Kiếm Lai

Chương 593: Trăng tròn trăng khuyết (8)

Một đôi mắt nó còn to hơn so với đèn lồng, lạnh như băng, toát ra ý cười bỡn cợt tựa như loài người.
Đứa nhỏ nơi trên đỉnh núi nhe răng cười nói: "Tốt rất tốt, Tiểu Nê Thu, ngươi ăn luôn đại sư huynh khốn kiếp kia đi, ai dám ngăn cản ngươi, ăn luôn kẻ đó!"
Cho dù là nữ tử mật báo cho Cố Sán đang đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy rùng cả mình, sợ hãi trước sát tính khủng bố của tiểu sư đệ Cố Sán.
Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu đột nhiên xuất hiện ở đỉnh núi, vẻ mặt ôn hòa nói: "Đại sư huynh của ngươi mặc dù có sai, nhưng mà sư phụ sẽ trách phạt hắn, ngươi để cho hắn một con đường sống đi."
Cố Sán nở nụ cười, "Sư phụ, hoặc là sư phụ đánh chết ta, sau đó mặc Tiểu Nê Thu náo loạn trong hồ này, hoặc là chỉ bớt đi một đồ đệ mà thôi, sư phụ lão nhân gia người có tới mấy chục đệ tử, ít đi một người cũng không sao, sau này ta sẽ giúp đỡ sư phụ nổi danh lập vạn, đừng nói là đánh chết đại sư huynh kia, cho dù mất luôn nhị sư tỷ, cũng không quan trọng gì."
Đứa nhỏ vẻ mặt tươi cười sáng lạn, ngẩng cao đầu lên, đối diện thẳng hướng ông lão, cười hỏi: "Sư phụ, ngươi nói đi?"
Lưu Chí Mậu sắc mặt âm trầm bất định, cuối cùng bỗng nhiên cười ha ha, sắc mặt hiền lành sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Đứa nhỏ nhà ngươi có phong thái năm đó của sư phụ, tốt, tốt lắm."
Cố Sán cười nheo lại mắt, "Yên tâm đi sư phụ, sau này sư phụ muốn giết ai, ta là đệ tử quan môn của người, chắc chắn đều nghe sư phụ, dù sao Tiểu Nê Thu cũng thích ăn thịt người, nhất là thần tiên trên núi, ăn vào cực kỳ bổ dưỡng, Tiểu Nê Thu sẽ rất vui. Ài, Tiểu Nê Thu cũng thật là, rời khỏi quê nhà đã lớn nhanh như vậy, đến ngay cả cái chén trắng lớn của sư phụ cũng không chứa được nữa rồi, chỉ có thể nuôi thả ở trong hồ lớn, sư phụ, ngươi còn có cái chén nào to hơn nữa hay không?"
Lưu Chí Mậu cười lắc đầu.
Đứa nhỏ ha ha cười nhu thuần.
Duy chỉ có nhị sư tỷ kia đang toát ra vẻ sợ hãi.
Quái vật to lớn được Cố Sán gọi thật mật vì Tiểu Nê Thu kia, đã ăn luôn đại sư huynh đảo Thanh Hạp đang đau khổ cầu xin, thân hình to lớn của nó cày ra thành từng rãnh trên đảo, giống loài giao long chẳng những ăn luôn người nọ, một ít quần chúng không sợ chết tới gần, hoặc là phó dịch nha hoàn không kịp đào thoát, cũng bị ăn trọn, nhưng có lẽ nó ghét bỏ đám phàm phu tục tử này không ngon, nên sau đó chỉ xé rách người rồi ném sang một bên, vui vẻ tận hứng lắc lư quay về Thư Giản hồ, miệng đầy máu tươi đang tí tách rơi xuống đất.
Đêm hôm đó, đứa nhỏ và mẫu nhân vừa bị một trận kinh hồn táng đảm cùng ngồi trong sân ngắm trăng.
Cố Sán ăn bánh trung thu, mơ hồ không rõ nói: "Mẹ, đừng sợ, sau này không ai dám bắt nạt mẹ.”
Người phụ nữ nhìn quanh bốn phía một phen, sau đó cụp mắt xuống, ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đè thấp tiếng nói nói: "Sán Sán, về sau nói với Tiểu Nê Thu của con, đừng hung ác như vậy."
Cố Sán rúc vào trong lồng ngực ấm áp của mẫu thân, chỉ có lúc này, đứa nhỏ mới có thể không lệ khí âm trầm, mới giống như đứa nhỏ bình thường, nhếch miệng cười nói: "Yên tâm, Tiểu Nê Thu tâm ý tương thông với con, con đối với nó tốt, nó hiểu mà, quan hệ giữa bọn con rất tốt. Cho dù là họ Lưu..."
Người phụ nữ nhanh chóng đưa tay che đứa nhỏ miệng, một tay cầm lấy bánh trung thu, dịu dàng nói: "Ăn bánh trung thu, nói ít thôi."
Cố Sán vỗ vỗ bụng, "Mẫu thân, thực sự ăn không vô nữa, ta cũng không phải Tiểu Nê Thu, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn ăn ăn, giống như một cái thùng cơm lớn.”
Người phụ nữ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hốc mắt bà hơi ướt ướt, "Sán Sán lớn rồi, có thể bảo vệ mẫu thân rồi."
Đứa nhỏ đột nhiên có chút tủi thân và uất ức, mân mê miệng, lẩm bẩm: "Trần Bình An, ta đã nói rồi, trong trấn nhỏ với ngoài trấn nhỏ, trừ ngươi ra, đều là người xấu, ngươi còn không tin!"
Cố Sán giãy khỏi vòng tay của phụ nhân, nhảy ra đất, hai tay ôm ngực, nói chuyện như ông cụ non: "Mẫu thân! Nhưng mà con đã hứa với Trần Bình An, tìm cho hắn mười bảy mười tám nữ tử giống như Trĩ Khuê, lần sau hắn đến đảo Thanh Hạp, ta sẽ tặng hết cho hắn, mẫu thân, thấy có được không?"
Nhớ tới thiếu niên ngõ Nê Bình kia, đáy lòng người phụ nữ vừa áy náy lại vừa ấm áp, che miệng cười duyên, quyến rũ động lòng người, "Tốt tốt, con vui là tốt rồi."
Cố Sán lập tức yếu đuối không còn khí thế như lúc trước, "Mẫu thân, nếu Trần Bình An chẳng những không vui, ngược lại còn tức giận, con phải làm sao?"
Phụ nhân trêu ghẹo nói: "Ui, Sán Sán nhà ta còn biết sợ người sao?"
Cố Sán đỏ mặt, hừ hừ nói: "Con không sợ Trần Bình An, con chỉ..."
Nói tới đây, Cố Sán đến cùng vẫn là đứa nhỏ, lập tức đỏ mắt, cúi đầu, lau mắt nức nở nói: "Con chỉ cảm thấy nếu như có Trần Bình An ở đây sẽ không có ai ức hiếp chúng ta... Con rất nhớ Trần Bình An, cái gì hắn cũng giúp đỡ con, trên đời này cũng chỉ có Trần Bình An là người tốt…"
Người phụ nữ không biết an ủi con như thế nào, bởi vì chính bà cũng đã hu hu nức nở khóc.
Ánh trăng khuyết chiếu sáng chín châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.
Toánh Âm Trần thị được xem là miếu thờ “Thập Đại Thành Giả” của thiên hạ , thế cho nên Nho Gia thiên hạ lấy hai chữ "Thuần nho", để dành riêng cho Toánh Âm Trần thị.
- Giải thích, "Thập đại thành giả" là hoà hợp tư tưởng, học thuyết, phong cách, kỹ xảo vân vân mà tự thành hệ thống hoặc một người, vốn là khái niệm Thánh nhân trong thuật ngữ của Nho gia. Hết giải thích.
Nhánh Trần thị này từ Trung Thổ Thần Châu di chuyển tới hướng nam Bà Sa châu, lúc trước trong cuộc tứ tán năm xưa cũng không có gì nổi bật, bởi vì lúc ấy nhánh Toánh Âm Trần thị này chỉ là một trong tám chi "Nghĩa môn Trần thị" Trung Thổ, hơn nữa cành lá ít nhất, tất cả những điều này phải đợi sau khi cắm rễ Sa Bà châu, nhất là khi vị “tay áo thanh phong, gánh vác nhật nguyệt” kia ngang trời xuất thế, mới nghênh đón những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Một học cung, một thư viện, toàn bộ được xây ở trên đất của gia tộc Toánh Âm Trần thị.
Từng tòa lâu đền thờ, theo cùng từng thế hệ đại Toánh Âm Trần thị đệ tử nổi tiếng, kiến công lập nghiệp, trứ thư lập ngôn, có thể liên miên không dứt mà đứng sừng sững.
Cho nên mỗi một vị khách nhân tiến vào Toánh Âm Trần thị, hoặc là người đọc sách du học đến tận đây, hoặc là đại nho văn hào mộ danh mà đến, hoặc là đế vương binh tướng ngủ lại đây, tất nhiên đầu tiên phải trải qua con đường phủ đầy đền thờ kia, khi đối mặt gia nghiệp huy hoàng này, không ai ngoại lệ, đều cảm thấy rung động, thậm chí là tự ti.
Con cháu Toánh Âm Trần thị thì luôn tự hào, tự hào đến nỗi cho dù lão tổ tông chính miệng truyền xuống, hắn đọc sách đọc ra được vầng mặt trời nơi đầu vai, cho người ta mượn đi trăm năm, thì cũng không có ai cảm thấy mất mặt.
Một thiếu niên cao lớn quê ở Bảo Bình châu xa xôi đến học ở trường này, là người mà nữ tử đích hệ Trần Đối của gia tộc đích thân đưa đến, trên dưới gia tộc không có người nào cười nhạo thiếu niên xuất thân bần hàn, thậm chí cũng không ai vì biết được thiếu niên vốn có thiên phú dị bẩm mà cố ý nhiệt tình, từ đầu tới đuôi, tâm bình khí hòa, lấy lễ đãi nhân. Chuyện này khiến thiếu niên an lòng hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận