số của từng người trong thầy trò bốn người chúng ta.”

Đi rồi lại đi, Thôi Sàm giật mình, lẩm bẩm: “Nếu hôm đó đã biết chân tướng, với tính tình tiểu tử ngõ Nê Bình kia, nhất định sẽ đánh chết ta nha, nói không chừng mắt cũng sẽ không chớp lấy một lần.”

Khuôn mặt thiếu niên mi tâm có nốt ruồi son đầy lo âu cùng bi thương, “Mấu chốt là sư phụ đánh chết đồ đệ, còn con mẹ nó đạo lý hiển nhiên. Không được không được, Thôi Sàm ta không thể lăn lộn thê thảm như vậy, phải nghĩ cách...”

Thiếu niên đột nhiên nheo mắt cười lên, theo đó đi đường cũng nghênh ngang hẳn lên, cười ha ha nói: “Có thể lấy nước bẩn hắt hết lên quốc sư Đại Ly, ta là Thôi Đông Sơn, không phải Thôi Sàm!”

Bộ thân thể túi da mà bây giờ hắn sống nhờ, có thể coi là một món trọng bảo cực kỳ quý hiếm, trời sinh không chút dơ bẩn, nhưng sinh ra đã si ngốc, không đến sáu tuổi, hồn phách tự do tan hết, Thôi Sàm trải qua nhiều năm bí pháp luyện chế, khiến nó trở thành một khách sạn lữ quán dễ dàng cho hồn phách ở nhờ, lúc trước bởi vì Ly Châu động thiên quá mức quan trọng, liên quan đến cơ hội đại đạo của hắn, hắn phải đích thân tới nơi đây, cho nên liền đưa ra khối thân thể này, phân ra hồn phách tiến vào trong đó, từ đó, tương đương thế gian xuất hiện hai Thôi Sàm, một già một trẻ, Thôi Sàm già ở lại kinh thành Đại Ly làm quốc sư đại nhân của hắn, bày mưu nghĩ kế ở ngoài ngàn dặm, thiếu niên Thôi Sàm thì đến trấn nhỏ, tránh ở nhà cũ Viên thị, để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đương nhiên, ở sâu trong lòng, Thôi Sàm chưa chắc không có ý tứ tận mắt tiễn Tề Tĩnh Xuân đi hết đoạn đường cuối cùng.

Hắn muốn đường đường chính chính đánh bại Tề Tĩnh Xuân một lần.

Chỉ tiếc Thôi Sàm như thế nào cũng không thể ngờ được, đầu tiên là thua Tề Tĩnh Xuân, thất bại thảm hại không nói, sau đó càng thảm hại hơn, bị lão đầu tử rõ ràng đã chết ở học cung Công Đức Lâm tìm tới cửa, tùy tùy tiện tiện chặt đứt liên hệ của hắn cùng với bản thể Thôi Sàm không nói, còn phạt hắn mỗi ngày đọc mấy quyển sách rách nát kia, buồn cười là, không có một quyển kinh điển thánh hiền nào thuộc về lão đầu tử biên soạn. Cuối cùng lại làm ra một quyết định vớ vẩn đến cực điểm, muốn Thôi Sàm hắn làm học sinh của thiếu niên họ Trần kia!

Thôi Sàm có thể học cái gì từ Trần Bình An hắn? Học nung đồ sứ hay là học đốt than?

Về phần lão đầu tử kia rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Trời mới biết!

Chính là trời mới biết kia trên ý nghĩa mặt chữ.

Lão đầu tử, tuy cả đời thế tục công danh cao nhất chỉ là tú tài mà thôi.

Nhưng lúc trước ở văn miếu nho giáo, từng xếp ở địa vị cao thứ tư đó, lúc ấy lão tú tài thật sự có thể nói là như mặt trời giữa trưa, bằng không lão đầu tử người cũng chưa chết, tượng thần có thể cứng rắn được người ta chuyển vào dựng lên? Bản thân lão tú tài ngăn cũng không ngăn được.

Nhưng Thôi Sàm luôn cảm thấy lúc ấy lão đầu tử thật ra trộm vui, căn bản là không thật sự muốn đi ngăn cản.

Tóm lại việc này, nhất định sẽ biến mất ở sử sách chính thống cùng sách tạp lục, hơn nữa theo thời gian chuyển dời, dấu vết còn sót lại cũng sẽ biến mất từng chút một.

Trên đường đi thông ải Dã Phu quan ải phía nam Đại Ly phải qua.

Một chiếc xe ngựa đỗ ở ven đường ngoài dịch trạm, thiếu niên áo trắng mi tâm có nốt ruồi đỏ đứng ở trên nóc xe, quay mặt hướng Bắc, kiễng chân chờ đợi.

Vương Nghị Phủ ngồi ở trên vị trí đánh xe, lẳng lặng không hé răng giống như mọi khi.

Thiếu niên cao lớn Vu Lộc đang kiểm kê đồ trong bọc hành lý, thiếu nữ dáng người thướt tha lại dung nhan thô bỉ nhàn tản thích ý nhất, ngồi ở bên cạnh Vương Nghị Phủ, đưa lưng về thiếu niên, nàng đang đong đưa hai chân, cắn từng hạt dưa.

Thiếu niên Thôi Sàm dậm chân, “Cuối cùng đến rồi!”

Vương Nghị Phủ chưa xoay người, thấp giọng nói: “Điện hạ, về sau bảo trọng.”

Thiếu niên cao lớn đã đổi tên thành Vu Lộc gật đầu cười nói: “Vương tướng quân cũng thế.”

Vương Nghị Phủ ừm một tiếng, đang muốn mở miệng.

Thiếu nữ cắn xong một nắm hạt dưa lớn phủi phủi tay, lạnh nhạt bay ra một câu, “Vương đại tướng quân không cần thiết khách sáo hàn huyên với ta loại tiện dân tù phạm này.”

Vương Nghị Phủ cười khổ nói: “Là chúng ta có lỗi với sư môn của ngươi.”

Hai tay thiếu nữ đặt lên nhau ở trên đầu gối, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cười nói: “Vậy ngươi cứ nói với những người chết hồn phi phách tán kia đi. Ta đã không tham gia trận đại chiến đó, sau chuyện cũng không tự sát, ngược lại sống cũng không tệ lắm, rất nhanh thôi sẽ là học sinh của thư viện Sơn Nhai. Cho nên Vương đại tướng quân ngươi nói câu này với ta, cực kỳ không có ý nghĩa.”

Vu Lộc đột nhiên nói: “Vương Nghị Phủ, không cần để ý cô ta, cô ta chỉ là đứa nhỏ chưa lớn mà thôi, trong lòng có cơn tức, lại không biết phát tiết với ai. Lúc này ai dễ nói chuyện cô ta liền nhằm vào người đó.”

Thiếu nữ cười nói: “U, còn coi mình là Lô thị thái tử tôn quý không thể nói sao, còn có tư cách dạy ta cách sống?”

Vu Lộc mỉm cười không nói, tiếp tục cúi đầu thu dọn hành lý.

Vương Nghị Phủ cảm thấy to đầu.

Nếu không phải lo lắng an nguy của hai đứa bé này, Vương Nghị Phủ sao có khả năng đáp ứng nương nương Đại Ly, nghe lệnh bà ta.

Đoàn người Trần Bình An dọc theo ven dịch lộ đi về phương nam.

Sau đó nhìn thấy một thiếu niên áo trắng quen mặt chạy vội đến, loại nhiệt tình đó, quả thực còn khoa trương hơn so với một vị thiếu nữ hoài xuân đối mặt tình lang trong lòng.

Thiếu niên áo trắng mi tâm có nốt ruồi đỏ cười tươi nói: “Trần Bình An, tuy nghe qua rất giống trò đùa, nhưng ta thật ra là rất nghiêm túc nói với ngươi, từ hôm nay trở đi, ta chính là học sinh của ngươi rồi! Nếu ngươi không nhận ta làm học sinh, ta sẽ chết cho ngươi xem! Chờ sau khi ta chết, ngươi nhớ giúp ta dựng một tấm bia có chữ, viết Trần Bình An đệ tử chi mộ !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận