Kiếm Lai

Chương 247: Sơn thần quấy phá (1)

Chu Hà từng bước hoàn thành Toát Nhưỡng Thành Sơn Quyết kia, nặn ra chữ Nhạc, đốt bùa vàng, đạp cương hà hơi, cuối cùng hai ngón tay khép lại, nhìn về hướng thổ phù trên mặt đất đọc nhỏ: “Phụng tam sơn cửu hầu tiên sinh pháp lệnh, sắc!”

Chu Hà luôn giữ tư thế ngón tay này hướng xuống đất, vẻ mặt càng lúc càng lúng túng, bởi vì chữ Nhạc trên mặt đất không có chút động tĩnh nào. Trán Chu Hà chảy ra mồ hôi, những điểm mấu chốt bảo đảm phù lục sẽ linh nghiệm, ví dụ lúc đốt bùa, từ khí phủ nào của bản thân rót vào lá bùa vàng bao nhiêu chân khí, vân vân, Chu Hà tự hỏi đều không có gì sai sót, theo lý mà nói nên đại công cáo thành mới đúng. Dựa theo sách cổ ố vàng kia giải thích, cái gọi là nắm đất tạo núi trong Khai Sơn thiên, không phải là thật sự xuất hiện một ngọn núi, điều này có khác biệt rất lớn với Thổ Thóa Hoành Giang phù, danh xứng với thực trong Tẩu Thủy thiên, sau khi nặn đất xong, chữ Nhạc này sẽ trở thành cây cầu để sơn thần, thổ địa một nơi đi ra khỏi động phủ đang ở, chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng, như vậy thần linh được mời rời núi, đa phần sẽ đáp ứng yêu cầu của người đốt bùa, bởi vì bản thân tờ phù lục giấy vàng kia đã tương tự một món quà tới nhà, sơn thủy thần linh tọa trấn một phương chỉ cần xuất hiện, nghĩa là bọn họ nguyện ý mở cửa đón khách.

Nhưng Chu Hà cảm thấy nghi thức thỉnh thần của mình lần này lâm thời nước tới trôn mới nhảy, quá nửa là thất bại.

Nhưng khi sau khi nghe thấy một đợt tiếng vang thật lớn, Chu Hà nhìn lại hướng núi, cây cối theo thứ tự ầm ầm sụp đổ, rõ ràng là có quái vật to lớn đang nhanh chóng lên núi, mục tiêu nhắm thẳng vào mọi người ở sàn đá đỉnh núi, nhanh chóng mãnh liệt xông lên với khí thế dời non lấp biển.

Động tĩnh kinh người vang vọng dãy núi, khiến Chu Lộc Lý Bảo Bình bọn họ nhanh chóng tới gần Chu Hà. Chu Hà quay đầu trầm giọng nói: “Lui lại! Các ngươi đứng ở giữa sân đá, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kế tiếp mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng tùy ý tới gần bên chỗ ta.”

Lý Hòe tuổi ít nhất sắc mặt tái nhợt, kéo kéo tay áo Lý Bảo Bình bên cạnh, “Không phải là yêu quái ăn thịt người đó chứ? Nếu không chính là sơn thần quấy phá? Lúc trước Trần Bình An đã nói A Lương đừng tùy tiện ngồi bừa lên cái gốc cây đó, hắn nói đó là ghế thủ lĩnh của sơn thần lão gia, không được ngồi...”

Lý Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, nói như đã định liệu từ trước: “Chúng ta không cần tự làm loạn trận tuyến, cho dù Chu thúc thúc ngăn không được thứ đó, tiểu sư thúc và A Lương rất nhanh thôi sẽ chạy tới hỗ trợ.”

Chỉ là đôi tay trắng nõn của tiểu cô nương áo bông đỏ, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hiển nhiên cũng không trấn định tự nhiên như mặt ngoài của nàng.

Lâm Thủ Nhất ngược lại là một người trấn tĩnh nhất, trong ánh mắt cất giấu chờ mong.

Chu Lộc nhìn phía bóng lưng phụ thân, nàng thật ra so với Lý Hòe càng thêm lo lắng.

Chu Hà đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy một ông lão nhỏ lùn chiều cao không tới phần eo, râu tóc bạc trắng lôi thôi, tay cầm một cây quải trượng trúc xanh lét, đang hung hăng đánh bắp chân Chu Hà, như là một tên vô lại đang đánh cho hả giận. Đợi tới sau khi Chu Hà cúi đầu, ông lão nhìn thẳng hắn một lát, phẫn nộ thu tay, lui ra phía sau mấy bước, khàn khàn mở miệng: “Có hiểu ngôn ngữ Đông Bảo Bình Châu hay không?”

