Kiếm Lai

Chương 504: Thoáng Như Thần Nhân (4)

Trần Bình An vỗ đầu, cười cười rồi lại lấy ra một cặp xà đảm thạch thượng đẳng có hình dáng ánh sáng không chênh lệch nhiều, toàn thân màu vàng tươi sáng, trơn bóng như mỡ dê đóng băng, rồi đưa cho tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng mỗi người một viên.

Tiểu đồng áo xanh lúc này mới nhớ lại lẽ ra mình phải có hai viên, sau khi nhận được rồi thì cười ngây ngô.

Nữ đồng váy hồng không dám đưa tay ra nhận, "Lão gia, đã nói từ trước rồi, ta chỉ có một viên xà đảm thạch loại tốt thôi."

Trần Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, "Ta là ai, lão gia của ngươi đó, cho ngươi đồ còn cần lý do sao? Mau nhận đi."

Nữ đồng váy hồng cẩn thận cầm lấy, càng khóc dữ hơn.

Tiểu đồng áo xanh mặt đầy mâu thuẫn, vừa mừng rỡ vừa oán trách, hắn dò hỏi: "Lão gia, có nên thưởng thêm cho ta một viên không?"

Trần Bình An cười nói: "Sau này nếu ngươi không bắt nạt cô ấy nữa, ta sẽ cho ngươi."

Tiểu đồng áo xanh gật mạnh đầu: "Hôm nay chắc chắn ta sẽ không bắt nạt con bé ngốc này, ngày mai lão gia cho ta nha? Ngày mốt, chậm nhất ngày kia cho ta đi, được không lão gia?"

Trần Bình An hỏi ngược lại: "Ngươi nói thử coi có được không?"

Tiểu đồng áo xanh cắn răng một cái, quay đầu trịnh trọng nói với nữ đồng váy hồng: "Con bé ngốc kia, trong vòng một tháng tới ta sẽ không bắt nạt ngươi."

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười, vỗ đầu hắn một cái, "Ít nhất cũng phải một năm."

Tiểu đồng áo xanh ra vẻ tủi thân và uất ức, thật ra trong lòng lại thầm vui mừng, đối với giao long chúng nó mà nói, một năm tính là cái gì, thời gian một trăm năm còn chưa được xem là dài.

Trần Bình An cũng không phải kẻ khờ, chỉ là lười so đo với trò khôn lỏi này của tiểu đồng áo xanh mà thôi, dù sao trên quãng đường có chúng nó làm bạn, đi đường cũng không thấy cô đơn, trái lại còn rất cảm kích hai đứa nó, hắn xoay người cất chiếc túi vải bố đi, Nguyễn Tú cũng đã cất món quà kia đi, hai lớn hai nhỏ mỗi người ngồi một hướng vây quanh cái bàn trong phòng.

Nguyễn Tú đề nghị: "Đi cửa hàng xem thử không?"

Trần Bình An gật đầu nói: "Sau khi thăm cửa hàng xong, ta cũng muốn tới đại trạch Lý gia ở phố Phúc Lộc, có thứ này muốn đưa cho đại ca của Lý Bảo Bình."

Là con cá chép màu vàng kia.

Khóa cửa xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà. Con cá chép qua núi vui vẻ nhảy loạn kia được đựng trong một hũ gốm nhỏ, hũ gốm chứa đầy nước giếng do Nguyễn Tú lấy từ bên giếng Thiết Tỏa, lúc này con cá chép thực sự là như cá gặp nước đúng nghĩa đen, mặc sức bơi lội bên trong, vui vẻ lạ thường, không ngừng bắn ra tia nước, tiểu đồng áo xanh vừa nuốt xong một viên xà đảm thạch bình thường liền muốn thể hiện bản thân, chủ động cầm lấy hũ gốm, sau khi bị tia nước bắn vào người, đột nhiên khiếp sợ nói: "Nước giếng này... rất đặc biệt."

Nguyễn Tú gật đầu nói: "Đáng tiếc bây giờ giếng Thiết Tỏa đã bị người ngoài tới mua mất rồi, dân chúng không thể đi lấy nước, cũng không được tới gần."

Đương nhiên cô đi lấy nước thì không gặp vấn đề gì.

Tiểu đồng áo xanh từng bị kinh sợ ở lò rèn cho nên giờ đây đã là thần hồn nát thần tính, không dám hoành hành ngang ngược nữa, nghe thấy tin dữ này, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, lẩm bẩm thầm oán Trần Bình An sao không sớm ra tay mua lấy giếng nước này.

Nguyễn Tú nhẹ giọng hỏi: "Hay là để ta đi tìm họ nói chuyện thử xem? Nếu ngươi muốn, nói không chừng có thể mua được giếng Thiết Tỏa này."

Trần Bình An vội lắc đầu: "Không cần đâu, hơn nữa bây giờ ta cũng không có tiền."

Nguyễn Tú muốn nói lại thôi, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Trần Bình An, cô đành phải gạt đi suy nghĩ này.

Khi tới gần ngõ Kỵ Long, Trần Bình An nói: "Có một tiểu cô nương tên là Thạch Xuân Gia, hình như chính là con gái của chưởng quầy một cửa hàng trong ngõ này."

Nguyễn Tú hơi ngơ ngác, "Ta không biết."

Thật ra có rất nhiều chuyện cô gái không thèm để ý.

Khi nghe nói chủ nhân thật sự của hai cửa hàng đã lộ diện, đám thợ lthầy lẫn người làm trong hai cửa hàng đều chạy tới xem thử, trong số đó đa phần là phụ nhân và thiếu nữ thật thà chất phác, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, khó tránh khỏi có chút thất vọng, lục tục quay về cửa hàng làm việc. Bọn họ còn gọi Nguyễn Tú là chưởng quầy, làm cho cô gái hơi ngượng ngùng.

Trần Bình An ngồi ở cửa hàng Áp Tuế một lát, uống trà nóng, cảm thấy như không có chỗ dung thân, bởi vì hắn không biết mình nên làm cái gì nói cái gì, còn Nguyễn Tú thì hỏi thăm công việc quán xuyến đâu vào đấy, nhập sổ bao nhiêu, lợi nhuận ra sao, Trần Bình An nhìn cô gái áo xanh sắc mặt tập trung, hắn gãi gãi đầu, bắt đầu cảm thấy lễ vật của mình quá sơ sài, thiếu tấm lòng rồi.

Trước khi đi đến phố Phúc Lộc, Nguyễn Tú nhìn tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng, nhẹ giọng dặn dò Trần Bình An một câu, "Hiện giờ phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đã khác xưa, có rất nhiều người bên ngoài đến đây, trong đó Lý gia có vẻ đặc thù, lão tổ nhà bọn họ đã thành công chen thân thập cảnh, dựa theo lệnh ân thưởng do tiên đế Đại Ly ban cho, đương kim Thiên tử sẽ ban thưởng cho Lý gia hạ hai danh ngạch ân huệ, con cháu Lý thị trực tiếp có được hai chức quan thanh lưu, nhưng không biết vì sao, một người thì làm quan ở kinh thành, còn một người thì từ chối, vẫn ở lại nhà, cho nên gần đây không khí phố Phúc Lộc có chút quái lạ."

Trần Bình An ngẫm nghĩ, để hai đứa nhỏ ở lại cửa hàng, còn mình thì cầm theo hũ gốm đi tới phố Phúc Lộc, hơn nữa cũng không để Nguyễn Tú dẫn đường. Nguyễn Tú cũng không nài nỉ, tự mình quay về lò rèn.

Cô gái rời khỏi trấn nhỏ, đi về phía cây cầu đá mái vòm không biết đã đi qua bao nhiêu lần, mái che hành lang cầu đã bị dỡ bỏ, hôm nay thanh kiếm cổ cũng biến mất không thấy đâu, từng có người biết chuyện nên có ý đi tìm, mong nhận được một chút ít cơ duyên có còn hơn không, nhưng chỉ là vô ích.

Đối với quận Long Tuyền bộn bề công việc, mạch nước ngầm sôi sục, chuyện kỳ kỳ quái quái đã xảy ra rất nhiều, mưu tính thiên thu đại nghiệp tầng tầng lớp lớp, nào ai lo lắng việc nhỏ này.

Nguyễn Tú đi ở trên cầu đá, không kìm được lòng lấy ra chiếc thẻ tre kia, giơ lên cao.

Năm chữ nhỏ, nhìn hoài không chán.

Đột nhiên cô cảm thấy nếu khắc thêm một hàng chữ ở phía sau thì sẽ càng tốt hơn.

Ví dụ như "Trần Bình An tặng Nguyễn Tú"?

Trên trấn nhỏ.

Trần Bình An lại một lần nữa bước đi trên con đường lát đá xanh, từng hào môn đại viện nhà cao cửa rộng kéo dài như núi, so với những lần đưa thư trước đây, hôm nay quay đầu nhìn lại, Trần Bình An tự nhiên nhìn ra nhiều ý tứ hàm xúc hơn.

Lúc này Trần Bình An vừa mới đi tới cổng nhà Lý gia đã nhìn thấy có một nam tử mặc áo xanh đứng ở bên đó, cười nhìn về phía mình.

Không biết vì sao, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đầy người phong độ trí thức này, Trần Bình An lại nghĩ đến lần đó đi tới học thục đưa thư, quay đầu nhìn lại, mắt thấy Tề tiên sinh đang đứng ở cửa học thục.

Phong thái giống nhau như đúc.

Ngỡ như thần nhân.

Luôn có những người, liếc mắt nhìn một cái trong lòng tự khắc nảy sinh hảo cảm, không đạo lý nào giải thích được.

Sau khi Trần Bình An nhìn thấy thư sinh kia, những tâm tư nặng nề tích ở trong lòng sau khi đi qua nửa con phố Phúc Lộc chợt tan biến, hắn cầm hũ gốm bước nhanh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận