Kiếm Lai

Chương 713: Xuân Phong Đưa Người Ngàn Vạn Dặm (1)

Liễu Xích Thành nâng hai tay lên, ra sức xoa mạnh gò má, cảm thấy rất tức giận. Tuy hắn đoạn tuyệt với đại sư huynh, không còn chút tình nghĩa nào nữa, nhưng ở sâu trong nội tâm,hắn vẫn luôn tôn kính vị thành chủ Bạch Đế thành kia, đó là một loại ngưỡng mộ và sùng bái rất thuần túy, cho nên hắn đang do dự có nên quyết đoán ra tay hay không, một chưởng vỗ tan chút tàn hồn thần ý cuối cùng lưu lại nhân gian của gã này.
Nếu vị Lưu Ly Các chủ trước mắt này không muốn tin, Tề Tĩnh Xuân cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra đối với vị đại yêu Bạch Đế thành tái thế này, Tề Tĩnh Xuân có uan cảm không tệ. Lần đầu tiên người này nổi sát tâm là vì kiếm khách Sơ Thủy quốc kia không phân biệt thị phi đối với hồ tiên nhỏ tuổi mà ra tay độc ác. Người đọc sách miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, không thiếu kẻ đạo mạo trang nghiêm , bên trong ma đạo, thực ra cũng không thiếu hạng người hào sảng. Khi xưa Tề Tĩnh Xuân mấy lần đi theo Tả sư huynh, cùng nhau du ngoạn thiên hạ, sớm có kiến thức, đương nhiên sẽ không nhìn nhận sự việc chỉ có trắng đen.
Huống chi vụ án Lưu Ly Các sụp đổ ngàn năm trước của Bạch Đế thành, Tề Tĩnh Xuân càng thêm tin tưởng vị đại yêu trước mặt này. 
Tề Tĩnh Xuân vỗ vỗ vai Trần Bình An, cười nói 
với Liễu Xích Thành: "Chuyện Trần Bình An bái ngươi làm sư phụ, chắc chắn là không được. Nhưng mà chuyện 
luyện kiếm, nếu tiền bối nguyện ý dạy, Trần Bình An nguyện ý học, Tề Tĩnh Xuân ta rất vui lòng." 
Liễu Xích Thành giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng 
lắc lư, "Tình cảnh hiện giờ của ngươi, ngươi ta đều rõ ràng, ngươi chỉ là chút hồn phách do gió xuân ngưng tụ mà thành. Cho dù lúc còn sống ngươi là Thánh nhân Nho gia Thượng ngũ cảnh, nhưng bây giờ khác xưa rồi, ngươi cảm thấy 
mình có bản lĩnh 
mặc cả với ta sao?" 
Tề Tĩnh Xuân nhìn đại yêu mặc đạo bào màu hồng phấn, vừa nhìn đã thấy sát khí của Liễu Xích Thành hiện lên, rục rịch muốn 
động thủ. 
Bản tâm Yêu tộc dễ dao động, khó 
kiên định, rất 
nhiều lúc thường có xu hướng thuận theo bản tính hung 
bạo bẩm sinh mà đưa ra lựa chọn,vì vậy mà thế gian xuất hiện rất nhiều cảnh tượng bi thảm. 
Hạo Nhiên Thiên Hạ trấn áp, trói buộc yêu ma rất nhiều, không phải là không có lý do. Từng có người nói "Không phải tốc loại của ta, tất có lòng khác", cùng với "Yêu ma 
quỷ quái, trời sinh tham sống sợ chết, thích cướp đoạt sinh cơ của vạn vật, chỉ có Nhân tộc chịu giáo hóa, mới bằng lòng xả thân vì nghĩa.". Những lời này đối với những kẻ 
không phải Nhân tộc thì 
rất khó 
nghe. Trên thực tế trong thời gian Lễ 
Thánh tọa trấn thiên hạ, không ít Thánh nhân học cung từng đề nghị nên ra tay diệt trừ toàn bộ đại yêu bước vào Thượng Ngũ Cảnh, giam giữ bọn chúng vào trong ngục, vĩnh viễn trừ hậu họa về sau. Chỉ là cuối cùng 
Lễ Thánh không chấp thuận mà thôi. 
Tề Tĩnh Xuân có chút cảm khái. 
Nói cho cùng, đạo lý của yêu ma trên thế gian này, đều quy về một chữ "Sống", là không ngừng theo đuổi việc sinh tồn, trở thành kẻ mạnh, không b·ị trói buộc, không sợ trời đất. 
Mà đạo lý của Hạo Nhiên Thiên Hạ, thì nằm ở hai chữ "Quy củ", ở trong quy củ, che chở chúng sinh. 
Tề Tĩnh Xuân đưa một tay ra, 
cười nói: "Nếu ngươi không nói đạo lý, chỉ muốn lấy mạnh hiếp yếu, vậy ta sẽ mượn 
kiếm chém đi một nửa đạo hạnh của ngươi." 
Hộp kiếm gỗ hòe sau lưng Trần 
Bình An, thanh trường kiếm được hắn lén đặt tên là "Hàng 
Yêu" giống như gặp mưa rào mùa hạ, vui vẻ rung lên, từng chút từng chút chậm rãi ra 
khỏi vỏ, khí thế ngút trời! 
Đạo bào màu hồng của Liễu 
Xích Thành phồng lên, trong mắt tràn đầy lệ khí, toàn thân tỏa ra yêu khí ngập trời, cười hỏi: "Họ Tề, ngươi chắc chắn có thể nắm giữ thanh thần binh chuyên khắc chế Yêu tộc kia sao? Cho dù một quyền của ta không đánh nát được hồn phách của ngươi, nhưng ngươi không sợ ta dùng 
một quyền đánh Trần Bình An thành thịt nát 
sao?" 
Tề Tĩnh Xuân thần sắc như thường, giống như đang 
nói ra một đạo lý hiển nhiên nhất, "Chỉ cần Tề Tĩnh Xuân ta còn sống, sẽ không có kẻ nào có thể bắt nạt tiểu sư 
đệ 
dù chỉ một chút." 
Liễu Xích Thành cười ha hả nói: "Ta không tin!" 
Đồng tử Liễu Xích Thành co rút mạnh mẽ. 
Toàn 
thân hắn được bao phủ trong một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt. 
Nhưng mà trên đỉnh đầu, đầu tiên xuất hiện một lỗ 
nhỏ, không khác mấy so với cảnh tượng 
Hoàng Hà 
Tiểu Động Thiên năm xưa bị người kia một kiếm chém ra một lỗ lớn. Tòa Hỗn Nguyên Kim Quang Trận của Bạch Đế thành đang bảo vệ Liễu 
Xích Thành, đầu tiên để 
lộ ra một chút sơ hở, trong tầm mắt 
Liễu Xích Thành, xuất hiện một điểm đen nhỏ như hạt cải, sau đó là 
một đường đen nhỏ xíu, 
cuối cùng ầm một tiếng phá vỡ hoàn toàn 
Kim Quang Đ·ạ·i Trận. 
Mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Liễu Xích Thành, chỉ cách hơn một tấc. 
Liễu Xích Thành không hề nhúc nhích. 
Không phải 
mất đi tiên cơ thì hắn không còn sức đánh trả, mà hoàn toàn ngược lại, Bạch 
Đế thành từ trước đến 
nay nổi tiếng với việc đạo pháp phức tạp, thần thông nhiều vô số kể. Chỉ riêng kiện pháp bào trên người hắn, so với bán tiên binh cũng 
không kém 
cạnh, có thể khiến hắn đứng yên bất động, đỡ được một kiếm kia. 
Nhưng vị nho sĩ áo xanh đang cầm kiếm kia, trường kiếm trong tay không phải là thanh kiếm do Nguyễn Cung rèn ra, mà là thanh kiếm gỗ 
hòe mộc đơn giản kia. 
Vì vậy Liễu Xích Thành lựa chọn lùi một bước, bỏ qua chuyện này. 
Bởi vì gã tên là 
Tề Tĩnh Xuân kia, vốn dĩ không có ý bức bách hắn quá đáng. 
Cả hai đều nhượng bộ một bước. 
Tề Tĩnh Xuân chậm rãi thu hồi kiếm gỗ, đặt lại vào hộp kiếm sau lưng Trần Bình 
An, cười nói: "Nếu một kiếm này là A Lương ra tay, hoặc 
là Tả sư huynh, sẽ là một quang cảnh khác." 
Liễu Xích Thành hỏi: "Đại sư huynh thật sự ra khỏi thành gặp ngươi? Còn chủ động mời ngươi đánh cờ ba ván?" 
Tề Tĩnh Xuân gật đầu. 
Sự thật đúng là như thế, không cần phải kiêu ngạo, cũng không cần phải che giấu. 
Huống chi Tề Tĩnh Xuân chưa bao giờ để những chuyện này trong lòng. 
Điều này hoàn toàn khác với thiếu niên Thôi Sàm, đến nay vẫn còn đắc ý vì từng cùng thành chủ Bạch Đế thành đánh cờ mười ván trên Thải Vân Gian, tâm tính hai người khác biệt một trời một vực. 
Liễu Xích Thành thở dài một tiếng, thần sắc hoảng hốt. 
Giống như trong lòng có một chiếc đèn lưu ly, đột nhiên 
vỡ tan, vừa 
có mất mát, vừa có c·ả·m giác thoải mái. 
Trong lòng hắn, cho dù có oán hận đại sư huynh vô tình 
đến đâu, nhưng nam tử cao ngạo kia, chung quy vẫn là tồn tại vô địch, là nhân vật phong lưu 
lỗi lạc, không nên vì bất cứ kẻ nào mà phá lệ. 
Liễu Xích Thành có chút chán nản, 
"Nếu không thể làm sư phụ của Trần Bình An, vậy ta sẽ không dạy kiếm thuật 
cho hắn nữa, đạo pháp của ta cũng không rẻ mạt như vậy. Họ Tề, ngươi đã có bản lĩnh lớn như thế, tự mình dạy là được rồi." 
Hắn có vẻ đang giận dỗi, trực tiếp xoay 
người, sải bước đi về phía cổng chùa. 
Tề Tĩnh Xuân đột nhiên lên tiếng: "Khoan đừng 
đi vội, ta có một cây này muốn tặng." 
Bạn cần đăng nhập để bình luận