Chu Hà kinh ngạc gật đầu.

Ông lão lại hỏi: “Vậy quan thoại Đại Ly thì sao?”

Chu Hà một lần nữa gật đầu, chưa lấy lại tinh thần vì quá kinh ngạc.

Ông lão cầm cây trượng xanh lục nhảy người lên đập vào vai Chu Hà một gậy, sau khi rơi xuống đất, Chu Hà cũng chưa cảm giác được gì, bản thân lão đã lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, vội vàng một tay chống cái lưng già, hổn hển dùng quan thoại Đại Ly mắng: “Tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Bản lĩnh lớn bằng cái rắm thì không có, năng lực hại người coi như ngươi lợi hại nhất, lão tử giống con chuột rụt đầu, khổ sở né lũ súc sinh mấy trăm năm, vốn tưởng cứ như vậy kéo dài hơi tàn được, thật không dễ gì có thể đợi được cơ hội xoay người ngàn năm mới có của một lần này, chỉ chờ cơn gió đông là triều đình Đại Ly sắc phong sơn thủy chính thần thôi, lão tử sẽ có thể từ con dâu cam chịu một bước trở thành bà chủ nhà, cuối cùng có thể từ thổ địa thăng thành sơn thần, về sau không còn phải chịu uất ức nữa, cho dù vẫn đấu không lại chúng nó như trước kia, nhưng tốt xấu có thể miễn cưỡng no bụng phải không...”

Ông lão vừa hùng hùng hổ hổ mắng chửi, vừa nâng cánh tay lau nước mắt, bi phẫn muốn chết, cuối cùng dùng gậy trúc gõ mạnh lên mặt đất, “Có bản lĩnh tự mình đi chém giết với những súc sinh kia đi, đệch tổ tông mười tám đời đồ chơi con rùa nhà ngươi! Dùng một lá bùa rách, nhất định phải kéo lão tử ra, muốn trốn cũng không sao trốn được, kết quả phải theo đám người đáng chém ngàn đao các ngươi cùng nhau táng thân bụng rắn, tự tử à? Lão tử là thiếu nữ xinh đẹp mười sáu, hay là phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn đa tình, chẳng lẽ ngươi thích kiểu như ta? ! A? ! Lớn tiếng nói cho ta biết! Tổ tông nhà ngươi...”Ông lão cầm gậy trúc xanh giống như bị người ta bóp chặt cổ, một chữ cũng nói không nên lời.

Chu Hà quay đầu nhìn lại, dựng tóc gáy.

Một cái đầu đen sì cực lớn như vại nước, từ lưng núi bên kia chậm rãi nâng lên, cuối cùng xuất hiện đầy đủ ở trong tầm nhìn của mọi người nơi sân đá đỉnh núi.

Một đôi mắt màu bạc, một cái lưỡi màu đỏ tươi dài như cây gỗ lớn, nhanh chóng lay động, vang lên xì xì.

Con rắn đen này lớn đến kinh thế hãi tục, nửa thân thể chậm rãi di chuyển đến trên sân đá, đầu lưng đều có vảy lớn đối xứng, toàn thân đen như mực, trong ánh chiều tà chiếu rọi rạng rỡ tỏa sáng.

Tuy là súc sinh, ánh mắt nó lại cực kỳ giống người, thích thú bỡn cợt nhìn ông lão râu tóc thắt loạn như áo tang, giống như đang nói mèo bắt chuột nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi.

Ông lão giống như đã chấp nhận số phận, ngồi phịch xuống đất, ném cây gậy trúc từng sống nương tựa lẫn nhau với lão, đấm ngực dậm chân, gào khóc, “Nghiệp chướng, đường đường thổ địa lão gia một núi, kết quả là bị súc sinh bắt nạt đến mức như vậy, cuộc sống thế này làm sao mà chịu được...”

Con rắn đen chậm rãi thẳng lưng ngóc đầu, bụng lộ ra một đôi móng vuốt nhỏ, như hình vẽ bốn chân thêu trên mãng phục phiên vương của vương triều thế tục, mà không phải loại năm vuốt kia trên long bào đế vương.

Nhưng chỉ chênh lệch một trảo này, đối với mọi người đỉnh núi cùng lão ông thấp bé tự xưng thổ địa mà nói, thật sự có thể xem nhẹ như không.

Tròng mắt ông lão đột nhiên quay tròn, chợt đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía con rắn đen kia, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Võ nhân mãng phu này da thịt chắc chắn rất khô cứng, ngươi đến đây là vì lũ trẻ con da non thịt mềm phía sau đúng không, bởi vì bọn nó đứa nào cũng tràn đầy linh khí hơn ta mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận