Kiếm Lai

Chương 455: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (7)

Thôi Sàm không hề có vẻ hưng phấn khi đang đại chiến ác liệt, ngược lại hơi có vẻ lười nhác nhàm chán, trong lòng cười lạnh không thôi: “Tiên sinh của ta không nhiều lắm, hôm nay chỉ còn một, sư huynh đệ đáng để coi trọng cũng không nhiều, bằng hữu tri kỷ cả đời không nhiều lắm, mỹ nhân lọt vào mắt không nhiều lắm… Nhưng mà ta nhiều pháp bảo!”

Đêm hôm đó, thật sự là đầy phấn khích, trầm bổng lên xuống, cuối cùng khiến cho một nửa số người của kinh thành Đại Tùy đều tỉnh giấc, khoác áo ra cửa, hoặc là đứng ở trong sân nhìn về Đông Hoa sơn nơi xa, hoặc là leo lên trên cây, đầu tường thậm chí là nóc nhà, một hồi thần tiên đánh nhau thật dài, xem mà vô cùng đã nghiền, nhất là đám nhỏ rất vui thích, chỉ hận hạt dưa bánh trái trong nhà không đủ ăn.

Hai vị thần tiên, từ hơn nửa đêm đánh tới tảng sáng, làm hại đám quan viên lớn nhỏ một đêm không ngủ, hầu như mỗi người vẻ mặt uể oải mà đi tham gia triều hội.

Sau đó có cao nhân thống kê sơ lược, vị tiên nhân áo trắng Đông Hoa sơn lai lịch không rõ kia, trừ phi kiếm màu vàng sử dụng ban đầu, sau đó đã lộ ra tới hơn hai mươi sáu pháp bảo, không cái nào không phải là lưu quang tràn đầy, phẩm tướng kinh người, thật sự là lần nào ra tay cũng là hàng tốt!

Có người kinh thành hiểu chuyện, đã lén tôn xưng là lão tổ tông Thái gia.

Thái Kinh Thần hào môn chốn kinh thành kia, cả nhà từ trên xuống dưới giống như vừa mới nhận một vị lão tổ tông, ngày hôm sau cũng không có ai dày mặt không biết xấu hổ mà đi ra khỏi cửa.

Hôm đó, Lý Hòe nhận lại được bộ tượng đất nhỏ mất tích đã lâu kia, cùng với ba đứa bạn cùng phòng đến xin lỗi nhận sai.

Vào khoảnh khắc đó, thằng bé Lý Hòe nhát gan khiếp nhược, thật ra cũng chỉ mới bảy tuổi, không vui quá mà khóc, cũng không rụt rụt rè rè.

Thằng bé chỉ cảm thấy hơi nhớ cha mẹ và tỷ tỷ.

Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, thiếu niên áo trắng tự xưng Thôi Đông Sơn.

Thằng bé lần lượt đi cảm ơn từng người.

Lâm Thủ Nhất lại đi thư lâu, trong học xá chỉ còn lại có một mình thằng bé, đây là lần đầu tiên nó trốn học, tuy nó đọc sách không giỏi, nhưng trước đó mặc kệ gặp tủi thân uất ức gì, cho dù bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập, thằng bé đều chưa từng bỏ qua giờ giảng bài của các tiên sinh phu tử, nhưng mà hôm nay Lý Hòe ngồi bên ngoài học xá, không đi học, mà là phơi cái nắng ấm áp mùa đông, nhẹ nhàng dùng nhánh cây viết tên người một nhà.

Lần này thằng bé không khóc.

Kinh thành Đại Tùy, một nhóm ba người ăn mặc nghèo khổ đang hỏi đường, chậm rãi đi về hướng thư viện Sơn Nhai.

Sau khi con gái dùng tiếng quan thoại Đại Tùy bập bẹ một lần nữa hỏi đường người ta, phụ nhân dáng người đầy đặn mặt mày đanh đá tức giận đến vỗ lên đầu nam nhân nhà mình một cái, "Thứ vô dụng, đến thư viện, ông chờ ở chân núi đi, đỡ làm mất mặt con trai!"

Nam nhân tướng ngũ đoản kia uất ức, lưng mang một cái túi lớn, hiếm hoi có lần này kiên cường phản bác lại vợ mình, "Cứ để ta đi gặp nó, chúng ta mang theo nhiều đồ ăn cho con như vậy, để bà vác lên núi, mệt chết được."

Phụ nhân tức không chỗ đánh, chống nạnh nổi giận mắng: "Lý Nhị, ông cũng chỉ có chút năng lực đó! Tốt thôi, mẹ con tôi đều hạ quyết tâm, nói đi là đi, ông thì tốt rồi, một đại lão gia, phút cuối mới nói muốn gặp con một lần?"

Phụ nhân đưa tay hung hăng nhéo eo nam nhân, nhép nửa ngày không có động tĩnh, đành phải phẫn nộ từ bỏ, "Một thân cơ bắp, sức mạnh chỉ để buổi tối bắt nạt lão nương!"

Nam nhân cười khà khà.

Phụ nhân một cước đá qua, quyến rũ nói: "Chết tiệt!"

Bên cạnh nam tử, một cô gái dáng người thướt tha, không để ý tới cha mẹ liếc mắt đưa tình, chỉ mỉm cười dịu dàng, nghĩ đến sắp được gặp đệ đệ bướng bỉnh của mình, cô liền cảm thấy vui vẻ.

Phụ nhân đột nhiên mắt đỏ lên, "Không biết Hòe nhi bây giờ béo hay là gầy, nhưng tuyệt đối đừng để người bắt nạt, người làm mẹ như ta cũng không dám ở trong này mắng chửi người."

Nam nhân theo thói quen im lặng không lên tiếng.

Người nam có cái tên khá là nhàm chán này, cuối cùng nhìn về phía thư viện bên kia, nhếch miệng cười cười.

Bắt nạt con ta?

Ồ, nếu thực sự như vậy, Lý Nhị ta phải đi gặp vị anh hùng hảo hán kia một lần. Chuyện nhỏ thôi mà.

A Lương từng trêu chọc thằng nhóc Lý Hòe là đứa khôn nhà dại chợ. Về điểm này, Lý Hòe tám chín phần mười là học theo mẹ hắn, lần này còn chưa tới Đông Hoa Sơn, mới nhìn thấy cổng chào thư viện Sơn Nhai, nữ nhân kia đã bắt đầu sợ rồi, uy thế nơi quê hương trấn nhỏ chửi đổng chiến đấu vô địch trên đường phố không còn một chút nào.

Nhưng thật ra nam nhân của nàng bước chân vẫn kiên định như cũ, lên núi xuống biển cũng không thay đổi, nữ nhi Lý Liễu cũng không kém, nên hỏi đường thì hỏi đường, nên nói lời cảm tạ thì nói lời cảm tạ, ngay cả dân chúng kinh thành Đại Tùy vốn có tiếng mắt cao hơn đỉnh ở phương Bắc Bảo Bình châu, gặp gỡ cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, vẫn bày tỏ thiện ý lớn nhất.

Thư viện Sơn Nhai tuy đã dọn đi khỏi Đại Ly, bị xóa đi danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, nguyên khí đại thương, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, ở Đại Tùy vẫn đang là thánh địa trong cảm nhận của vô số sĩ tử đệ tử.

Hơn nữa về mặt đối nhân xử thế, thư viện không có chút sơ suất nào. Ba người mặc đơn sơ, cả người dính đầy bùn đất lấm lem mà đến, nhưng sau khi vừa nghe nói là thân nhân tộc trưởng của học sinh thư viện, thì đều khách khí chu đáo, có người đích thân dẫn bọn họ đi tới chỗ ở chuyên dùng cho khách phương xa của thư viện, trước tiên sắp xếp nghỉ ngơi, sau đó lại dẫn theo bọn họ đi đến thục đường tìm Lý Hòe, biết được Lý Hòe hôm nay không lên lớp, lại chuyển sang đi đến học xá của Lâm Thủ Nhất, quả nhiên nhìn thấy đứa nhỏ kia đang nghịch nhánh cây trên mặt đất.

Sở dĩ có thể đi thẳng đến nơi đây là vì ba đứa nhỏ Lý Hòe này, dù sao cũng là đệ tử đích truyền của nguyên sơn chủ Tề thánh nhân, gần đây lại gây ra phong ba lớn như vậy, động tĩnh của đám người Lý Hòe ở thư viện, tỷ như tính cách mỗi người như thế nào, phẩm hạnh ra sao, học vấn cao thấp, sống ở nơi nào, hầu như người người đều biết.

Đối với phần lớn nhóm tiên sinh phu tử thư viện không cầm quyền mà nói, vẫn như cũ, không mấy quan tâm tới chuyện này, cũng không tỏ thái độ gì, đa số vẫn là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ dạy sách thánh hiền.

Lúc Lý Hòe nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba bóng người đã quá quen thuộc, có chút ngơ ngác, chỉ cho là mình đang nằm mơ, dụi dụi mắt, lúc này mới ném nhánh cây đứng lên, chạy như bay, trước tiên chắp tay cảm tạ vị thư viện tiên sinh đang nói cười kia, lúc này mới ngưỡng đầu nhìn cha mẹ tỷ tỷ, mắt đỏ hồng, nói không ra lời.

Cha mẹ người thân không ở bên cạnh, sẽ cảm thấy có chút tủi thân uất ức, mà khi cha mẹ thật sự xuất hiện rồi, ngược lại sẽ cảm thấy nỗi tủi thân và uất ức kia còn lớn hơn so với trời.

Chẳng qua Lý Hòe dù sao cũng là người đi xa mấy ngàn lộ, cho dù tuổi còn nhỏ, đi theo Trần Bình An gặp được vô số đại sơn đại thủy, từ cuối xuân đi tới đầu mùa đông, hiểu được cách kiềm chế cảm xúc, không còn gào to khóc lóc ầm ĩ như ở trấn nhỏ, lập tức vui vẻ lên, lấy cánh tay lau ánh mắt, hỏi: "Cha mẹ, Lý Liễu, sao mọi người lại tới đây vậy? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận