Kiếm Lai

Chương 230: Hòm Trúc Nhỏ (1)

Phải biết rằng Đại Ly xưa nay tôn trọng nữ tử, không cấm nữ tử dấn thân sa trường anh dũng giết địch, tiên đế Đại Ly thậm chí còn đặc biệt hạ lệnh cho Lễ bộ bố trí cả bộ danh hiệu võ huân cho võ nhân, tu sĩ nữ tử, khơi dòng cho một châu, bị sĩ tử văn nhân do thư viện Quan Hồ cầm đầu công kích khắp nơi. Điều này từng làm dấy lên một trận đại loạn chiến, đầu mâu chĩa thẳng về hướng vương triều Đại Ly man di phương Bắc, nếu không có Tề Tĩnh Xuân thân là sơn chủ thư viện Sơn Nhai ra sức gạt đi sự dị nghị của mọi người, có thể lúc đó hoàng đế trẻ tuổi đã bị át bởi tiếng dị nghị dư luận của triều dã mà thu hồi thánh chỉ rồi.

Chu Hà cười nói: “Năm đó sau khi phát hiện ta có căn cốt thiên phú tập võ, không nói hai lời liền tiêu phí số tiền lớn bồi dưỡng Chu Hà ta, cho nên ta mới có thân thủ bây giờ. Con gái Chu Lộc cũng không khác lắm, nếu không phải bản thân nó chịu thua kém, thất bại trong gang tấc ở võ đạo cảnh giới thứ hai, về sau thành tựu so với ta kẻ làm cha này, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Lão tổ tông sau khi phát hiện Chu Lộc là một hạt giống tập võ tốt, chính miệng nói với ta, Chu Lộc có hi vọng đi đến võ nhân cảnh giới thứ bảy trong truyền thuyết, Chu Hà ta chỉ mới vừa vặn cảnh giới thứ năm mà thôi.”

Nói tới đây, tâm trạng Chu Hà có chút mất mát. Võ nhân tăng cảnh giới, không có đối địch chém giết lực lượng ngang nhau, không có mài luyện sống chết mạng treo một đường, chỉ trông vào thiên tư thì nhất định không đi xa được, hơn nữa một khi bỏ lỡ cơ hội, không thể một hơi hăng hái trèo lên phía trên, sẽ càng ngày càng tiêu tan khí phách, hai là suy ba là kiệt, hoàn toàn chặt đứt con đường đăng đỉnh.

Chu Hà đè xuống mây đen trong lòng, tiếp tục nói: “Lần này do chúng ta hộ tống tiểu thư rời khỏi Đại Ly, thứ nhất là chúng ta cách gần nhất, thân thủ coi như tạm được, hơn nữa là gia nhân của Lý gia, không dám nói bản lãnh cao bao nhiêu, ít nhất trung thành. Thứ hai tiểu thư lần đầu tiên rời xa nhà, cần người cẩn thận chiếu cố ăn uống ngủ nghỉ, Chu Lộc chính là nhân tuyển thích hợp. Thứ ba sao, tiểu thư nhà ta là vãn bối được lão tổ tông thương nhất, thật ra vốn lần này người thật sự hộ tống tiểu thư đi xa, không phải ai khác, chính là lão tổ tông tự thân ra trận. Chỉ là sau khi đồng môn Phong Tuyết miếu của Nguyễn sư, gã A Lương kia xuất hiện, lão tổ tông liền quay về trấn nhỏ, bởi vì hôm nay trấn nhỏ không có cấm chế, có thể không hề cố kỵ thu nạp thiên địa linh khí, tương đương là ở một động thiên phúc địa tu hành, lão tổ tông sắp phá cảnh, không thể bỏ lỡ cơ hội, dù sao có A Lương đảm nhiệm hỗ trợ bên người, hẳn là sẽ không xuất hiện sai sót gì cả.”

Chu Hà cân nhắc một chút, giải thích: “Lão tổ tông chúng ta ánh mắt độc đáo hơn nữa lòng dạ rộng lớn, tuy trong lòng yêu thương cưng chiều tiểu thư, nhưng trong chuyện tiểu thư đi xa cầu học, lão tổ tông không những không mạnh mẽ giữ lại tiểu thư  ở bên người, che chở ở dưới cánh chim, ngược lại nói rõ tiểu nha đầu chẳng những phải đi thư viện Sơn Nhai, hơn nữa nửa đoạn đường sau, sẽ do chính cô ấy tự đi, con cháu Lý gia, vốn nên có khí phách như vậy.”

Chu Hà đột nhiên cười thành tiếng, “Chẳng qua nói tới đây, lão tổ tông lại là vẻ mặt khổ tâm nghĩ ngợi mãi, thỉnh thoảng lẩm bẩm nhưng mà tiểu Bảo Bình nhà chúng ta mới không đến mười tuổi nha, khí phách gì, có phải có thể muộn một chút rồi nói hay không. Cuối cùng, lúc lão tổ tông hạ quyết tâm không một đường lặng lẽ đi theo, một bước ba lần quay đầu, như lão ngoan đồng, phá lệ lần đầu tiên. Cho nên Chu Lộc lén nói với ta, lão tổ tông đối với tiểu thư, là thật tốt.”

Chu Hà mang lòng cảm kích nói: “Tiểu thư đối với Chu Lộc nhà ta cũng tốt, tiểu thư từ nhỏ đã thích nói chuyện phiếm với Chu Lộc, xem Chu Lộc luyện võ. Chu Lộc có thể đi tới hôm nay, trên thực tế tiểu thư có công rất lớn.”

Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, “Chu Hà thúc thúc, có các ngươi, ta an tâm rồi.”

Trấn nhỏ bên kia, trừ Tề tiên sinh, Trần Bình An không tin được bất luận kẻ nào.

Cho dù là Nguyễn sư phụ, tựa như Trần Bình An nói với Lý Bảo Bình, hắn tin tưởng cũng chỉ là một vị thánh nhân phương này hứa hẹn, là một số quy củ nào đó Tề tiên sinh từng tuân thủ, mà không phải bản thân Nguyễn sư phụ.

Đây là một loại trực giác không thể nói, có thể nói là trời sinh, nhưng càng nhiều hơn vẫn là luyện ra, tựa như thiếu niên giày rơm sắc thuốc cho vị Trữ cô nương kia.

Lúc trước đối với A Lương, đối với Chu Hà đều là như thế, càng không ngoại lệ.

Trần Bình An không phải áo cơm không lo, chưa từng chịu khổ, cho nên ngu ngốc đối với ai cũng tốt. Thiếu niên cuộc sống gian khổ, lòng người xấu xí, bần cùng đau khổ, đói khát thiếu mặc, đã sớm khắc rõ ở trên xương tủy của mình.

Chu Hà vỗ vỗ bả vai gầy của thiếu niên, chỉ là dưới một cái vỗ, xương cốt rắn chắc cứng cỏi, thoáng vượt qua vị võ nhân ngũ cảnh này dự kiến, nhưng rất nhanh thoải mái, nếu không phải như thế, có thể chính diện cứng rắn chống lại Bàn Sơn Viên? Chu Hà hắn thì tuyệt đối không có lá gan năng lực như vậy, chỉ là một khi nghĩ đến đây, Chu Hà lại khó tránh khỏi thổn thức, mình còn chưa đến bốn mươi tuổi nha, hùng tâm tráng chí lại đã mài mòn hết sao, thế mà không thể so với một thiếu niên vừa mới chập chững bước đi ở trên con đường võ đạo.

Chu Hà cũng có chút tò mò, cười hỏi: “Tuy ta chưa từng đi ra khỏi trấn nhỏ, không hiểu được quy củ giang hồ bên ngoài, nhưng lão tổ tông từng trong lúc nói chuyện phiếm nói, nếu ở dưới núi gặp giang hồ đồng đạo, có rất nhiều kiêng kị thế này thế kia, ví dụ như tăng không nói tên đạo không nói thọ, còn nữa chính là có thể hỏi sư môn, không thể hỏi lộ số võ học. Nhưng ta thật sự rất tò mò, ngươi làm sao chạy thoát từ dưới tay Bàn Sơn Viên, trận đuổi giết đó của trấn nhỏ các ngươi, ta chỉ là sau chuyện nghe lão tổ tông kể lại.”

Trần Bình An có chút xấu hổ, “Thật ra chính là luôn luôn chạy trốn, từ ngõ Nê Bình chạy trốn mãi tới trong núi, nếu không phải có Trữ cô nương, ta sớm đã chết rồi.”

Chu Hà do dự một phen, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Phải quý trọng những thiện duyên này, cùng vị Trữ cô nương kia, còn có cùng Nguyễn sư... Nguyễn sư phụ, nhất định phải cẩn thận duy trì củng cố, tuyệt đối đừng đứt đoạn.”

Trần Bình An có chút nghi hoặc.

Chu Hà cảm khái nói: “Chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng của Ly Châu động thiên, mọi người chênh lệch có hạn, tựa như ngươi ta, tu vi võ học, hết mức chính là chênh lệch ngũ cảnh, về phần thân phận, ta một gã gia nhân, chẳng lẽ còn có tư cách xem thường ngươi thân thế trong sạch? Nhưng thiên địa ở ngoài giếng, thì sẽ rất khác. Ngươi về sau đi được càng xa hơn, ở bên ngoài lăn lộn lâu hơn, sẽ lý giải càng thấu triệt hơn.”

Trần Bình An thành khẩn nói: “Ta không nghĩ xa như vậy.”

Chu Hà cười to nói: “Có thể nghĩ kỹ một chút.”

Trần Bình An gật gật đầu.

Đối với thiện ý của người khác, Trần Bình An trước nay rất quý trọng.

Đối với ác ý của người khác, nếu là tạm thời không có cách nào nói rõ đạo lý với những người đó, vậy thì đặt ở trong lòng, tuyệt đối không quên.

Dù sao đường còn rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận